Vừa xông vào phòng là An, bố và Hero đã nghe thấy tiếng nhạc chát chúa dội thẳng vào tai với một âm tầng khuyếch đại. Đi kèm với đó là hình ảnh “một con khỉ” đang nhảy múa “vũ điệu hoang dã”, đang hú hét điên cuồng theo điệu nhạc. Vũ Phong nhìn con gái trân trối, An An nhìn Hero bất lực. Cả ba nhìn Ryno rồi lắc đầu, vỗ trán.
Còn Ryno, fell tới mức cửa phòng bị bật tung ra mà có hay biết gì đâu. Cứ thế anh trình diễn cho ba khán giả- hai nhỏ một lớn được “mở rộng tầm mắt”! An ,Hero và Hàn Vũ Phong mặc kệ, ngồi xếp bằng dưới đất, ngỏng cổ lên mà … xem xiếc!
Ryno nhảy từ trên giường xuống, lộn hẳn một vòng rồi vớ cái áo gần đó mà lấy sức xoay điên đảo trên đầu. Có lúc còn múa máy hai tay như người xoay rượu, có lúc còn uốn thân mình để lộ ra ” đường cong ba vòng … phẳng lì!”
Tất cả vang trong điệu nhạc dance cực mạnh
“… Lắc cái đầu là lắc cái đầu
Lắc cái đầu để cho sạch gầu
Lắc cái mông là lắc cái mông
Lắc cái mông để giống con công…”
(trích: Lên nóc nhà để bắt con gà )
Và một cú xoay người 180độ là Ryno xảy chân ngã xõng xoài.
Nửa người chạm đất mà nửa còn lại thì vẫn còn vương vấn trên giường. Chưa kịp khôi phục phong độ thì hình ảnh “ba em khán giả bất đắc dĩ” đang cố nhịn cười tới mức nội thương kia đập vào mắt Ryno. Anh giật mình, há hốc, lật người ngay lập tức, xấu hổ mà thốt lên một tiếng “Bố!”
Anh nhanh chóng tắt nhạc. Miệng tuy cười nhưng tâm hồn ứa lệ … vì xấu hổ! Một mặt vui vì gặp bố ở đây, mặt khác thì đỏ như gấc chín “lúc nãy họ thấy hết rồi hả trời?” Bằng chứng là ba người kia vẫn không có ý định đứng dậy mà cứ ngồi lì ở đấy, như trông chờ vào một màn biểu diễn tiếp theo. Đang xem hay mà lại!
An và Hero cao hứng, vỗ tay đôm đốp ,khích lệ:
- Tiếp đi. Tiếp đi… Húuuuuu… Tiếp đi mà!
Hàn Vũ Phong cũnh hùa theo con gái, cười một cách trẻ trung:
- Ờ… Tiếp đi Huy, đang hay mà con!
-Bố này…
Mặt Ryno càng lúc càng đỏ. Còng ba người kia thì càng cười to hơn. Thật là … cười trên sự đau khổ của người khác!
Thế là màn biểu diễn đã đến hồi vén màn, treo tấm biển “The End” đỏ chót trên mặt ai đó!
***
Hàn Vũ Phong dính lấy Hero. Ông hỏi, mặt nghiêm:
-Cậu là ai? Sao nhìn quen quen…
Hero lễ phép, mặc dù là một người dán mác lạnh lùng nghiêm ngặt lâu nay, nhưng anh vấn bị “lép vế” trước bố của An An.
-Dạ, con là Khắc Nhã, mọi người gọi con Hero ý ạ!
Như nhớ ra, Hàn Vũ Phong gật gù:
-Ờ, À nhớ rồi. Thằng Heo ý hả? Giờ lớn quá rồi!
“Heo”! An suýt nữa chết sặc vì cười!
Hero liếc An một cái như muốn lao tới bóp cổ nhỏ cho bỏ ghét. Hàn Vũ Phong nhìn kỹ Hero rồi hỏi tiếp:
-Con cao bao nhiêu?
-Ơ? À, 1m85 ạ!
Mặc dù không biết baba hỏi để làm gì nhưng Hero vẫn ngoan ngoãn trả lời. Hàn Vũ Phong lại tiếp:
-Nặng bao nhiêu?
-Dạ 70ký ạ!
-Ờ được đấy … Con bế nổi An An không?
-Ơ? Sao có con trong đó nữa? _ An cũng thắc mắc. Tự dưng lôi tên nó vô làm gì. Hero cũng ngạc nhiên không kém nhưng nhanh chóng anh nhìn thấy nét cười trong mắt baba, nở nụ cười tinh nghịch mà nói:
- Bế con heo ham ăn ham ngủ này ý ạ? Chắc cũng miễn cưỡng được ý ạ!
-Ê, Con heo kia…
-Sao bố ở đây ạ?_ Ryno cắt ngang.
Ryno hớp thêm vài ngụm nước, mặt cũng bớt đỏ hơn nhờ mấy lít nước đá vừa tu xong, anh cất giọng hỏi lại:
-Bố, sao bố ở đây?
-Đúng rồi đấy, sao bố ở đây vậy?_ An An lặp lại.
Hàn Vũ Phong trầm ngâm giây lát, nhìn căn phòng của Ryno đã được thông thoáng hơn chứ lúc nãy cửa đóng kín, ngộp ngạt lắm. Hương hoa từ ban công phòng An An được sức theo gió mà đập vào. Hàn Vũ Phong xoay cốc nước trong tay, nói:
- Mẹ con sắp về đấy. Bố tới đón các con ra sân bay, đón mẹ!
-MẸ SẮP VỀ Ạ?
An và Ryno đồng thanh rồi nhìn nhau, lời nói và ánh mắt chứa tia phức tạp.
Bố An An thở dài:
-Ừ. Mẹ các con sắp về đấy … Thay đồ đi, ra xe chúng ta đi!
-Vâng! _ An và Ryno cuối mặt.
***
Đi ngang qua hoa viên, Hàn Vũ Phong lại thấy bóng lưng của một ai đó…
Đọc tiếp Sứ Mệnh Bất Diệt – Chương 28