Sứ Mệnh Bất Diệt

Quỷ: chào mọi người! Sorry m.n nhé! Hôm qua Quỷ đi chơi với lớp nên mệt quá hổng up kịp.
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
Chap 32: Người đến từ bóng tối.
Phòng hiệu trưởng.
Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khô khan quen thuộc lại vang lên một hồi.
-Mời vào!- Hàn Vũ Trấn Lôi vẫn cố hữu hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Ông nhìn thấy An An và Ryno, trong lòng ông bỗng rạo rực không yên- một cảm giác khó tả lắm.
Cạch. Cửa được mở ra. Một luồng năng lượng đặc biệt tràn vào phòng khiến Hàn Vũ Trấn Lôi giật mình ngoảnh lại , rồi giật mình thốt lên:
-Yob?
-Trấn Lôi -Yob cũng đáp lại.

Hai người là bạn từ rất lâu. Nhưng thật sự chẳng ai muốn gặp lại nhau cả. Vì cả hai đều mang trong mình một sứ mệnh riêng, đó là tìm ra những truyền thần có thể bảo vệ hành tinh này trước thảm họa. Mà một khi hai ông gặp lại nhau tức là ngày ấy sắp đến.  Có ai mong gặp thảm họa đâu cơ chứ! Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu nhưng sao khi nó đến, ông vẫn không diễn tả được thành lời nỗi lo của mình.
Mãi suy nghĩ rồi. Hàn Vũ Trấn Lôi cất lời một cách khó khăn:
-Ông…
-Truyền thần còn lại… – Yob cướp lời. Hàn Vũ Trấn Lôi ngưng lại, siết chặt các ngón tay:
-Ông nói đi!
Yob ngập ngừng:
-Thật ra …
-…
Hàn Vũ Trấn Lôi không hối thúc. Ông cảm thấy điều mà Yob sắp nói rất tồi tệ. Yob thở dài:
-Thật ra hai truyền thần còn lại … Tôi biết!
-Cái gì? Ông biết sao? Chúng ở đâu? Ông thừa biết việc này quan trọng thế nào vậy tại sao tới giờ ông mới nói? Thật ra chúng ở đâu?
Hàn Vũ Trấn Lôi nghe Yob nói mà không khỏi khẩn trương. Ông lập ra học viện này cốt yếu là để tìm hai truyền thần còn lại- một trong số đó là người nắm giữ sức mạnh quan trọng nhất. Nhưng bao nhiêu năm rồi, ông vẫn không tìm được. Ông lại
khẩn trương:
- Ông nói đi!
Yob cuối xuống, thở hắt ra. Yob biết điều ông sắp nói sẽ gây ra một cú xốc không hề nhẹ với bạn mình. Nhưng biết sao được, đó là sứ mệnh, mà sứ mệnh thì phải thực thi. Yob quyết tâm:
-Thật ra, hai truyền thần còn lại chính là …

***
Đêm.
Một góc thành phố rơi vào trầm mặc.  Khác với thành phố ánh sáng xô bồ ngoài kia, khác với sự ồn ào đổ đầy ngoài kia. Ở đây, không trung yên tĩnh đến lạ.
Cả không gian bao trùm một màu tím khói u ám , huyễn hoặc trong màn sương dày đặc.
Không gian u tối, lạnh lẽo tưởng chừng như quanh đây không còn xuất hiện sự sống. Nơi này, đúng! Như địa ngục vậy!
Bầu trời đêm đen mịt, không một mảng trăng, không một tia sao, tất cả như bị nuốt gọn vào khoảng không vô tận của vũ trụ đen. Và rồi:
Xẹt … ĐÙNGG!!
Một tia chớp như chẻ đôi bầu trời. Một tiếng nổ lớn phát ra.
Không gian, thời gian phút chốc như ngưng lại.
Trên trời xuất hiện một vòng xoáy bụi mờ ảo rồi rõ dần, rồi lớn dần. Người ta bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, thật , nếu có người ở đấy!
Cái vòng xoáy bụi cứ xoay mãi,  mỗi lúc càng gấp rút, mỗi lúc càng mang đậm mùi của bóng đêm. Và rồi “Bụp”!

Một vật thể rơi ra từ hố đen đó. Rồi thì cái vòng bụi ấy cũng từ từ bớt hung dữ. Kèm theo đó là một giọng nói vọng từ bóng đêm:
-Hãy nhớ lấy sứ mệnh của ngươi! Hãy nhớ lấy! Đừng làm ta thất vọng …
Giọng nói ấy vang mãi trong không trung. Nhỏ dần rồi tạt vào gió, rồi cuốn theo mây.
Một người con gái đứng đó, nhìn vào những dấu tích cuối  cùng của vòng xoắn bụi đen mờ hẳn rồi mới quay lưng đi.
Giọng cô lạnh lùng:
-Chủ nhân yên tâm!
—————————————–end chap 32———————————————-
chap 33 sẽ ra vào 1 ngày không xa!
Đọc tiếp Sứ Mệnh Bất Diệt – Chương 33


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận