Sứ Mệnh Của Vì Sao


Mây lang thang trôi trên nền trời xanh thẳm. Chầm chậm. Lơ lửng.
Gió phớt lờ nhành hoa ti gôn cạnh bờ hồ nhỏ, tạo vài gợn sóng lăn tăn huyền dịu.
Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu thẳng vào dáng hình mảnh khảnh của một cô gái đang đứng đó, cạnh bờ hồ thơ mộng. Từ người cô phát ra sức mạnh vô hình, kéo tiết trời đột ngột thay đổi.
Bị giam lỏng trong giang phòng tối tăm, âm u, hai chàng trai chỉ còn biết trông đợi vào thời gian. Mong sao nó trôi qua thật nhanh. Thật nhanh.
* * *
1
Ba tháng trôi qua.
Thời gian trôi nhanh đến mức Tiểu Tinh không ngờ đến. Thoáng chốc, kể từ ngày cô nhóc đặt chân xuống trần gian nhộn nhịp này đã là ba tháng trời. Điều đó cũng vô tình nói lên, hạn cảm hóa anh chàng Lam Phong lạnh lùng chỉ còn vỏn vẹn 9 tháng?
Đưa tay vò đầu mình rồi nhăn nhở, Tiểu Tinh mím chặt môi rồi quay sang nhìn người bên cạnh.
Khó hiểu thật.
Kể từ cái hôm cô truyền sức mạnh “bí ẩn” cho anh thì anh đã thay đổi hẳn thái độ đối với cô. Thậm chí anh còn chẳng màng đến sự hiện diện của cô trong ngôi nhà nhỏ của anh. Anh phớt lờ, bỏ mặt, chẳng buồn đáp lời cô một cách toàn vẹn mặc cho cô lãi nhãi miết bên tai khiến anh khó chịu, bực dọc.
Những tháng qua, Tiểu Tinh được dịp ở gần Lam Phong, cô cảm thấy rất vui. Một niềm vui hoàn toàn lạ lẫm đối với cô. Dường như ở gần anh đã gần hình thành thói quen trong người Tiểu Tinh mất rồi. Và chắc chắn, thời gian qua sống tại nhân gian, cùng tiếp xúc với cách sống ở nơi xa lạ này cũng đã mang đến cho Tiểu Tinh nhiều nguồn tư liệu bổ ích. Có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ nhớ nơi này lắm. Đặc biệt, người cô nhớ nhất chắc hẳn là anh – Lam Phong.
Nhưng, có một vấn đề mà mãi mãi cô chẳng thể nào lí giải được. Lam Phong cũng không khi nào đề cập đến hay có ý định sẽ giải thích nó với cô. Đó là điều làm Tiểu Tinh tò mò hơn thẩy.
Chán nản, vớ tay lấy cái điều khiển tivi, Tiểu Tinh nằm vật xuống chiếc ghế dài rồi liên tục đổi kênh. Cho đến khi…
“Em yêu anh, Jack ạ!”
“Anh cũng yêu em, Rose. Anh yêu em nhiều lắm. Có khi còn nhiều hơn việc em yêu anh…”
Hừm!
Chau mày nghi hoặc, vấn đề trên tivi chẳng phải là điều cô luôn thắc mắc hay sao?
Ôi… Trí tò mò lại được dịp thức tỉnh.
Quăng cái điều khiển lên ghế, Tiểu Tinh nhanh chân chạy đến nơi Lam Phong đang “thượng tọa”. Kéo cánh tay anh, cô nhóc hồ hỡi đưa tay còn lại chỉ về phía màn hình đang phát sáng, hỏi nhanh :
- Anh Lam Phong, nhìn đi. Ngay cả tivi cũng biết nói như thế. Anh nói cho em biết đi. Rốt cuộc thì “yêu” là cái gì?
- …
Trừng mắt, Lam Phong khẽ đứng khỏi ghế rồi chậm rãi bước đến chiếc tivi, thẳng tay rút phích điện. Màn hình vụt tối ngay tức khắc.
Hậm hực nhìn anh, Tiểu Tinh giận dỗi bĩu môi :
- Đồ khó gần, anh định cứ im lặng đến bao giờ hả?
- …
Đáp lại sự giận dỗi của cô lại là khoảng không im ắng, lại càng khiến Tiểu Tinh bức rức, khó chịu. Hứng chịu sự im lặng của Lam Phong là điều Tiểu Tinh căm ghét nhất kể từ lúc này. Cô cũng chẳng biết lý do là cái quái gì nữa.
Anh thật khác, khác hẳn với lần đầu tiên gặp mặt.
Vì sao cơ chứ?
Càng nghĩ càng khó chịu, Tiểu Tinh lườm gương mặt lạnh tanh của ai kia rồi hung hăng cất giọng :
- Anh là người xấu. Tôi mặc kệ anh. Không làm nhiệm vụ nữa, không cần thăng chức gì cả. Tôi sẽ về hành tinh các vì sao.
Nói xong, Tiểu Tinh lập tức quay người bỏ chạy. Cô chạy thật nhanh. Thật nhanh. Chạy ra khỏi ngôi nhà nhỏ thân quen. Chạy mãi. Chạy đến khi nào cảm thấy mệt thì mới dừng lại.
Đến đêm, thành phố lộng lẫy lên đèn. Tiểu Tinh lê từng bước chân mệt nhoài trên vỉa hè xa lạ. Cô cũng chẳng biết nơi này là đâu nữa, chỉ biết khi nãy cô đã chạy rất nhanh, cho đến tận đây thì dừng hẳn lại.
Bất giác, cô lại nhớ đến Vũ Phong. Cô muốn gặp anh. Ngay lúc này.
Nhưng… gặp anh bằng cách nào đây? Và… cô trở về hành tinh các vì sao bằng cách nào?
Bỗng, một mối lo sợ dấy lên trong lòng cô gái nhỏ. Cảm giác hoang mang tưởng chừng bóp nghẹt sự sống nhỏ bé của cô.
Một mình.
Cô phải làm sao đây?
Ngồi thụp xuống mặt đường đông đúc người qua lại, Tiểu Tinh co ro ôm nỗi sợ hãi vào lòng, giương đôi mắt long lanh nhìn quanh mong tìm được một người quen.
Cô chợt nhận ra, cô sợ ở một mình. Rất sợ.
2
Rầm.
Đá đổ chiếc bàn kính trong phòng, Lam Phong bất lực ngồi phịch xuống ghế. Đôi mắt đen hút của anh hệt như có thể cắt xén mọi thứ xuất hiện trước mặt mình ngay lúc này. Đan xen hai tay vào nhau, Lam Phong nhíu chặt mày, nhốt mình trong mớ ngỗn ngang đang hình thành.
Rốt cuộc anh bị sao thế này?
Chết tiệt.
Đã tự dằn lòng trước mọi xúc cảm đang xuất hiện qua từng ngày nhưng tại sao cô nhóc kia cứ luôn ngây thơ như thế? Cô nào biết chính sự ngây thơ của cô đã khiến anh khó chịu từng đêm?
Cái cảm giác ấy… Tại sao anh lại có cái cảm giác ấy ngay tại thời điểm này cơ chứ? Anh không còn có thể tự điều chỉnh mạch cảm xúc của mình nữa ư? Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao trước con nhóc đến từ một hành tinh khác anh lại thay đổi như vậy?
Có lẽ nào anh đã…
Nhưng…
Không được. Không được như thế.
Phải kìm nén nỗi lòng của mình để giúp Tiểu Tinh luôn là điều Lam Phong tự nhắc mình. Anh đã từng hứa với một người, và anh phải làm được điều đó. Không phải vì anh không muốn là kẻ nuốt lời, mà là vì sự an toàn của Tiểu Tinh nên anh mới phải như thế.
Lam Phong không muốn tự tạo ra một kết thúc buồn.
Còn bây giờ, anh phải tìm con bé ngốc nghếch kia trước khi có gì đó không may xảy ra.
Thở dài, Lam Phong tự nhắc nhở chính mình rồi đứng phắt dậy. Lao nhanh ra cửa.
Tâm trạng bồn chồn khiến những bước chân của Lam Phong ngày một nhanh hơn, anh không muốn con bé đáng ghét kia xảy ra chuyện gì cả. Những suy nghĩ tiêu cực không ngừng thoi thúc Lam Phong, làm anh càng thêm lo lắng.
Tăng tốc độ đôi chân, Lam Phong lao như bay qua các con phố đông người, mắt không ngừng đảo quanh mong tìm ra dáng hình bé nhỏ quen thuộc.
Mặc ồ hồi đã nhễ nhãi trên vầng trán cao. Mặc cho hơi thở ngày càng dồn dập hơn. Mặc cho đôi chân gần như mỏi nhừ. Lam Phong vẫn lao thật nhanh về phía trước.
3
- Đưa tay cho anh nào!
Giữa chốn đông người, một bàn tay to rộng từ đâu đưa tới trước đôi mắt đang sợ hãi. Ngẩng nhẹ đầu, Tiểu Tinh giương đôi mắt long lanh nhìn người vừa xuất hiện.
Là anh.
Nhưng, tại sao anh lại có mặt ở đây? Vào lúc này?
Bật khóc, Tiểu Tinh nhanh chóng đứng lên rồi nhào đến, ôm chầm lấy Vũ Phong mừng rỡ. Mỉm cười, cô nhẹ nhàng dụi đầu vào bờ ngực rắn chắc của anh.
Đặt một tay lên mái đầu nhỏ vỗ về, Vũ Phong thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ nói :
- Không sao. Ổn rồi. Ổn rồi.
Ừ, đúng là ổn rồi. Nhưng Tiểu Tinh mới là người ổn nhất. Còn Vũ Phong, anh sẽ phải chịu hình phạt do đã cố ý bỏ trốn khỏi phòng tối khi đang trong hạn chịu phạt.
Chẳng sao cả, miễn cô nhóc này an toàn đã là đủ đối với Vũ Phong. Anh không quan tâm những thứ khác, cho dù…
Ôm chặt cô nhóc bé nhỏ vào lòng, Vũ Phong cười buồn rồi tựa càm lên mái đầu mang hương thơm nhè nhẹ làm anh cảm thấy an lòng.
Vũ Phong luôn xuất hiện lúc Tiểu Tinh cần nhất. Anh luôn là chỗ dựa vững chắc và an toàn đối với cô. Nhưng, đâu ai biết được, ngay khi bàn tay to lớn ấy xuất hiện, người đầu tiên cô nhóc nghĩ đến, lại không phải là Vũ Phong. Mà là một người khác.
Rời đầu khỏi người Vũ Phong, Tiểu Tinh khẽ nhìn gương mặt anh lúc lâu rồi e dè đặt câu hỏi :
- Anh Vũ Phong, anh có thể giải thích giúp em không?
Không đáp lời Tiểu Tinh, Vũ Phong chỉ mỉm cười rồi đưa mắt chờ đợi cô nhóc nói tiếp. Chỉ cần là câu hỏi của cô thì anh luôn sẵn lòng trả lời.
- “Yêu” là gì vậy anh?
- …
- Anh nói đi?
- …
- Anh cũng như anh ta, lại im lặng. Tại sao lại không nói cho em biết chứ?
Buồn bã cuối đầu, Tiểu Tinh mân mê vạt áo của mình. Chẳng thèm nhìn Vũ Phong thêm một lần.
Lặng người, Vũ Phong chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, không nói gì. Làm sao mà anh có thể nói cho cô biết “yêu” là gì được chứ?
Khoan đã.
Không hay rồi. Không hay thật rồi.
Vốn ở cạnh Tiểu Tinh từ lúc cô nhóc còn bé tí nên Vũ Phong hiểu rất rõ Tiểu Tinh, thậm chí anh còn có thể đọc được suy nghĩ của cô nhóc mọi lúc. Quan trọng vẫn là Tiểu Tinh. Có những chuyện, cô nhóc còn thông minh hơn anh nghĩ. Thế nên đôi lúc, Vũ Phong vẫn bị lạc giữa những câu nói ngu ngơ của cô nhóc. Lúc ấy, anh thật không biết được là cô đang giả vờ hay thực sự không biết điều mình muốn hỏi nữa.
Trải qua nhiều lần bị lạc giữa mớ cảm xúc của Tiểu Tinh khiến Vũ Phong dần dần tinh tế hơn trong việc nhận ra cô nhóc đang nghĩ gì. Nhưng sao lúc nãy anh lại không nhận ra kia chứ?
Đến nước này anh còn có thể ngăn chặn mọi việc được không?
- Là một loại kẹo rất nổi tiếng. Loại kẹo ấy có nhiều hương vị khác nhau, khiến người ăn không thể nào dứt ra được. Hơn nữa, loại kẹo ấy cũng rất quý, rất hiếm, rất đắc nên rất ít người có được nó một cách trọn vẹn.
Chất giọng trầm lạnh từ đâu vang lên, thu hút ngay sự chú ý của Tiểu Tinh. Cô lập tức xoay người lại một góc 45 độ, đập vào tầm mắt cô chính là hình ảnh quen thuộc của một ai đó.
Chầm chậm sải từng bước chân mệt nhoài đến cạnh Tiểu Tinh, Lam Phong cười khẽ chào rồi ngầm ra hiệu với Vũ Phong. Khoanh hai tay trước ngực, Lam Phong trừng mắt đe dọa nhìn con nhóc trước mặt :
- Điều 1 : Không được chạy lung tung ra đường khi không có tôi. Quên rồi sao?
Cuối đầu biết lỗi, Tiểu Tinh lí nhí trả lời :
- Không quên.
- Đã hài lòng chưa? - Tiếp tục chất vấn, Lam Phong không quên nhấn giọng cho thêm phần hung hăng, làm ai đó run sợ chỉ biết cuối đầu. - Câu trả lời đã có, đừng nghĩ linh tinh nữa. Giờ thì em sang đó chơi đi. Tôi và Vũ Phong cần nói chuyện.
Ngơ ngác nhìn theo hướng Lam Phong chỉ, Tiểu Tinh tròn xoe mắt nhìn anh không chớp.
Anh muốn cô ra đó chơi với bầy nhóc loi nhoi đó?
Kiên định nhìn Tiểu Tinh, Lam Phong gật nhẹ đầu rồi nhướn mày ra hiệu cho cô mau đi.
Trước khi ra đó chơi ,Tiểu Tinh không quên chất vấn lại Lam Phong :
- Anh và anh Vũ Phong thân nhau hả?
- Không phải chuyện của em.
Lườm nhẹ, Tiểu Tinh lủi thủi bước qua khuôn viên giải trí một cách ấm ức. Có cần đuổi cô đi một cách lạnh lùng đến vậy không? Đáng ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui