Lỗi của em là ngốc nghếch làm theo ý định của mình.
Lỗi của anh là không phát hiện chuyện ngốc nghếch em âm thầm thực hiện sớm hơn.
Cả hai, đều có lỗi.
Nhưng tại sao lại là em? Tại sao em phải chịu đựng kết cục tan thương do chính định mệnh sắp đặt? Tại sao em vội đến rồi lại vội đi, bỏ anh một mình khi đã quá quen với sự hiện diện của em?
Em ngốc lắm cô bé à!
Còn lại anh, anh sẽ phải thế nào trong chuỗi thời gian sắp tới đây? Nói cho anh đi.
Anh phải làm gì đây.
Hả em?
* * *
1
Trố mắt ngạc nhiên, Lam Phong vội buông vòng tay đang xiếc chặt Tiểu Tinh ra. Nhìn cô bằng đôi mắt lo lắng, anh nghi hoặc lập lại lời cô nói :
- Xin lỗi?
- Em…
Nhận thấy nét mặt tái nhợt của Tiểu Tinh, chợt nhớ đến cảm giác lạnh lẽo khi anh ôm cô vào lòng, Lam Phong trừng mắt nhìn cô như không tin những ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu anh. Hãy nói với anh là cô không làm điều ngốc nghếch gì đi. Hãy nói đi.
- Sao người em lạnh vậy? Hả?
- Em…
- Lúc nãy em đứng cách xa anh như thế là để làm gì? Nói mau.
Nhớ đến biểu hiện khác lạ ban nãy của Tiểu Tinh, Lam Phong lớn tiếng chất vấn. Anh chắc sẽ phát điên mất. Cầu mong điều anh đang nghĩ đến hoàn toàn không phải sự thật. Ai đó làm ơn nói với anh là anh đang nghĩ sai đi. Một mình Lam Phong hứng chịu tổn thương đã là quá đủ, anh không muốn Tiểu Tinh xảy ra bất trắc gì cả. Hoàn toàn không muốn. Thà là anh nghĩ rằng cô vẫn sống tốt ở nơi cô vốn thuộc về và tự giam lỏng mình trong mớ cảm xúc thương đau, còn hơn để cô tan biến như nàng tiên cá đáng thương. Như thế khác nào giết chết tâm hồn Lam Phong đâu chứ?
Cuối đầu, Tiểu Tinh cố kìm nén nước mắt, khẽ cất giọng :
- Em yêu anh, Lam Phong… Đó là những gì lúc nãy em âm thầm nói phía sau anh.
- ....
Chết lặng, Lam Phong bần thần buông lơi cánh tay. Bất lực.
Anh vừa rồi nghe lầm phải không? Hãy nói là anh đã nghe lầm đi.
Như có một nhát dao cứa mạnh vào tim Lam Phong khiến anh đau nghẹn từng cơn. Giương đôi mắt vô hồn nhìn người con gái trước mặt, Lam Phong nhấn mạnh từng thanh từ thốt ra :
- Nói lại xem?
- Em…
Đối diện với tia nhìn đớn đau của Lam Phong, mọi từ ngữ trong Tiểu Tinh đột nhiên tan chảy. Cô không biết phải nói gì để xoa dịu cơn đau đang dâng lên trong lòng anh ngay lúc nữa.
- Tại sao vậy? Tại sao lại ngốc như vậy? Hả?
Thét lên trong tuyệt vọng, Lam Phong thả lòng người rồi ngồi bệch xuống đường. Anh phải làm gì đây? Anh phải làm gì để quay ngược thời gian lại được đây? Anh phải làm gì để cứu cô gái ngốc nghếch anh đã yêu sâu đậm đây?
Ngồi thụp xuống cạnh Lam Phong, Tiểu Tinh lay nhẹ cánh tay anh, khẽ cất giọng :
- Em xin lỗi vì đã không nghe lời anh. Nhưng đây là cách em đã chọn, em không sợ chút nào.
- Anh thì rất sợ, em có biết không hả? Sao em lại ngốc đến vậy? Chỉ cần anh nói yêu em thôi cũng đủ mà, em đâu cần phải hành động như thế. Có biết chỉ còn tối hôm nay nữa là em sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình hay không?
Tiểu Tinh chỉ biết im lặng. Lam Phong nói đúng, nhưng cô đã quyết. Cô vẫn sẽ không ân hận. Vui hơn là cô đã biết được tình cảm anh dành cô, anh cũng yêu cô mà.
Ngồi xuống cạnh Lam Phong, Tiểu Tinh khẽ ngã đầu vào bờ vai anh.
Mười phút ngắn ngủi trôi qua trong khoảng không vô tận.
Chợt, nhìn đồng hồ, Lam Phong nhớ đến những lời Vũ Phong đã từng nói với anh.
Nửa tiếng. Lam Phong chỉ có nửa tiếng để ở cạnh Tiểu Tinh ngay khi sức mạnh cô nhóc đã tan biến.
Chết tiệt!
Anh đã để lãng phí mất mười phút.
Nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn, Lam Phong nhanh chóng kéo cô đứng lên và nở một nụ cười. Sau đó, anh dẫn cô đến một nơi. Nơi mà lần đầu tiên cả đã gặp nhau trong hoàn cảnh buồn cười.
Hai chiếc bóng dài đổ rạp trên nền cỏ xanh rì. Trên nền trời kia, bất ngờ xuất hiện dãy ngân hà lấp lánh vô tận – thứ mà Tiểu Tinh thích nhất.
- Wow, đẹp quá!
Reo lên trong hạnh phúc, Tiểu Tinh quay sang nhìn Lam Phong. Anh cũng dịu dàng nhìn cô bằng đôi mắt thăm thẳm tia buồn đau.
Anh hôn cô. Nhẹ nhàng nhưng nồng nhiệt.
Cái hôn đầu tiên, và cũng là cái hôn cuối cùng.
Rời bờ môi bé xinh, Lam Phong cười nhẹ rồi kéo cô sà vào lòng mình, giữ thật chặt.
- Em nhất định sẽ thành ngôi sao sáng nhất, ngôi sao ấy sẽ luôn nhìn theo anh, bảo vệ cho anh suốt đời.
- Anh sẽ không để em cô đơn đâu. Mỗi tối, anh sẽ trò chuyện cùng em, nhé!
Nén nước mắt, Lam Phong dịu dàng vỗ về dáng người bé nhỏ trong vòng tay mình. Anh không muốn một ai cướp cô đi. Có được không? Cô sẽ ở lại bên anh chứ?
Chỉ nghĩ đến đó thôi, tim Lam Phong đã quặng thắt. Anh cuối người, càng ôm chặt lấy cô hơn.
- Đừng mà. Đừng rời xa anh.
- Em sẽ không rời xa anh đâu.
- Thật không?
- Thật. Tin em nhé!
- Anh sợ lắm, sợ để mất em. Đừng dày vò anh bằng cách này, anh sẽ không đặt ra những qui điều đáng ghét và bắt buộc em phải tuân theo nữa. Anh hứa đấy!
- …
- Anh sẽ cùng em ngắm ngân hà mỗi khi đêm về, sẽ luôn ở cạnh em, không bao giờ rời xa.
- …
- Em luôn là người quan trọng nhất đối với anh, anh sẽ không để em cô đơn một mình đâu. Vì vậy, em cũng hứa nhé. Đừng để anh lại một mình.
- …
- Nói dối.
- …
- Tất cả là nói dối. Em không giữ lời. Tại sao chứ? Tại sao lại nhẫn tâm bỏ lại anh? Em đã hứa rồi mà?
- …
- Đồ ăn gian. Em lừa anh.
- …
- Tiểu Tinh…
- …
- Em làm ơn quay lại với anh đi…
- …
Đêm tối lặng lẽ.
Trên đồi cỏ phủ đầy hơi sương, một chàng trai ngồi đó. Một mình. Trên tay anh là sợi dây chuyền lấp lánh thấm đầy nước mắt.
Có ai đó đã nghe những lời anh hỏi. Có ai đó đã nghe giọng nói yếu đuối của anh vang lên. Có ai đó đã nghe tiếng cầu xin tha thiết từ anh.
Nhưng bất lực.
Đáp lại những lời nói đớn đau của anh vẫn chỉ là khoảng không yên tĩnh của màn đêm đầy sương.
Dãy ngân hà trên nền trời cao vút vẫn lấp lánh phát sáng. Rực rỡ.
Chợt, một vì sao bỗng nhiên xuất hiện, ngay trên nền thảm rộng lớn bao la kia.
Tia sáng của vì sao đặc biệt ấy dường như chỉ hướng về phía anh đang ngồi, sáng cả một vùng trời tối đen.
Một người nguyện tan biến mãi mãi vào hư vô và bỏ dở ngày cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Bỏ lại một trái tim lạnh lẽo đang được sưởi ấm dưới trần thế và những giọt nước mắt chua xót, chát đắng. Trái tim ấy, rồi sẽ lại lạnh lẽo theo thời gian.
Một người ôm trọn niềm đau thương với cô đơn. Nghĩ rằng mọi chuyện diễn ra đúng như mình dự đoán nhưng nào ngờ, đến phút giây cuối cùng định mệnh lại một lần trêu đùa, lật ngược ván bài mà chắc chắc anh sẽ thắng. Mỗi đêm, bóng dáng quen thuộc ấy sẽ lại xuất hiện ở đồi cỏ xanh. Lặng lẽ ngồi đó, ngắm nhìn bầu trời với ngôi sao lấp lánh chiếu rọi vào hình dung anh. Nỗi đau ấy, chẳng ai có thể hiểu được.
Một người vì tình yêu, hi sinh một cách thầm lặng. Để rồi bị giam cầm trong bóng tối. Đổi lại, kết cục của định mệnh vẫn là kẻ chiến thắng. Anh tự trách mình rồi gục ngã trong bóng đêm. Nỗi lòng anh đã chết ngay tin anh biết được mọi chuyện. Đau khổ sẽ cùng anh chung sống với thế giới của bóng đêm. Kéo dài vô hạn.
Tình yêu, nó có thể khiến con người ta hạnh phúc tột cùng như trên thiên đường, nhưng nó cũng thể một lúc kéo người ta xuống thẳng địa ngục đớn đau một cách bất ngờ nhất, vùi dập những hạnh phúc tưởng chừng được kéo dài mãi mãi.
Sứ mệnh kia vĩnh viễn chẳng bao giờ hoàn thành, nhưng tình yêu họ dành cho nhau là vĩnh hằng, không gì có thể chia cắt được…
HẾT