Sư Muội Chậm Chút Đã FULL


Trong hậu trạch phủ Trấn Quốc công, Vương thị sốt ruột như kiến bò chảo nóng, đi đi lại lại trong phòng.
Theo giờ lành đã định, đoàn rước dâu của Hoài Vương phủ sắp đến.

Nhưng Thẩm Thái phu nhân đi Từ Tâm Am vẫn chưa về, Trấn Quốc công Thẩm Lộc sau khi vào triều cũng chưa về phủ.

Bình thường Thẩm Lộc không thích giao du, sau khi vào triều xong đều trực tiếp ngồi kiệu về phủ.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn, người chủ sự trong nhà lại không có ai!
Ngay cả nhi tử Thẩm Chiêu sáng sớm ra khỏi nhà cũng không thấy bóng dáng.
"Phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự gả một nha hoàn thấp kém trong phủ cho Hoài Vương Thế tử làm Thế tử phi sao..."
"Mẫu thân ngồi xuống đi, con sắp chóng mặt vì mẫu thân cứ đi qua đi lại rồi."
Thẩm Dung Tư uể oải dựa vào ghế tựa cao nói.
Tổ mẫu hiếm khi một mình đến Từ Tâm Am dâng hương giải sầu, lại dẫn theo tiểu tú nương Triệu Ấu Lăng đi mà không dẫn nàng ta theo, nàng ấy mới là bảo bối của tổ mẫu cơ mà.

Tổ mẫu chắc chắn là bị tiểu tú nương kia bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi.
"Mẫu thân!"
Thấy mẫu thân vẫn đi qua đi lại trong phòng, Thẩm Dung Tư bước tới kéo Vương thị ngồi xuống.
Vương thị nào có tâm trạng mà ngồi, vừa chạm vào ghế đã như bị kim châm, lại đứng lên.
Bất kể Hoàng thượng ban hôn cho cô nương nào trong phủ Trấn Quốc công, bà ấy cũng phải chuẩn bị theo nghi thức gả nữ nhi của phủ Trấn Quốc công.

Nhưng chỉ trong nửa ngày, dù bà ấy có tài giỏi đến đâu cũng không thể chuẩn bị đủ sính lễ rình rang.
Hơn nữa, bà ấy vẫn luôn không chắc chắn "Tranh Nhi" mà Hoàng thượng ban hôn, rốt cuộc có phải là nha hoàn giặt quần áo ở Đông Hiểu Nam Uyển của Thái phu nhân hay không.
"Mẫu thân đừng chỉ lo lắng, cũng phải nghĩ cách chứ.

Chẳng lẽ thật sự gả nha hoàn thấp kém tên Tranh Nhi đó cho Mục Hàn Trì?"
Nghe tin Hoàng thượng ban hôn, ban đầu Thẩm Dung Tư còn tưởng là ban cho mình nhưng khi biết rõ là ban cho một nha hoàn thấp kém trong phủ, nàng ấy còn kinh ngạc hơn cả mẫu thân Vương thị.

Từ nhỏ nàng ấy đã coi Mục Hàn Trì như huynh trưởng, đương nhiên không muốn Hoàng thượng ép huynh trưởng mình lấy một nha hoàn làm Thế tử phi.
Sau khi Vương thị tra hỏi Tranh Nhi, Thẩm Dung Tư cũng chặn Tranh Nhi lại vặn hỏi một hồi.

Nàng ấy có thể khẳng định Tranh Nhi chưa từng gặp Mục Hàn Trì, càng không thể gặp Hoàng thượng.
Hoàng thượng chỉ đích danh ban hôn, chắc chắn là đã nghe Hoàng Thái hậu nhắc đến tên Tranh Nhi.

Thái hậu ra vào phủ Trấn Quốc công thỉnh thoảng cũng ở lại một thời gian ngắn, không thể tránh khỏi việc sai nha hoàn thiếp thân giặt giũ quần áo...
"Chẳng lẽ con muốn mẫu thân kháng chỉ, liên lụy cả nhà chúng ta sao?"

"Con không dám! Nhưng Tranh Nhi kia nếu chỉ là thân phận không tốt thì thôi đi nhưng dung mạo cũng xấu xí, để nàng ta gả cho Mục Hàn Trì ca ca, chắng phải là làm khó huynh ấy sao? E là dù Cao phu nhân có nạp thêm thiếp cho Mục ca ca, cũng chắng ai muốn ở dưới trướng một Thế tử phi vừa xấu xí vừa xuất thân thấp kém, Hoài Vương phủ lúc đó chắc chắn sẽ rối tung lên.

Dù Tranh Nhi có làm Thế tử phi cũng không thể ra mặt được, chỉ khiến các quý nữ trong Kinh thành chê cười."
"Lời con nói chẳng phải mẫu thân cũng nghĩ vậy sao!"
Vương thị thở dài, tiện tay ném chiếc quạt tròn trên bàn, cuối cùng cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
Thẩm Dung Tư cầm lấy chiếc quạt mẫu thân ném, xoay xoay trong tay, nhìn chiếc quạt thêu hai mặt bỗng nhiên sáng mắt.
"Nếu không thể kháng chỉ, vậy thì chọn cho Mục ca ca một nha đầu xinh đẹp để gả qua.

Nhất định không thể để Mục ca ca chịu thiệt, huynh ấy ở biên ải mười năm đã quá vất vả rồi.

Cực khổ lắm mới trở về, lại gặp phải chuyện này.

Nhưng Hoài Vương phủ kết thông gia với nhà mình, dù sao cũng tốt hơn là với phủ Hòa Bình Tân."
"Vậy con gả qua đó đi!"
Vương thị liếc mắt, đưa tay điểm nhẹ lên trán nữ nhi.
Đương nhiên bà ấy biết không thể gả nữ nhi mình cho Mục Hàn Trì.

Thánh chỉ đã chỉ đích danh Tranh Nhi, Thẩm Dung Tư lại nổi tiếng là cô nương thông minh, ham tiền bạc trong số các quý nữ Kinh thành nếu đưa Thẩm Dung Tư đến Hoài Vương phủ, ngay lập tức cả Kinh thành sẽ biết Trấn Quốc công lừa dối vua.

Hơn nữa, bà ấy cũng không nỡ lòng nào đưa nữ nhi đến Hoài Vương phủ để bị Cao phu nhân dạy dỗ.
Thẩm Dung Tư lè lưỡi.
"Thế tử đã hồi phủ rồi."
Tiếng nha hoàn bẩm báo từ ngoài cửa vọng vào.
Thẩm Chiêu sải bước vào nội đường.
"Mẫu thân, nghe nói Hoàng thượng lại ban hôn cho Mục Hàn Trì?"
Thẩm Chiêu vừa vào thành đã nghe tin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn với tiểu thư phủ Bình Tân Hầu, ban hôn lại cho Hoài Vương Thế tử với Tranh Nhi của phủ Trấn Quốc công.

Thẩm Chiêu vội vã phi ngựa về nhà, chạy thẳng đến hậu đường để hỏi rõ tình hình.
Vương thị buồn rầu, không biết nói sao cho phải.
Thẩm Dung Tư kéo Thẩm Chiêu, giục hắn mau nghĩ cách.
"Nói không chừng lát nữa kiệu hoa của Hoài Vương phủ sẽ đến đón dâu.

Ta đoán Mục ca ca đã từ chối hôn sự với tiểu thư phủ Bình Tân Hầu nên Hoàng thượng mới tức giận ban hôn cho huynh ấy với một nha hoàn thấp kém trong phủ chúng ta.


Lần này Mục ca ca chắc chắn không thể tử chối nữa nếu thật sự chọc giận Hoàng thượng, huynh ấy không sợ mất mạng thì Mục Vương gia cũng phải lo lắng.

Nhị ca, sao huynh lại ngẩn người ra vậy? Mau nghĩ cách đi chứ."
"Đừng lay nữa, nhị ca choáng đầu rồi."
Thẩm Chiêu gạt tay Thẩm Dung Tư ra, vẻ mặt nghi hoặc đi quanh trong phòng.
"Nhị ca đừng đi nữa, vừa nãy mẫu thân đi qua đi lại làm muội choáng váng đầu óc rồi, giờ huynh lại đi nữa.

Nếu đi qua đi lại mà nghĩ ra được cách, mẫu thân đã nghĩ ra từ lâu rồi."
"Đúng là nhi tử của ta."
Vương thị ôm trán cười khổ.
Thẩm Chiêu nhìn những sính lễ được xếp ngay ngắn trên mặt đất, đây là thật sự muốn gả nữ nhi đi rồi.
Hắn đã từng gặp Tranh Nhi, cũng nghe Mục Hàn Trì nhắc đến Tranh Nhi nhưng nếu thật sự gả Tranh Nhi cho Mục Hàn Trì, hắn cũng cảm thấy không xứng đôi.
"Mẫu thân có thể gọi Tranh Nhi đến để con hỏi vài câu không?"
"Nhị ca còn muốn hỏi gì nữa, ta và mẫu thân đều đã hỏi qua nhiều lần rồi, Tranh Nhi chưa từng gặp Mục ca ca, càng chưa từng gặp Hoàng thượng.

Ta nghi ngờ Hoàng thượng là nghe lời Hoàng Thái hậu, mới biết trong phủ chúng ta có một nha hoàn thấp kém xấu xí như vậy."
"Ôi, Dung Tư không được nói lời làm tổn thương người khác."
Vương thị nghiêm mặt, Thẩm Dung Tư lè lưỡi, tự biết mình nói năng thật sự không kiêng dè.

Dung mạo, xuất thân đều là do phụ mẫu cho, không thể tự mình chọn lựa, nói ra thì Tranh Nhi cũng là một người đáng thương.
"Nếu tổ mẫu về thì tốt rồi, bà nhất định biết Thái hậu có quen biết Tranh Nhi hay không.

Nếu Thái hậu không quen biết Tranh Nhi, chúng ta còn có thể chọn một nha đầu xinh đẹp khác đưa qua cho Mục Hàn Trì.

Dù sao cũng không thể làm mất mặt Hoài Vương Thế tử."
Thẩm Dung Tư nhìn chằm chằm ra cửa, mong tổ mẫu mau chóng trở về để nàng ấy có thể làm nũng, nói ra những điều bất mãn trong lòng.
Vương thị gọi Vệ ma ma dẫn Tranh Nhi đến hỏi chuyện, đợi Vệ ma ma đi ra, Vương thị lại ôm trán đầy lo lắng.
"Đã đưa Tranh Nhi đến."
Vệ ma ma đi vào trước, nói nhỏ.
Tranh Nhi đã được tắm rửa, chải chuốt, trông có vẻ xinh xắn hơn trước một chút.
"Ta hỏi ngươi, tối qua ngươi có đến Phủ Hương Uyển không?"
Không đợi Tranh Nhi hành lễ, Thẩm Chiêu cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.

Tranh Nhi không hiểu tại sao hôm nay nhiều lần bị chủ nhân hỏi những câu không liên quan đến việc giặt giũ.
Vừa nãy, các bà tử, nha hoàn đưa nàng ta đến Tú Các tắm rửa, chải đầu, trang điểm, nàng ta mới lờ mờ biết mình sẽ được gả đến phủ Hoài Vương.

Nàng ta tưởng là ông trời thương xót, chủ nhân cho nàng làm người đi theo hầu hạ tiểu thư, sau này nếu may mắn cũng có cơ hội được nâng cao thân phận.
Một bà tử lén nói với Tranh Nhi rằng Hoàng thượng đã ban hôn cho nàng với Hoài vương Thế tử, nàng ta ban đầu không tin, đến khi trang điểm xong, có người mang đến hỉ phục, nàng ta mới nhận ra mình được chuẩn bị theo lễ nghi của Thế tử phi.
Giờ đây, khi đã biết lý do chủ nhân hỏi han, trong lòng nàng ta đã coi mình là Hoài Vương Thế tử phi sắp xuất giá.

Một bước lên mây, còn có tương lai nào tốt hơn thế này không!
"Vâng, tối qua nô tỳ ở Phủ Hương Uyển."
"Ở Phủ Hương Uyển, ngươi có gặp ai không?"
Thẩm Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt Tranh Nhi.

Một người nếu nói dối thì ánh mắt không thể che giấu được.
Tranh Nhi chớp mắt vài cái, trầm ngâm không nói.
"Hừm..."
Giọng nói uy nghiêm của Vệ ma ma khiến Tranh Nhi run lên nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Chiêu, ngập ngừng nói:
"Nô tỳ không gặp ai cả nhưng ai đã nhìn thấy nô tỳ, nô tỳ không biết."
Dựa vào trực giác của nữ nhi, Tranh Nhi cảm thấy câu hỏi của Thẩm Chiêu chắc chắn liên quan đến Hoài Vương Thế tử.

Nếu không, sẽ không gọi nàng ta đến hỏi vào lúc Hoài Vương Thế tử sắp đến đón dâu.
Tranh Nhi không hiểu tại sao Hoàng thượng lại ban hôn cho mình nhưng nàng ta rất rõ ràng, thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng là cơ hội duy nhất trong đời để nàng ta đổi đời, trở thành chủ tử.
Lời nói của Tranh Nhi khiến Thẩm Chiêu không tìm ra sơ hở.

Hắn lại hỏi:
"Ngươi làm gì ở Phủ Hương Uyển?"
"Nô tỳ ở Phủ Hương Uyển...!tắm, bồn tắm ở đó rất lớn, có thể thả rất nhiều cánh hoa..."
"To gan, ai cho phép ngươi tự tiện đến Phủ Hương Uyển tắm rửa?"
Vệ ma ma quát lớn thay cho Vương thị.

Ba chữ "Phủ Hương Uyển" là điều Vương thị kiêng kỵ nhất, từ miệng Thẩm Chiêu nói ra thì không sao.

Nhưng từ miệng một nha hoàn thấp kém nói ra, vấn đề lại nghiêm trọng.

Một nha hoàn thấp kém dám đến Phủ Hương Uyển tắm rửa, chẳng phải là cố ý quyến rũ Thế tử sao?
"Nô tỳ không dám, nô tỳ cũng đang quét dọn ở đó, thấy mệt mỏi nên đã đun nước tắm qua loa rồi rời đi."
Tranh Nhi định nói là hầu hạ tiểu tú nương Triệu Ấu Lăng tắm nhưng đến miệng lại đổi lời.

Nếu lôi thêm một nữ nhân nào khác vào, có lẽ hôn sự của nàng ta sẽ tan thành mây khói.


Cốc ma ma không có ở đây, không ai có thể đối chất với nàng ta, chỉ cần thuận lợi lên kiệu hoa, nàng ta sẽ là Hoài Vương Thế tử phi.

Sau này, ngay cả tiểu thư của phủ Trấn Quốc công cũng phải cúi đầu trước mặt nàng ta.
Tranh Nhi nói xong cúi đầu, trâm cài lắc lư bên má, dáng vẻ e thẹn muốn nói lại thôi, không khỏi khiến người ta liên tưởng.
Thẩm Chiêu đương nhiên nhớ lại cảnh tượng đêm qua khi tìm thấy Mục Hàn Trì ở phòng tắm Phủ Hương Uyển, lúc đó Mục Hàn Trì đang đứng cạnh bồn tắm bên cửa sổ, nước trong bồn vẫn còn bốc hơi nóng, trên mặt nước nổi một lớp cánh hoa mỏng...
Thẩm Chiêu xoa mặt, cảm thấy mọi chuyện đã rõ ràng, hắn cũng không còn gì để nói.
Dựa vào sự hiểu biết của mình về Mục Hàn Trì, có lẽ Mục Hàn Trì đã vô tình nhìn thấy Tranh Nhi tắm nên mới muốn chịu trách nhiệm với Tranh Nhi, mới nói với Hoàng thượng rằng không cưới Tranh Nhi thì không cưới ai khác...
Vệ ma ma dẫn Tranh Nhi ra ngoài.
"Chiêu Nhi có hỏi ra được gì không?"
"Vẫn giống như chúng ta hỏi thôi!"
"..."
Thẩm Chiêu bị mẫu thân và muội muội nói đến không còn lời nào để nói.
Xem ra hôn sự này chỉ có thể như vậy.
"Thái phu nhân đã hồi phủ rồi."
Nghe thấy tổ mẫu đã về, Thẩm Dung Tư kích động chạy ra khỏi phòng đầu tiên.
Không lâu sau, Thẩm Thái phu nhân được Thẩm Dung Tư dìu bước vào.
Vương thị vội vàng hành lễ với bà, Thẩm Chiêu bất lực chắp tay chào tổ mẫu.
Trước khi vào cửa, Thẩm Dung Tư đã kể cho Thẩm Thái phu nhân nghe chuyện Hoàng thượng ban hôn cho nha hoàn Tranh Nhi trong phủ với Hoài Vương Thế tử.
"Các con đều cau có mặt mày làm gì vậy? Cốc ma ma, ngươi dẫn Ấu Lăng đến Tú Các của Dung Tư để trang điểm đi."
"Vậy để con đi sắc thuốc rửa mắt cho Thái phu nhân."
"Nhãn dược không gấp, Ấu Lăng cứ đi với Cốc ma ma trước đi."
"Nhưng mắt của người..."
"Ngày kia ngươi hãy làm nhãn dược cho ta.

Ta sẽ nhớ."
Triệu Ấu Lăng vẫn luôn lo lắng cho đôi mắt của Thẩm Thái phu nhân, lúc ở trong xe ngựa đã viết sẵn công thức nhãn dược, giờ đang muốn nhờ người đi chuẩn bị thuốc.
Thẩm Thái phu nhân ra hiệu cho Cốc ma ma.
Cốc ma ma bước tới mời Triệu Ấu Lăng ra ngoài.
Người ta là người một nhà muốn nói chuyện, nàng ở đây quả thật không tiện.

Vừa rồi Thẩm Dung Tư đã giành lấy từ tay nàng để dìu Thẩm Thái phu nhân vào cửa, đã thể hiện sự bất mãn với nàng.
Triệu Ấu Lăng đi theo Cốc ma ma ra ngoài, cảm thấy sau lưng như có gai đ.â.m vào.
Quay đầu lại, nàng thấy Thẩm Thái phu nhân, Thẩm Chiêu, Vương thị đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng...
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Phoebe
Check: Trân Trân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận