“Hả?!”
“Em nghe không nhầm đâu, đi bên phải, không phải sợ đôi giày cao gót kia.”
“Tại sao?” Trác Lê bày ra vẻ mặt khiếp sợ, cũng không phải là vì cậu nhóc không tin vào phán đoán của Úc Dạ Bạc, bởi trong lòng fan cuồng nhỏ, anh Úc vĩnh viễn là thần tích!
Tuy nhiên điều này cũng không ngăn được sợ hãi trong lòng Trác Lê!
So với con quái vật giống hình người kia thì Trác Lê càng sợ đôi giày cao gót bên phải.
Giày cao gót màu đỏ!!
Đây là bóng ma tuổi thơ của biết bao người.
Từ nhỏ Trác Lê đã bị mấy phim kinh dị Nhật Hàn dọa cho tới lớn, khiến cho bản năng cậu nhóc luôn sinh ra sợ hãi đối với mấy thứ âm u này.
Thành thật mà nói, nếu như không phải có Úc Dạ Bạc xuất hiện thì cuối cùng cậu nhóc sẽ lựa chọn đi bên con quái vật kia.
Tốt xấu gì cũng là quái vật, hình thể cũng không phải là rất lớn, có lẽ công kích vật lý sẽ hữu dụng, cậu nhóc còn có thể liều chết một phen.
Về phần mấy thứ đồ quỷ hồn siêu nhiên thì thật sự không có biện pháp, chỉ có thể nằm thẳng cẳng chờ chúng đến giết.
“Không phải em nói chỉ còn bốn mươi phút sao?” Hiển nhiên Úc Dạ Bạc hoàn toàn không lý giải được nỗi sợ của Trác Lê: “Bây giờ giải thích sẽ tốn thời gian, cũng không biết con đường mê cung còn bao xa, hơn nữa nói cho em biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, em phải tin tưởng vào anh.”
“Tất nhiên làm em tin anh Úc, nhưng em…”
Sợ!
“Nghe đây, nếu em muốn sống thì nhất định phải chiến thắng nỗi sợ.” Úc Dạ Bạc nhìn vẻ mặt cuống quýt của Trác Lê trong màn hình, dùng giọng điệu “Ôi phàm nhân” thở dài: “Nếu em sợ quá thì cứ nhắm mắt đi qua.”
Trác Lê: “…Em nghĩ mình nên mở to mắt.”
Nhắm mắt có khi lại bị chính mấy cái ảo tưởng mất não của bản thân dọa chết.
Trác Lê đứng năm phút xây dựng tinh thần mới run bẩy bẩy cất bước, cậu nhóc vừa đi vừa dùng chất giọng run run nói: “Anh Úc, nếu em chết rồi làm phiền anh gọi cho bố mẹ em.
Mặc dù hai người thường xuyên đánh mắng nhưng em vẫn rất yêu họ.
Trong vỏ gối của em có giấu 1000 tệ tiền mừng tuổi năm ngoái.
Trong Alipay vẫn còn 500 đồng, là tiền em làm part time cuối tuần.
Đúng rồi em còn đôi Air Jordan mua 1200 tệ, năm nay bị đẩy tới 2800.
Còn nữa, thật ra tháng trước em thi trượt nên đã lén trộm điện thoại của mẹ xóa tin nhắn báo điểm.
À! Suýt chút nữa thì quên mất, hôm qua vì em không mang thẻ cơm nên đã mượn thẻ lớp trưởng mua, nợ cô ấy 8 tệ rưỡi, nhờ anh bảo bố em trả hộ.
Anh Úc, anh nhớ bố em tên là Trác Việt, mẹ em tên là Bạch Lân, số điện thoại của bọn họ là 138xxxxx và 139xxxxx.”
Úc Dạ Bạc: “…”
Nhìn trình độ thuần thục này thì có vẻ bình thường làm nhiệm vụ thằng nhóc đã viết không ít “di thư” nhỉ.
Trác Lê vừa đọc di thư vừa đến gần chỗ hai cái chân kia, lưng cậu nhóc dán sát vách tường, gần như dính cả người lên, vô cùng cẩn thận đi qua đôi giày cao gót.
Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đừng làm gì cả, cầu xin mày, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!
Đáng tiếc sợ cái gì cái đó tới, ngay khi Trác Lê lướt ngang qua thì đôi giày cao gót bỗng từ từ di chuyển.
“Tách, tách, tách…”
Đột nhiên có máu từ trên cao nhỏ xuống sàn nhà, tầm mắt Trác Lê lần theo đôi chân trần trụi nhìn lên trên.
Không biết từ lúc nào mà phía trên đã có thêm nửa phần cơ thể.
Đó là một người phụ nữ không có đầu gối và đùi, cô ta mặc chiếc váy đỏ, mái tóc dày rậm che khuất khuôn mặt đang bay lơ lửng trên không trung, máu đặc chảy từ làn váy rơi xuống đất.
Dáng vẻ vô cùng kinh khủng!
Xong rồi!
“A a a a!” Giữa tiếng thét chói tai hoảng sợ của Trác Lê, nữ quỷ khủng bố nhào quá, tuy nhiên khoảnh khắc cô ta sắp túm được cậu nhóc thì lại biến mất.
Trác Lê cũng không biết gì, cậu nhóc tưởng rằng mình đã đi chầu các cụ nên nhắm tịt hai mắt gào họng la hét.
“A a a a a a…!!.”
Cho dù cách màn hình điện thoại thì Úc Dạ Bạc cũng suýt chút bị tiếng hét của cu cậu làm cho điếc tai, cũng may có Tần Hoài Chu kịp thời vươn tay che lỗ tai cục cưng nhà mình.
Tài xế lái xe đằng trước sợ tới độ run tay, hắn còn tưởng rằng Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu đang xem phim kinh dị, trong lòng thầm nghĩ diễn xuất tốt thật.
“Đừng gào nữa, đừng gào nữa.” Úc Dạ Bạc hết chịu nổi, cậu vội vàng bảo Trác Lê dừng lại: “Trác Lê, em còn chưa chết!”
“Cái gì…?” Nghe thấy giọng nói của Úc Dạ Bạc, Trác Lê run rẩy mở mắt, cả người choáng váng: “Em còn sống sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đừng hỏi nữa, đi thôi.” Úc Dạ Bạc nhìn đồng hồ: “Chỉ còn lại nửa tiếng đồng hồ.”
“Được.” Trác Lê không rảnh nghỉ ngơi, nhanh chóng chạy ra khỏi đường hầm này.
Quả nhiên lại đến ngã rẽ mới, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn về phía hai con đường, mặt mày bởi vì sợ hãi mà biến sắc: “Cái đệt, con, sao con quỷ kia lại chạy đến phía trước rồi!”
Úc Dạ Bạc hỏi: “Con quỷ gì?”
“Chính là người phụ nữ đi giày cao gót đỏ! Cô ta…”
“Khoan đã.” Úc Dạ Bạc ngắt lời cậu nhóc: “Em nâng camera lên, được rồi, miêu tả người phụ nữ kia đi.”
“Miêu tả? Anh Úc, anh không nhìn thấy sao?” Trác Lê tưởng rằng Úc Dạ Bạc không nhìn thấy.
Cậu nhóc cố nén nỗi sợ trong lòng, vô cùng kháng cự nhìn chằm chằm vào nữ quỷ, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào, trả lời: “Cô ta mặc chiếc váy có màu đỏ giống như chiếc giày, mái tóc đen dài, trong mắt không có lòng trắng, không có mũi, hình như miệng còn nứt toét rất lớn.”
Cậu nhóc ngốc nghếch ở đầu bên kia dùng liên tiếp ba cái icon há hốc mồm để diễn tả sự kinh ngạc.
Vừa mới gửi xong, Trác Lê bỗng hét lên một tiếng, hóa ra ngã rẽ bên cạnh lại xuất hiện một con quái vật kinh khủng.
Đó là một con quái vật trông giống người ngoài hành tinh, toàn thân nhớp nháp ghê tởm, trong miệng còn có một cái xúc tu to.
Úc Dạ Bạc nghe xong miêu tả của Trác Lê lại im lặng nhìn hình ảnh trên màn hình trong chốc lát, ngón tay cậu khẽ miết trên màn hình điện thoại, bình tĩnh nói: “Đi bên nữ quỷ.”
“Anh, anh chắc chứ?” Trác Lê nhìn chằm chằm nữ quỷ khủng bố kia, nuốt ực một cái, có trời mới biết cậu nhóc sợ nhất chính là loại quỷ này.
Cái gì mà giày cao gót đỏ, váy đỏ, người phụ nữ nứt miệng, chọn bừa một cái thôi cũng là nỗi ám ảnh thời thơ ấu, bây giờ kết hợp hết cùng một chỗ thực sự có thể lấy hù chết người khác.
Trác Lê gần như phải dùng hết sức để dằn nỗi sợ trong lòng, cậu nhóc run rẩy dán sát tường đi.
Quả nhiên nữ quỷ lại động đậy, dùng tư thế đáng sợ nhất bổ nhào qua.
“A a a!” Lại một tiếng thét chói tai vang lên, Trác Lê mở mắt phát hiện nữ quỷ lại không thấy đâu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cuối cùng cậu nhóc cũng cũng nhận ra: “Không phải ảo giác đấy chứ?”
“Không khác là bao.” Úc Dạ Bạc không giải thích nhiều chỉ nói: “Em tiếp tục đi về phía trước, nghe theo chỉ dẫn của anh.”
“Được được được.” Sau khi biết tất cả chỉ là ảo giác, lá gan của Trác Lê cũng lớn hơn nhiều, lần nào đến ngã rẽ mới cũng miêu tả con quỷ mình nhìn thấy cho Úc Dạ Bạc nghe.
Sau khi đi thêm năm cái ngã rẽ, cuối cùng Trác Lê cũng đi đến trước một cánh cửa.
Bên phải cánh cửa treo một tấm bảng đen nhỏ giống như ở bên lối vào, trên bảng viết hai chữ lớn bằng phấn đỏ: “Điểm cuối.”
Trác Lê mừng như điên hét lên: “Điểm cuối! Anh Úc, anh mau nhìn kìa, là điểm cuối, em thấy điểm cuối rồi!”
Có Úc Dạ Bạc chỉ huy, Trác Lê chỉ mất năm phút là có thể thoát ra ngoài.
“Anh đã thấy rồi.” Suốt cả quá trình hướng dẫn Úc Dạ Bạc đều vô cùng bình tĩnh, cậu nhìn thời gian một chút, còn hai mươi phút nữa mới đến thời gian kết thúc nhiệm vụ: “Bọn anh đã vào cổng công viên, sắp đến chỗ em rồi, đừng chạy đi đâu đấy.”
“Hả? Được rồi.”
Mặc dù Trác Lê không biết vì sao mình đã hoàn thành nhiệm vụ mà Úc Dạ Bạc còn muốn đến, song cậu nhóc cũng không hỏi nhiều.
Anh Úc làm việc thì cậu yên tâm!
Năm phút sau, Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu đến ngôi nhà ma ám rùng rợn, dưới sự trợ giúp của tinh linh nhỏ, bọn họ dễ dàng tiến vào kết giới của nhiệm vụ lần này.
“Anh Úc.” Trác Lê xông lên muốn ôm chầm lấy ân nhân cứu mạng, kết quả còn chưa kịp nhào tới trước mặt cậu đã bị tấm thẻ đạo cụ nào đó ngăn cản.
Người đàn ông trừng mắt nhìn cậu nhóc: “Nói chuyện bằng mồm, đừng có động tay động chân, biết không?”
“Biết biết biết.” Trác Lê lập tức rụt cổ ngoan ngoãn câm miệng, sau đó tò mò hỏi: “Anh Úc tới làm gì vậy?”
“Tìm quỷ.” Úc Dạ Bạc nói xong thì dẫn theo Tần Hoài Chu đi vào, còn thuận tay kéo cả cậu nhóc: “Em cũng đi cùng với bọn anh luôn.”
“Hả?! Còn muốn em vào nữa sao?” Vất vả lắm Trác Lê mới ra được, tất nhiên là cậu nhóc không muốn đi vào nữa rồi.
Tuy nhiên phản kháng không có hiệu quả, cậu nhóc nước mắt lưng tròng bị Tần Hoài Chu xách vào.
Ở ngã rẽ đầu tiên, Trác Lê nói: “Đi bên phải, chính xác là bên phải.”
Úc Dạ Bạc lại nghiêng đầu, cười như không cười nói: “Phải không? Sao anh thấy ở bên phải cũng có một con quỷ, em không nhìn thấy à? Đứa trẻ nằm bò dưới đất ấy.”
“Làm gì có đứa trẻ con nào?!” Nhưng Trác Lê vừa dứt lời đã thấy một đứa trẻ mặc váy đỏ đứng ở ngã rẽ, sắc mặt cậu nhóc lập tức biến đổi: “Sao lại, làm sao có thể cơ chứ? Roc ràng lúc nãy không có… chẳng lẽ đường hầm thay đổi thứ tự?”
“Trác Lê, em nói xem đứa nhỏ kia trông như thế nào?”
“Váy đỏ…”
Úc Dạ Bạc lại bật cười: “Xem ra em thật sự rất sợ màu đỏ đấy nhỉ, đi thôi.”
Cậu nói xong bèn kéo mạnh Trác Lê mang vẻ mặt kháng cự qua, trong nháy mắt đứa nhỏ kia cũng lao qua công kích họ rồi lập tức biến mất.
Khi ba người đến ngã rẽ thứ hai thì phát hiện mấy người làm nhiệm vụ khác vẫn còn ở chỗ này.
Dường như ba người đã chịu kích thích rất lớn, cả đám ngồi xổm dưới đất hét to: “Tránh ra! Tránh ra! Đám quái vật chúng mày cút hết đi.”
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Làm ơn! Làm ơn tha cho tôi!”
“Hu hu hu, tôi không muốn chết mà, tại sao lại nhiều quỷ như vậy chứ? Tại sao…”
Chỉ có Trương Bích Lan còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhìn thấy ba người đột nhiên tiến vào, cô hoảng sợ nói: “Mấy người là ai?! Trác Lê, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đã chết rồi sao?”
“Tôi chưa chết! Cô mới chết ấy!” Trác Lê tức giận nói, sau đó nhìn đông nhìn tây: “Quỷ ở chỗ nào?”
“Đừng nhìn.” Úc Dạ Bạc hất cằm về phía ngã rẽ: “Em nhìn thấy con quỷ trông như thế nào?”
Trác Lê đáp: “Vẫn là giày cao gót màu đỏ, váy đỏ…” Miệng nứt toét ra.
Úc Dạ Bạc lại hỏi Trương Bích Lan ngồi dưới đất: “Còn cô thì sao, con quỷ đó trông thế nào?”
“Trời địu! Sao lại có có thêm một con quỷ nữa!” Trương Bích Lan nhìn qua, run rẩy trả lời: “Giày cao gót màu đỏ, váy đỏ, cô ta, cô ta không có đầu!”
“Hiểu chưa?” Úc Dạ Bạc nhìn vẻ mặt mờ mịt của hai người, có chút bất đắc dĩ nói: “Thật ra trong hai đường hầm này chỉ có một con là thật một con là giả, nó là ảo giác đến từ nỗi sợ hãi của con người.”
“Cái gì…?”
“Ở chỗ này, nỗi sợ hãi của con người sẽ biến thành sự thật.”
Làm sao Úc Dạ Bạc có thể biết được?
Bởi vì thực tế khi đó cậu nhìn thấy một cô gái đi giày da đỏ đi ngang qua, chỉ thuận miệng nói là giày đỏ, tuy nhiên nỗi sợ của Trác Lê đã tự động bổ sung thành giày cao gót màu đỏ.
Cho nên lần nào Úc Dạ Bạc cũng chỉ để Trác Lê nói một nửa.
Bởi vì thông qua miêu tả mà cậu liên tưởng ra đồ vật, song cho dù là giày cao gót màu đỏ, váy đỏ hay những chi tiết khác đều sẽ không giống như như đúc.
Bởi vì nỗi sợ của con người là khác nhau.
Trác Lê sẽ vì giày đỏ mà sợ người phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ có khóe miệng nứt toét, còn Trương Bích Lan lại nghĩ đến nữ quỷ không đầu.
Cho nên mặc dù cùng là nữ quỷ đồ đỏ nhưng có người sẽ nghĩ đến quần áo màu đỏ, có người lại liên tưởng đến váy cưới đỏ, còn có cả người nghĩ tới toàn thân nhiễm máu.
“Chậc, nhà ma rùng rợn, đáp án đã nằm sẵn trên cái tên.” Tần Hoài Chu giúp bạn trai tổng kết một câu, hơn nữa còn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn lướt qua “lũ phàm nhân ngu xuẩn”.
Hừ, vẫn là cục cưng nhà anh thông minh nhất.
Bảy năm trước là như vậy, bây giờ vẫn là như thế.
“Đúng vậy, nhà ma rùng rợn! Cho nên cách để qua cửa chính là đồng đội cùng nhau so sánh những gì mình nhìn thấy có đúng không?” Trác Lê trợn mắt há mồm, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến vậy.
Sau đó cậu nhóc nghĩ mà sợ nói: “Nhưng vừa lúc nãy em đi một mình…”
“Đi một mình cũng có chỗ tốt của đi một mình, nếu em có thể phát hiện điểm then chốt trong đó, hơn nữa em lại hiểu rõ thứ mình sợ nhất là gì thì sẽ qua cửa nhanh hơn.”
Ví dụ Trác Lê biết bản thân cậu nhóc sợ mấy nữ quỷ phim Nhật Hàn, trái lại đối đầu với quái vật hệ Âu Mỹ không thấy sợ lắm.
Úc Dạ Bạc nhìn hai người ngồi dưới đất sắp bị dọa cho phát điên.
Nỗi sợ hãi của con người sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, nhìn xem, Úc Dạ Bạc chỉ thuận miệng nói một câu đằng trước có một đứa nhỏ mà Trác Lê đã lập tức nhìn thấy một cô bé kinh khủng mặc váy đỏ.
Đây cũng là lý do vì sao ngay từ ban đầu Úc Dạ Bạc không giải thích cho Trác Lê, bởi vì chỉ có một mình cậu nhóc ở bên trong, nếu nói cho cậu nhóc biết nguyên nhân chỉ sợ sẽ lại suy nghĩ nhiều, tạo thành quấy nhiễu với bản thân.
Mà ba người bị vây ở chỗ này đều đang nghi thần nghi quỷ, cho nên trong mắt họ lúc này chỗ nào cũng có quỷ.
Chỉ có Trương Bích Lan khá lớn mật, tuy rằng cũng sợ hãi nhưng cô để ý thấy những con quỷ này không làm tổn thương mình, cho nên tương đối bình tĩnh, chỉ là không dám đi luôn vào đường hầm.
“Mọi người hiểu cách qua cửa thế nào chưa?” Sau khi Úc Dạ Bạc nói biện pháp cho họ, cậu nhìn thời gian: “Còn mười phút nữa, mọi người đi nhanh là năm phút ra ngoài.”
Cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, nếu đã đến rồi thì tất nhiên Úc Dạ Bạc sẽ cứu.
“Mọi người tính sao?” Trác Lê vội vàng kéo Triệu Thụy Quân đang gào khóc dưới đất lên, hắn ngẩng đầu nhìn hai bên, thế mà lại đi về phía đường hầm trái ngược với ảo giác sợ hãi.
“Anh vừa nói rồi, chúng ta tới đây là để tìm quỷ.”
Khi sắp đi vào đường hầm, Tần Hoài Chu bỗng tò mò hỏi một câu: “Tiểu Dạ, em nhìn thấy loại quỷ gì?”
Bằng lá gan của Úc Dạ Bạc, nếu đã là quỷ khiến cậu sợ hãi thì sẽ kinh khủng đến mức nào chứ?
Úc Dạ Bạc nghe vậy nhấc mắt, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, thản nhiên đáp: “Dáng vẻ đi giày cao gót màu đỏ của anh đúng là cay mắt thật.”
Điều cậu sợ nhất là gì? Cái này còn cần hỏi sao, tất nhiên là cái chết của Tần Hoài Chu.
Người đàn ông nhếch khóe môi cười: “Anh cảm thấy em mặc váy đỏ sẽ rất đẹp.”
“Tiểu Dạ, sau này em mặc cho anh xem đi?”.