Hương sen ngào ngạt lan tỏa khắp mọi nơi trên hành tinh lấp lánh về đêm… Cơn gió nhẹ nhàng thi thoảng lượn lờ quanh bờ hồ, làm mặt nước trong veo thoáng gợn nhẹ rồi lại bay đi nơi khác… vờn tóc ai đó thật khẽ…
Ngọn lửa đỏ rực dập dìu trong từng hơi thở nồng ấm, lan tỏa cả cung mây rồi dịu xuống nhờ gió… sưởi ấm cho trái tim thơ dại chưa hiểu hết chuyện đời…
* * *
1
Vườn sen.
Mùi sen tinh khiết thơm ngát lan tỏa cả một vùng trời bao lay. Từng chiếc lá xanh to lớn nhè nhẹ đung đưa theo vài điệu gió dập dờn thoáng qua. Màu óng ánh của cánh sen hòa hợp cùng màu của chiếc váy trên người cô nhóc đến hoàn hảo.
Trên tay là chiếc bình tưới nước, Tiểu Tinh thi thoảng hát khe khẽ rồi nhoẻn miệng cười nhìn đám sen trong hồ đang lượn lờ như múa minh họa theo điệu nhạc phát ra từ khóe môi bé xinh.
Cách đó không xa, nơi góc cây đại thụ cạnh hồ sen, ánh mặt trời lan tỏa chiếu xuyên cung mây truyền thẳng xuống nhân gian còn vương lại chút ít trên thân cây cao to.
Màu tóc ánh kim phát ra từ người chàng thanh niên anh tuấn bỗng chốc sáng lấp lánh nhờ thứ ánh ban mai kì diệu từ ông mặt trời vĩ đại – chủ nhân của buổi sáng tinh tươm. Luồn tay vào kẽ tóc, Vũ Phong hít thở đều rồi rời lưng khỏi thân cây, nhấc từng bước chân nhịp nhàng đến cạnh cô gái nhỏ cùng nụ cười thoáng vụt qua trên cánh môi đỏ mộng.
Ngân nga mãi giai điệu quen thuộc, Tiểu Tinh vun đôi tay thoăn thoắt rưới nước khắp vườn sen, để cho từng giọt long lanh trong suốt rơi nhẹ lên cánh sen thơm ngát.
- Tiểu Tinh, em sẽ làm được chứ?
Đứng cạnh nhóc con hoạt bát, Vũ Phong nghiêng người hỏi khẽ rồi đặt câu hỏi đang là khuất mắt trong đầu mình. Cũng phải thôi, suốt những năm tháng qua, Vũ Phong và Hỏa Phong luôn là người kề cận, chăm sóc cho cô nàng tinh nghịch kia và là người hiểu rõ Tiểu Tinh nhất trên hành tinh của các vì sao. sẽ thế nào nếu Tiểu Tinh xuống nhân gian chỉ một mình luôn là điều quan trong hàng đầu Vũ Phong nghĩ đến?
Hệt cơn gió phiêu lãng dạo chơi nhân ngày đẹp trời, Vũ Phong luôn đem lại sự ấm áp, cảm giác an toàn cho Tiểu Tinh. Anh luôn xuất hiện đúng vào thời điểm nhóc con cần nhất. Và dĩ nhiên, nụ cười tinh nghịch sẽ sớm xuất hiện trên khóe môi chúm chím khi Vũ Phong tìm trò làm nhóc vui.
Tựa ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội và mang trong mình bầu nhiệt huyết sôi trào, Hỏa Phong là người mang đến niềm tin cho Tiểu Tinh mỗi khi thất vọng hay buồn phiền vì chuyện gì đó. Thi thoảng, Hỏa Phong cũng bày vài trò vui nho nhỏ để cả ba người cùng tham gia. Người giành phần thắng cuối cùng vẫn luôn là Tiểu Tinh vì hai người nào đó cố ý chịu thua để nhóc con kia được thắng…
Ngoài họ ra, Tiểu Tinh có thân được với ai?
- Vũ Phong đẹp trai, anh nói đi, “Tình yêu” mà Thiên nữ vương đề cập đến là gì vậy? Em nghe mà chẳng biết nó là cái gì, thứ gì hay món gì nữa!
Bật cười trước cách hỏi kì quặc của nhóc con Tiểu Tinh, Vũ Phong nhẹ thảy mình ngồi xuống cạnh hồ sen rồi nhắm mắt, thưởng thức hen sen tinh khiết.
Tình yêu là gì? Vũ Phong cũng chẳng biết phải giải thích ra sao với cô nhóc này nữa.
Mấy năm qua, “Tình yêu” luôn là thứ bị Thiên nữ vương nghiêm cấm. Trên hành tinh của các vì sao, “Tình yêu” là điều cấm kị lớn nhất. Cũng chẳng ai biết thứ luật lệ đó được ban ra từ khi nào. Cũng chẳng ai nghe đến lý do khiến “Tình yêu” bị nghiêm cấm. Cũng chẳng ai dám bạo gan hỏi Thiên nữ vương về việc ấy…
Họa chăng, tình cảm tự đến lúc nào không hay, một vào sao trên hành tinh đôi lúc thầm yêu nhau nhưng vì điều luật kinh khủng kia nên chẳng ai dám đến với nhau. Chỉ đôi lúc, họ len lén gặp nhau trong vài giây ngắn ngủi rồi lại phải vào công việc của mình và quen đi thứ tình cảm ủy mị kia. Nói ra, chắc họ còn hạnh phúc hơn nhiều so với Ngưu Lang – Chức Nữ vì mỗi năm cặp đôi ấy chỉ có dịp gặp nhau vỏn vẹn một lần duy nhất.
Đó cũng chính lý do khiến mọi người trong hành tinh dần quên đi loại tình cảm luôn tồn tại trong xương tủy mình và trở nên lạnh lùng, tàn bạo hơn người trần thế.
Thế thì… phải nói sao để Tiểu Tinh hiểu đây?!
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Vũ Phong bỗng chốc mở mắt rồi mỉm cười.
Lẫn trong gió là hương sen ngào ngạt cùng tiếng hát khe khẽ phát ra từ nhóc con đang mải mê chăm sóc vườn sen.
Chất giọng trầm trầm ngay lúc đó được thảy vào không trung. Từng thanh từ nhè nhẹ tựa như nốt nhạc bay bỏng giữa không gian bao la :
- Tình yêu… chỉ là tên của một loại kẹo thôi, em không cần quan tâm nhiều đâu, Tiểu Tinh. Thứ mà em cần quan tâm bây giờ là nhiệm vụ kia kìa, lo mà hoàn thành cho tốt. Anh nghe nói khoảng hai ngày nữa thì em phải xuống nhân gian để tìm người cần cảm hỏa, cố lên nhé nhóc!
2
Điện Hoả.
- Hỏa Phong đại ca, Hỏa Phong đại ca… Tiểu Tinh và Vũ Phong ca đến rồi đây…
Giọng nói lảnh lót vang lên cùng tiếng thờ hì hụt của hai người nào đó khi vừa đặt chân vào nơi ở của Hỏa Phong khiến anh không tài nào nằm yên cho được. Y như rằng, mỗi khi bị phạt xong là Tiểu Tinh lại chạy đến Điện Hỏa cùng Vũ Phong và dùng những từ ngữ như “đại ca, ca…” để làm tăng thêm tính trêu đùa. Đương nhiên, cả hai đến đây chỉ vì mục đích “Chơi là chính”
Từ trong Điện, một chàng trai với dung mạo hơn người chán nản bước ra. Màu tóc gợn đỏ làm tăng thêm cho anh một sức sống cuộn trào phối hợp hài hòa cùng bộ trang phục trên người.
Đã tính sẵn một trò chơi mới trong đầu nên Hỏa Phong không ngần ngại gì mà nói rõ luôn rồi nhướn mày khiêu khích đối phương :
- Vì Tiểu Tinh đáng yêu của chúng ta sắp phải xa “nhà” một thời gian nên hôm nay ta phải chơi thỏa thích, dốc hết sức nhé! Người thắng sẽ được phần thưởng hậu hĩnh từ kẻ thua cuộc. Trò chơi hôm nay sẽ là… Trốn tìm… Okay, giờ oắn tù xì…
Vừa dứt lời, Hỏa Phong đã tung hô khẩu lệnh. Ngay lúc đó, ba cánh tay lập tức được hạ xuống cùng các hình thù khác nhau. Kết quả… người đi tìm lại là người bày ra trò chơi - Hỏa Phong…
Tuy khác với người nhân gian nhưng cả ba luôn yêu thích những trò chơi mang tính trỏ con kia vì những trò chơi ấy đôi khi đem đến những niềm vui bất tận cho ba kẻ thích chơi đùa. Cũng nhờ có tiếng cười tinh nghịch từ ba kẻ tràn trề sức sống nên hành tinh mới có chút hương vị cuộc sống…
Trò chơi nhanh chóng được bắt đầu dưới sự tìm kiếm đáng thương của Hỏa Phong. Chỉ vì một phút sơ xuất không gia hạn nơi trốn nên Hỏa Phong phải ngậm ngùi thế này đây… A ha, khoan đã… quá tuyệt vời rồi... Cũng chỉ vì một phút sơ xuất kia mà cả ba đã không ban lệnh cấm dùng phép thuật trong trò chơi mà… Thế nên… dùng phép là vô tội…
Cười khoái trá, Hỏa Phong toan dùng phép tìm nơi ẩn thân của hai người bạn thì ngay tức khắc đã bị chặn lại bởi một con gió lướt qua. Cơn gió đó… không ai khác ngoài Vũ Phong.
- Ăn gian à tên kia? – Buông lời trêu chọc, Vũ Phong họ nhẹ chọc quê rồi hắng giọng, nghiêm túc nói tiếp – Để cho Tiểu Tinh trốn đi, cho đến khi dãy ngân hà xuất hiện thì tìm cô ấy. Cô nhóc ấy rất thích dãy ngân hà mà!
Rồi, cả hai chàng trai cùng hợp tác ột kế hoạch hoàn hảo đến bất ngờ. Cuối cùng, dãy ngân hà tuyệt đẹp cũng chịu xuất hiện khi màn đêm kéo đến. Hệt một dòng sông lấp lánh sao chảy dài trên nền trên bao la, dãy ngân phát sáng đẹp mê hồn khiến Tiểu Tinh cười thích thú ngắm nhìn không rời mắt.
Từ bé, Tiểu Tinh vốn rất thích đứng ngắm nhìn dãy ngân hà nên mỗi khi có dịp là cô lại lăn xăn lôi kéo Vũ Phong và Hỏa Phong đi xem. Và họ phải chiều lòng cô thôi!
Buổi tối tuyệt đẹp và đáng nhớ trước lúc chia tay…