Sư Muội Chậm Chút Đã FULL


Không đợi Cao phu nhân ra hiệu, đại nha hoàn Hương Tú đã hỏi dồn Triệu Ấu Lăng:
"Cô nương này từ đâu đến, sao lại trèo tường nhảy vào Hoài Vương phủ chúng ta? Có biết tự tiện xông vào nhà quan là tội c.h.ế.t không?"
Nếu không phải niệm tình đối phương là nữ nhi thì việc tự tiện xông vào hậu hoa viên của Vương phủ có thể bị đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.
"Xin lỗi xin lỗi, ta bị lạc đường."
Lúc nhảy tường, Triệu Ấu Lăng đã đoán phía sau bức tường cao sẽ là hậu viện nhà người khác, nhưng không ngờ lại là hậu hoa viên của Vương phủ, càng không ngờ muộn thế này mà trong hậu hoa viên vẫn có người.
Vốn có thể lặng lẽ chuồn ra ngoài, giờ thì hay rồi, bị người ta bắt tại trận nhưng Triệu Ấu Lăng không làm chuyện trái lương tâm, lưng vẫn thẳng tắp.
Thậm chí còn âm thầm nghĩ, nếu có thể đánh ngất hai người này một cách lặng lẽ thì có thể yên tâm tìm đường ra.
"Phía sau Vương phủ là ngõ nhỏ, có đường ngươi không đi, sao lại lạc đường đến Vương phủ của chúng ta? Hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ ràng, phu nhân nhà ta sẽ không tha cho ngươi."
Hôm nay phu nhân không đón được Thể Tử trở về, tâm trạng buồn bực, đêm khuya không ngủ được, ngồi trong vườn ngẩn người nhìn hồ sen.

Bị cô nương từ trên trời rơi xuống làm phiền, hiểu rõ tâm tư chủ tử, Hương Tú không chịu buông tha.
"Ơ?"
Cao phu nhân nhận ra Triệu Ấu Lăng chính là cô nương mà bà nhìn thấy ở cổng thành phía Bắc lúc chiều tối.
"Ngươi lại đây nói chuyện.

Nếu thật sự là lạc đường, ta sẽ cho người đưa ngươi ra ngoài."
Cao phu nhân nhìn Triệu Ấu Lăng thành thật đi tới gần, nhìn chiếc áo màu vàng ngỗng của nàng như được phủ một lớp ánh trăng mờ ảo, quả nhiên là một nữ tử tràn đầy linh khí.
Đợi đến khi nhìn gần thì càng kinh ngạc hơn, giống như thấy được thiên nhân.
"Ngươi tên gì?"
"Triệu Ấu Lăng."
Triệu Ấu Lăng ngoan ngoãn đáp.
"Sao ngươi lại lạc đường ở con hẻm phía sau Vương phủ của chúng ta?"
Cao phu nhân nhớ rằng con hẻm phía sau Vương phủ thông ra phủ Trấn Quốc Công, cửa của hai phủ, một cái hướng nam.

một cái hướng bắc, đối diện với những con phố khác nhau.

Muốn đến phủ kia, ngồi xe ngựa cũng phải mất một nén nhang.

"Chuyện này nói ra hơi dài dòng."
Triệu Ấu Lăng cảm thấy việc bị phu nhân Trấn Quốc Công gọi đến làm tú nương không có gì phải giấu giếm, bèn kể lại đầu đuôi sự việc cho Cao phu nhân nghe.
Cao phu nhân nghe thấy thú vị, đặc biệt là nghe nói Ngũ tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công bảo Triệu Ấu Lăng lén lút bỏ trốn, càng thêm thích thú.
Đích phu nhân của Trấn Quốc Công và con gái ruột của mình tranh sủng trước mặt Thái phu nhân, chuyện này thật hiếm có!
Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, Vương thị không có chỗ dựa nhà mẹ đẻ, làm vợ cho Trấn Quốc Công cũng chỉ sinh được một trai một gái.

Thái phu nhân cưới cho con trai mấy vị thiếp nhưng đứa thì sảy thai, đứa thì c.h.ế.t yểu.
Mọi người đều cho rằng Vương thị âm thầm giở trò quỷ quái, không để cho các thiếp thất dựa vào con cái mà giành mất sủng ái của mình.

Vương thị có nỗi khổ không nói ra được, để không mang tiếng bất hiếu bất nghĩa, chỉ đành cố gắng lấy lòng Thái phu nhân.
Ngũ tiểu thư đã đến tuổi cập kê, lấy lòng Thái phu nhân chẳng phải là để mong có được một tấm chồng tốt sao.
Gần đây Trấn Quốc Công có ý liên hôn với Hoài Vương phủ, Cao phu nhân suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy cuộc hôn nhân này không thích hợp.
Nếu để Ngũ tiểu thư phủ Trấn Quốc Công vào cửa, cháu trai bà đừng hòng nạp thiếp cưới vợ lẽ nữa.

Thái phu nhân cho con trai mình cưới nhiều vợ để dòng họ Thẩm phát triển thì được nhưng nếu đến lượt cháu gái của bà làm vợ cả cho người ta, bà ấy tuyệt đối không để cháu gái chịu thiệt thòi, cùng những người phụ nữ khác chung chồng.
Thái phu nhân phủ Trấn Quốc Công là chị ruột của đương kim thái hậu, mẹ ruột của hoàng hậu và hoàng quý phi tiền triều, địa vị tôn quý, nói một không ai dám nói hai, ai lấy cháu gái bà ấy, chỉ có nước chiều theo, sinh nhiều con cũng sợ Thái phu nhân đau lòng.
Hoài Vương phủ ít người đơn bạc chỉ có một mình cháu trai là Thể Tử, đương nhiên không thể chỉ cưới một người vợ.
Cao phu nhân luôn nhớ lời trăn trối của Vương tẩu trước khi lâm chung, phải đối xử với cháu trai như con ruột của mình.

Bà trẻ tuổi đã thủ tiết, dọn đến Vương phủ giúp huynh trưởng quản lý gia đình, phải dốc hết tâm sức lo nghĩ cho tương lai của Vương phủ.
Cao phu nhân thu lại nụ cười, lại đánh giá thiếu nữ trước mặt.
Mỹ nhân như tiên nữ thế này, đã có duyên đến Vương phủ, đương nhiên không thể cứ thế mà thả đi.

Nếu để lại cho cháu trai làm thiếp, chắc hẳn cháu trai cũng sẽ rất vui mừng.
Hỏi kỹ ra, Triệu Ấu Lăng không biết từ đâu đến, cũng không biết đi đâu về đâu, điều này quả thật rất hợp ý Cao phu nhân.
"Nếu cô nương không có chỗ nào để đi, chi bằng ở lại Vương phủ làm bạn với ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô nương."
Cao phu nhân nói lời chân thành, Triệu Ấu Lăng chớp chớp mắt gật đầu.
Làm bạn với phu nhân của Vương phủ chắc chắn sẽ không khó hơn thêu thùa, dù sao trên người vẫn còn ít tiền, không bằng cứ ở lại đây một thời gian.


Triệu Ấu Lăng có linh cảm, nàng phải ở lại đây mới có thể biết mình đến từ đâu, phải làm gì.
Cao phu nhân lập tức sai người dọn dẹp phòng ở Lăng Vân Các cho Triệu Ấu Lăng ở.
Hương Tú treo xong màn lụa mỏng, khẽ nhún gối chào Triệu Ấu Lăng rồi cáo lui.
"Tỷ tỷ đợi đã."
Triệu Ấu Lăng đã sớm nhận ra, khi Cao phu nhân bảo nàng ở lại Lăng Vân Các, Hương Tú cô nương này đã biến sắc, dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng lọt vào mắt nàng.
"Cô nương còn có gì phân phó?"
Một cô nương tự tiện xông vào Vương phủ trong nháy mắt đã trở thành tiểu chủ tử mà nàng ta phải hầu hạ, Hương Tú cảm thấy bực bội trong lòng.

Khi nói chuyện, nàng ta cúi đầu, giọng nói không mang chút ấm áp nào.
"Nô tỳ thân phận thấp kém, không dám nhận xưng hô tỷ tỷ của cô nương.

Cao phu nhân gọi nô tỳ là Hương Tú."
Hương Tú đã nhắc nhở Cao phu nhân, tường sau vườn cao như vậy, đừng nói là Triệu Ấu Lăng một thiếu nữ yếu đuối, ngay cả thị vệ cấm quân cũng chưa chắc trèo vào được.

Nhưng Cao phu nhân lại tin lời giải thích của Triệu Ấu Lăng, leo lên tường theo cây long não bên ngoài, rồi nhảy xuống ôm lấy cây liễu lớn bên hồ.
Dù sao thì khoảnh khắc Triệu Ấu Lăng nhảy xuống cũng không ai nhìn thấy, khi chú ý đến nàng, nàng đang chỉnh lại chiếc váy màu vàng ngỗng, như tiên nữ khoác ánh trăng, lúc đó Hương Tú cũng kinh ngạc như Cao phu nhân.
Bây giờ Hương Tú càng nghĩ càng thấy không đúng.

Nếu thiếu nữ là một phi tặc, Cao phu nhân lại sắp xếp nàng ở phòng của Thế Tử, xem ra định để làm thiếp cho Thể Tử, chẳng phải là hại Thế Tử sao.
"Tỷ tỷ không cần khách sáo, ta chỉ muốn nói chuyện với tỷ."
Triệu Ấu Lăng tiến lên nắm lấy tay Hương Tú, Hương Tú đút hai tay ra sau lưng, xem ra là quyết tâm giữ khoảng cách với nàng.
Chủ động tỏ ra thân thiện lại bị từ chối, Triệu Ấu Lăng cũng không ép buộc.

Nàng chỉ muốn hỏi xem trong Vương phủ này có những ai, bình thường nàng cần phải chú ý những gì.
Những câu hỏi này Hương Tú rất sẵn lòng trả lời.
Hoài Vương phủ do em gái ruột của Hoài Vương là Cao phu nhân quản lý, Hoài Vương gần hai năm nay sức khỏe không tốt, bệnh tật nằm dưỡng bệnh trong phủ, bình thường không cho người khác đến làm phiền, nàng ta cố ý không nhắc đến Thế tử - vị tướng quân trấn thủ biên giới phía Bắc sắp được lệnh về kinh là Mục Hàn Trì.

"Vương gia họ Mục, tại sao muội muội của ông ấy lại gọi là Cao phu nhân?"
Triệu Ấu Lăng tỏ vẻ khó hiểu.
"Đó là vì muội muội của vương gia đã gả cho Cao tướng quân.

Trước đây các phu nhân quý tộc trong Kinh thành cũng thích gọi Cao phu nhân là Mục thị, từ khi Cao phu nhân đến Vương phủ quản lý mọi việc, mọi người đều quen gọi bà ấy là Cao phu nhân."
Hương Tú đảo mắt, cảm thấy câu hỏi của Triệu Ấu Lăng có chút ngốc nghếch.

Nhưng dù người ta có ngốc nghếch đến đâu, ai bảo Cao phu nhân lại vừa mắt chứ!
"Vậy Cao phu nhân đến Vương phủ quản lý mà không về nhà, Cao tướng quân không có ý kiến gì sao?"
Phụt!
Hương Tú suýt chút nữa tức đến lệch mũi.

Mười hai năm trước, Cao tướng quân theo Hoài Vương chinh chiến ở biên giới phía Bắc đã tử trận, Hoài Vương phi bệnh nặng, Cao phu nhân xin phép cha mẹ chồng, rời khỏi nhà chồng về giúp đỡ quản lý Vương phủ, thoáng chốc đã mười hai năm rồi.
"Cao phu nhân vất vả rồi."
Triệu Ấu Lăng như có điều suy nghĩ.
"Nếu cô nương không còn việc gì nữa, nô tỳ xin phép cáo lui."
"Hương Tú."
Hương Tú đã đi đến cửa, nghe thấy Triệu Ấu Lăng gọi, đành phải quay lại đứng yên.
"Tỷ tỷ, Lăng Vân Các này chỉ có hai chúng ta ở thôi sao?"
Khi bước vào, nàng đã nhìn rõ, phía sau Lăng Vân Các này là một rừng trúc, trước cửa có cầu đá nối với hậu hoa viên.

Nhìn bố cục có vài phần giống với Hoán Nguyệt Hiên của Trấn Quốc Công phủ, chỉ là cách bài trí phòng ốc phù hợp hơn cho việc sinh hoạt và đọc sách.
Nàng ở phòng phía đông, Hương Tú ở phòng bên cạnh để tiện hầu hạ.

Căn phòng chính bốn cánh cửa đóng chặt, không giống như có người ở nhưng khi đi qua, có thể ngửi thấy mùi hương thảo mộc thoang thoảng từ trong phòng, hẳn là thường xuyên được quét dọn và xông hương, chắc chắn là một nơi thanh nhã.
"Tạm thời là vậy, sau này có ai đến hay không thì nô tỳ không biết."
Lời nói của Hương Tú có hai nghĩa.
Phòng chính đương nhiên là để Thể Tử ở khi trở về.

Tây sương phòng và nhĩ phòng vẫn còn trống, chưa biết chừng ngày mai Cao phu nhân sẽ sắp xếp người vào ở.
Trước khi Thế Tử trở về, Cao phu nhân đang gấp rút tìm kiếm mỹ nhân trong Kinh thành để hầu hạ Thế Tử.
Giữa lông mày Hương Tú hiện lên một nỗi buồn nhẹ, cúi đầu đáp lời Triệu Ấu Lăng, nghe bảo có thể đi rồi, nàng ấy vội vàng bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại.

Đồ dùng trong phòng đều rất tinh xảo.

Trong hộp trang sức trên bàn trang điểm có trân châu, bảo ngọc, hoa tai, trâm cài, vòng tay, trâm cài tóc...!khiến Triệu Ấu Lăng hoa mắt.

Cầm từng món lên xem, đều cảm thấy sang trọng và đắt tiền hơn những thứ của chủ quầy trang sức ở đường lớn Thập Lý.
Những thứ này, chắc phải tốn rất nhiều tiền bạc...
Triệu Ấu Lăng cẩn thận nâng chiếc trâm ngọc trai, ướm lên tóc, đột nhiên nhớ đến cái phẩy tay thiếu kiên nhẫn của chủ quầy hôm đó.

Nàng cảm thấy làm như vậy không ổn, dù sao cũng là đồ của người ta, không nói là tặng cho nàng, nàng cũng không có nhiều tiền để mua, chỉ nên thưởng thức một chút là đủ.
Đặt hộp trang sức trở lại bàn trang điểm, chuẩn bị rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ ngoài cửa.
Nàng có thể phân biệt được tiếng bước chân của Hương Tú, tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến từ cầu đá, nhanh chóng đi đến phòng bên cạnh nàng rồi dừng lại, sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa.
Có người vào phòng Hương Tú, tiếng bước chân nghe như là của nữ tử.
Triệu Ấu Lăng che miệng ngáp một cái, nhìn thấy chậu nước rửa mặt Hương Tú đã chuẩn bị sẵn bên cửa, nàng rửa mặt qua loa rồi lau khô, chuẩn bị lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Nhìn thấy trên rương ở cạnh giường có một bộ quần áo màu trắng bạc, chắc là Cao phu nhân sai người chuẩn bị cho nàng mặc khi ngủ.
Hôm nay vận may thật tốt, hai vị phu nhân đều trông rất thân thiện.

Chỉ là không thể giúp phu nhân Trấn Quốc Công thêu y phụv, vẫn cảm thấy có chút có lỗi với bà ấy.

Sau này có cơ hội phải bù đắp cho bà ấy, thêu cho bà ấy một chiếc túi thơm nhỏ hoặc dải đeo trán.
Chẳng hiểu sao Triệu Ấu Lăng lại rất tự tin vào tay nghề thêu thùa của mình.
Thay quần áo xong, nàng lại lấy túi tiền ra đếm những mảnh bạc vụn.

Bây giờ cảm thấy những mảnh bạc lấp lánh đáng yêu hơn cả những đồng tiền tròn vo.
Cất kỹ bạc rồi mới phát hiện trên chiếc túi tiền màu xanh lam dệt hoa văn đồng xu có thêu một chữ "Chiêu" màu vàng kim.
Tiểu sư muội mệt rồi...
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Felicia
Check: Ngọc Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận