Sư Muội Chậm Chút Đã FULL


Huynh đệ tốt có thể cưới được thê tử xinh đẹp vốn là chuyện vui, Thẩm Chiêu cũng không nghĩ chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu như thế này.

Việc cha và huynh của Tranh Nhi cáo trạng Triệu Ấu Lăng giả mạo Tranh Nhi thực chất là đang nói phủ Trấn Quốc công và Hoài Vương phủ khi quân kháng chỉ.
“Cha huynh của Tranh Nhi đều là nông dân ở ngoại ô, ngày thường đến cửa Kinh thành ở hướng nào còn không biết.

Tranh Nhi vừa chết, bọn họ đã lập tức chạy đến Đại Lý Tự cáo trạng, hiển nhiên sau lưng có cao nhân chỉ điểm.

Ta hoài nghi là phủ Bình Tân Hầu và Trưởng Công chúa sai khiến phụ mẫu Tranh Nhi làm như vậy…”
Thẩm Chiêu không lạc quan giống như Mục Hàn Trì, sự việc phát sinh chỉ trong vòng một ngày, nếu có thể tìm ra biện pháp tốt hơn thì hắn sẽ không kinh động đến bảo Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng phải qua đây một chuyến.
Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, hắn lại khiến họ tân hôn ấm ức rồi.
“Chuyện này mặc kệ phía sau màn có người sai khiến hay không, chỉ có thể đem sự việc giải thích ra rõ ràng là tốt nhất.

Ta cũng không nghĩ Lăng Nhi bị người ta hiểu lầm là nha hoàn hạ đẳng trong phủ của các ngươi, ta cùng với nàng quang minh chính đại, không có lỗi với bất kỳ ai.”
Lần đầu tiên nghe Mục Hàn Trì gọi mình là Lăng Nhi, Triệu Ấu Lăng nhất thời không kịp phản ứng lại.

Thấy Mục Hàn Trì vừa nói lời yêu thương vừa nhìn nàng, nàng đã hiểu ra.
“Hóa ra là huynh lo lắng xuất thân của ta hèn mọn.

Tuy rằng ta không phải nha hoàn hạ đẳng nhưng cũng không có xuất thân cao quý.

Phu nhân Trấn Quốc công mời ta đến trong phủ làm tú nương, thân phận tú nương hình như cũng không cao.”
“Phì!”
Triệu Ấu Lăng nói chuyện với Mục Hàn Trì không e dè gì, Thẩm Chiêu nhịn không được mà nói:
“Triệu cô nương xuất giá từ phủ Trấn Quốc công của chúng ta, nên được Cốc ma ma dạy dỗ mới đúng.

Sau khi gả đi, ngươi nên gọi Mục huynh là tướng công hoặc quan nhân.”
“Quan nhân? Không, ta không thích.”
Nghe hai chữ quan nhân mà Triệu Ấu Lăng thấy ê cả răng.
“Không cần làm khó nàng, nàng thích gọi ta là gì cũng được.”
Mục Hàn Trì rộng lượng cười đáp.
“Được rồi, là ta tính chó thích chõ mũi vào chuyện của người khác.


Nhưng mà Mục huynh đừng coi thường việc cha và huynh của Tranh Nhi cáo trạng, nếu đứng đằng sau việc này thật sự là phủ Bình Tân Hầu thì sẽ có không ít phiền toái.
Quan lại trong trong kinh ở phủ nha đều bao che cho nhau rất rắc rối, mọi việc không đơn giản như vậy.

Huynh mới trở về từ bên ngoài không biết lợi hại ở trong đó, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, ngày mai nếu thật sự để Triệu cô nương tiến vào nha môn, đến lúc đó sẽ trở tay không kịp.”
Mục Hàn Trì gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Các ngươi không cần lo lắng, nếu quan phủ tìm ta ta sẽ nói rõ ràng mọi việc cùng bọn họ.

Nếu bọn họ không nói lý thì cũng đừng trách ta không khách khí.
Nếu thật sự không được nữa thì ta sẽ cao chạy xa bay, đảm bảo không liên lụy các ngươi với người nhà của các ngươi.

Việc ta làm một mình ta gánh.”
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Chiêu như bị mây đen giăng kín, Mục Hàn Trì thì ra vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng cũng cuồn cuộn sóng gió.
Phỏng chừng sự việc rất nghiêm trọng, Triệu Ấu Lăng lại không biết trời cao đất dày mà phát biểu thế.
“Nói cái gì ngốc vậy! Nàng và ta vinh nhục không rời, có ta ở đây ta xem ai dám động vào nàng.”
Sự việc đã rõ ràng, Mục Hàn Trì lôi kéo Triệu Ấu Lăng cáo từ.
Đi đến bằng đường nào thì trở về bằng đường ấy.
Hai bóng người ôm lấy nhau rời đi, chớp mắt một cái đã sang bên kia của bức tường.
Thẩm Chiêu giật mình nhìn chằm chằm Mục Hàn Trì cùng với Triệu Ấu Lăng biến mất sau bức tường, thầm than một tiếng công phu của Mục Hàn Trì thật là xuất thần nhập hóa.

Hoàng cung đại nội cũng không có cao thủ nào có thân thủ như vậy.
Liếc mắt ngắm trăng một cái, đoán chừng tổ mẫu giờ này chắc vẫn chưa ngủ nên Thẩm Chiêu quyết định đi tìm tổ mẫu xin giúp đỡ.
Cái c.h.ế.t của Tranh Nhi nếu không phải bị cha huynh của Tranh Nhi làm lớn lên thì Vương thị không định để Thái phu nhân biết.
Lúc này Vương thị ngồi ở trong phòng Thẩm Thái phu nhân, cúi đầu nhìn xuống mũi chân với ánh mắt sợ hãi, giống như một tiểu nha đầu phạm sai lầm đang chờ tiếp nhận trách phạt.
Cốc ma ma đứng ở bên cạnh nhìn không được nữa bền rót thêm trà hoa cúc vào chén của Vương thị, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Vương thị, mời bà ấy uống để tiêu nhiệt giải khí.
Vương thị liếc mắt nhìn Thái phu nhân, Thái phu nhân vẫn híp mắt dựa vào ghế mây như cũ, dường như không quan tâm đến sự tồn tại và hành động của bà.
Vương thị không nhận chén trà Cốc ma ma đưa đến, Cốc ma ma đành phải đặt chén trà xuống bàn bên cạnh Vương thị.
Thái phu nhân gọi Vương thị đến chỉ nói hai câu, sau đó cứ như vậy mà híp mắt dựa vào lưng ghế mây như đã ngủ rồi.
Cốc ma ma biết Thái phu nhân đang tức giận Vương thị, chỉ là không tiện trực tiếp phát hỏa lên người bà ấy nên mới cố ý lạnh nhạt, để bà ấy tự mình nhận ra sai lầm của bản thân.
Nhưng mà sự việc Hoàng thượng tứ hôn cho Hoài Vương phủ Vương thị có làm gì sai đâu!
Vương thị chỉ là dựa theo ý chỉ tứ hôn mà trực tiếp kêu Tranh Nhi chuẩn bị xuất giá, ai lại có thể nghĩ đến Thái phu nhân để Triệu Ấu Lăng thay Tranh Nhi xuất giá, còn Tranh Nhi trong lòng nghĩ quẩn mà nhảy sông tự tử!
Haizz!

Cốc ma ma không đành lòng nhìn Thái phu nhân và Vương thị giằng co, bèn đi đến bên tai Thẩm lão thái thái nhẹ nhàng khuyên bà nhắc nhở cho Vương thị biết.
Mí mắt của Thẩm lão thái thái nhảy lên một chút rồi chậm rãi mở ra ngắm nhìn Vương thị.
Ngoài cửa sổ đêm đã khuya, tiếng mõ giờ Hợi đã vang lên.
Còn tiếp tục như vậy đêm nay sẽ không cần ngủ nữa.
Giấc ngủ của Thẩm lão thái thái vốn dĩ không tốt, thường xuyên bừng tỉnh giữa đêm.

Đêm qua thật vất vả mới có được một giấc ngủ an lành bởi vì tìm được cháu gái thất lạc mà vui sướng, hôm nay đã lập tức có chuyện phiền toái xảy ra.
Vương thị xử lý không tốt, lại không kịp thời xin chỉ thị từ mình, Thẩm lão thái thái sao có thể không tức, làm sao mà nuốt trôi được.
Thái phu nhân mở to mắt liếc Vương thị một cái, Vương thị lập tức ngồi thẳng lưng lại, dịu dàng nói:
“Con vốn tưởng rằng cho Tranh Nhi chút tiền bạc là có thể đuổi đi rồi, đúng thật là không nghĩ đến cha huynh của nàng ấy lại đến Đại Lý Tự cáo ngự trạng.

Lúc cha huynh của nàng ấy nhận tiền còn nói vô cùng hay, nào biết xoay người cái là lập tức đi cáo trạng! Bọn họ đều là nông dân đến chữ to còn không biết, sao có thể viết mẫu đơn kiện được…”
“Ngươi tưởng? Đều là ngươi tưởng mà làm không đến nơi đến chốn!”
Vương thị không giải thích còn đỡ, càng giải thích càng làm Thẩm lão thái thái tửc giận thêm.
Đứa con dâu này mọi mặt đều tốt, nhưng mà làm việc lại không ổn thỏa, mang lòng tốt nhưng lại làm thành chuyện xấu, khiến câu chuyện bị lệch lạc đi.
“Con dâu biết sai rồi, con không nên cho cha huynh của Tranh Nhi nhiều bạc khiến bọn họ cảm thấy sự việc có điểm kỳ quặc, hình như là chúng ta ép Tranh Nhi tự sát…”
Vương thị nói càng ngày càng nhỏ.
Thẩm lão thái thái quát bảo dừng lại: “Đừng nói nữa! Giờ vẫn nên nghĩ biện pháp xử lý trước đã.”
“Dạ, con dâu suy nghĩ cả một ngày.

Nhưng mà trên dưới trong phủ đều biết người xuất giá là Triệu Ấu Lăng cô nương, Triệu Ấu Lăng và cái tên Tranh Nhi được tứ hôn dù thế nào cũng không có quan hệ gì với nhau.”
Vẻ mặt Vương thị đau khổ, cảm giác đời này chưa từng khổ sở như vậy.
Trước kia thiếp thất của trượng phu sinh nở bản thân dầm mưa đến hầu hạ, kết quả thiếp thất kia sinh ra một thai chết.

Sau đó lúc mẹ chồng và trượng phu đến thăm hỏi, mình lại đang ôm thai c.h.ế.t mà đánh giá…
Cảm giác đó cho dù là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không nói rõ được!
"Tú nương là ngươi tìm lại, do một tay ngươi gả đi.

Việc này dù thế nào ngươi cũng không thoát khỏi liên can.”

Thẩm lão thái thái bưng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, khóe mắt liếc qua Vương thị đang run lên bần bật.
Hù dọa con dâu một chút để nàng ấy có thêm kiến thức cũng tốt.

Nếu không sau này nàng ấy vẫn chỉ mang tâm tính của một tiểu gia bích ngọc*, sau này làm sao có thể một mình chưởng quản phủ Trấn Quốc công rộng lớn này được, sau có thể trấn trụ được cháu dâu tương lai cùng với những rắc rối phức tạp của họ hàng bên nhà ngoại.

(*) Tiểu gia bích ngọc: là một thành ngữ chỉ những cô gái xinh đẹp, có đức hạnh nhưng sinh trưởng trong gia đình bình thường, không có phong phạm của tiểu thư khuê cát.
"Con dâu biết sai rồi.”
Vương thị cảm giác hai mắt đã có nước mắt tràn ra, vội vàng dùng khăn đè lại.

“Thế tử đến.”
Cốc ma ma chờ Thẩm Chiêu tiến vào rồi vội vàng lánh ra bên ngoài.
“Chiêu Nhi, ngày thường con đều tìm hiểu rõ ràng.

Triệu cô nương bên kia sẽ không có chuyện gì chứ?”
Mỗi lần nhắc đến Triệu cô nương là Thái phu nhân đều phá lệ quan tâm, Vương thị nói chuyện với con trai trực tiếp dứt khoát hỏi ra vấn đề mà mẹ chồng mình quan tâm nhất.

Gả thay là chủ ý của Thái phu nhân, lại nói tiếp chuyện này vốn dĩ không liên quan đến mình.

Vừa rồi là Vương thị ứng phó với bà ấy, ngoài miệng thì nói biết sai rồi nhưng trong lòng kỳ thật vẫn chưa cam lòng đâu.
Thẩm Chiêu hành lễ với tổ mẫu và mẫu thân, sau đó phát hiện sắc mặt của mẫu thân mình có chút không đúng, phỏng chừng mẫu thân lại bị tổ mẫu giáo huấn.
Trường hợp này từ khi hắn còn nhỏ đã thấy nhiều rồi, cũng không còn cảm giác gì nữa.

Tổ mẫu nạp cho phụ thân mấy phòng thiếp thất, giữa mẫu thân và mấy vị di nương khó tránh khỏi va chạm, tổ mẫu chủ trì chuyện trong nhà, giáo huấn ai thì tất nhiên sẽ không sai.
"Thưa mẫu thân, chỉ sợ Triệu cô nương sẽ bị kiện.

Vừa rồi con đã gặp Mục huynh…”
"Hử, cháu đã gặp Hàn Mục Trì rồi? Hắn đối với Lăng Nhi có vừa lòng không? Có nói tình huống hiện giờ của Lăng Nhi thế nào không?”
Thẩm lão thái thái xê dịch ghế về phía trước, mở to đôi mắt nhìn Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu trầm ngâm một chút, vẫn quyết định không nói ra Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng là cùng nhau đến.
Dù sao thì nữ tử phải tuân theo tam tòng tứ đức, huống chi là đi theo nam tử trèo qua viện người khác, cho dù nam tử này là trượng phu của mình, thì cũng không hợp lễ nghĩa.
"Mục huynh đối với Triệu cô nương rất vừa lòng, nhìn ra được hắn thực sự để ý đến Triệu cô nương.

Hắn nắm chắc có thể bảo vệ Triệu cô nương không phải chịu cảnh lao ngục.

Nhưng mà cháu còn lo lắng là Mục huynh mới trở lại Kinh thành, Hoàng thượng cũng chưa triệu huynh ấy vào triều nhận chức nên huynh ấy không biết Đại Lý Tự đều bị phủ Bình Tân Hầu khống chế trong lòng bàn tay.


Tổ mẫu, nếu muốn xử lý ổn thỏa thì tốt nhất là có thể cầu Hoàng Thái hậu ra mặt cho việc này, liệu có được không?”
"Ừm, ta cũng đang có ý này.

Sáng sớm ngày mai ta sẽ tiến cung cầu kiến Hoàng Thái hậu, ta không tin còn không vượt qua được chuyện này.

Cho dù bên Bình Tân kia muốn chặn đường, thì hắn cũng phải có lý do.

Hoàng thượng tứ hôn cho Hoài Vương phủ, phủ Trấn Quốc công chúng ta gả ai qua không phải là chuyện hắn ta có thể quản.

Là Tranh Nhi hay Lăng Nhi thì Hoàng thượng đều không để tâm đến.”
Thẩm lão thái thái vì ngoại tôn nữ của mình dù vứt mặt già này đi cũng muốn bảo vệ nàng chu toàn.
Bắc viện của Hoài Vương phủ trang trí đến hỷ khí bừng bừng
Sau khi Triệu Ấu Lăng và Mục Hàn Trì trở về từ phủ Trấn Quốc công, Mục Hàn Trì để nàng nghỉ ngơi trước, hắn muốn đến Du Viên bẩm báo với phụ thân sự việc xảy ra ở trang viên ngoại ô.
Mục Hàn Trì chân trước vừa mới rời đi thì Hương Xảo đã vội vàng tiến vào mời Triệu Ấu Lăng đi tắm.
“Cao phu nhân phân phó nô tỳ chuẩn bị nước thuốc tắm gội cho Thế tử phi, nô tỳ đã nấu được một canh giờ.”
“Nước thuốc gì? Nước thuốc không phải dùng để uống sao?”
Triệu Ấu Lăng rất tò mò nhưng Hương Xảo chỉ cười mà không giải thích gì thêm.
Cả ngày nay đều toát mồ hôi ròng ròng, đi tắm gội cho thoải mái, khoan khoái chút cũng tốt.
Thùng tắm để ở góc tường của phòng ngủ, bốn phía che bằng bình phong, trong thùng chứa đầy nước tắm, chỉ mất chốc lát toàn bộ trong phòng đều tỏa ra mùi thơm.

“Sau khi Thế tử phi ngâm nước nóng xong thì có thể trực tiếp lên giường đi ngủ, nước tắm cứ đặt ở nơi đó, sáng sớm ngày mai nô tỳ lại đến đây thu dọn.”
Hương Xảo đem tất cả đồ dùng đặt ở bên cạnh thùng tắm, lại lần nữa kéo kín tấm bình phong bốn mùa lại, vắt quần áo mới Triệu Ấu Lăng sẽ mặc lên trên bình phong.
“Nếu Thế tử phi không có phân phó gì khác thì nô tỳ xin được lui xuống.”
“Cái kia, ngươi giúp ta canh cửa đi.”
Kinh nghiệm lần trước đã để lại cho Triệu Ấu Lăng bài học là không được tắm một mình, nếu lại có người xông vào thì nàng cũng không có cách nào tái giá lần nữa đâu.
“Thế tử phi yên tâm, sẽ không có người ngoài đến viện này.

Nô tỳ sẽ chờ ở phòng bên.”Hương Xảo che lại ý cười bên miệng, lui ra ngoài khép hờ cửa phòng lại.
“Không đóng cửa chặt gì hết.”
Triệu Ấu Lăng đi qua đóng cửa lại, sau đó mới yên tâm mà trở lại chỗ bình phong cởi áo tháo thắt lưng bước vào thùng tắm, nước tắm có nhiệt độ thích hợp vô cùng thoải mái, nhắm mắt lại hít thở đều là hương khí làm say lòng người.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Minh Nhi
Check: Trân Trân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận