Sư Muội Chậm Chút Đã FULL


Tay Hương Xảo lướt đến trước ngực, kéo cổ áo lên cao hơn một chút, cánh tay khẽ nhấc lên, tựa nhẹ lên người Mục Hàn Trì.
Cảm nhận cánh tay mềm mại, mát lạnh của nàng dựa vào, thân thể Mục Hàn Trì bỗng chốc căng cứng.

Cảm giác này còn căng thẳng hơn cả khi ở trên chiến trường, hắn sợ đẩy tay nàng ra sẽ đánh thức Triệu Ấu Lăng, càng sợ Triệu Ấu Lăng cố ý đưa tay ra bày tỏ ý định với hắn.
Bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, vợ chồng ân ái là chuyện đương nhiên, thế nhưng hắn chưa thể chấp nhận được ân ái này, tâm hắn phải treo ở thiên hạ, không phụ hai mươi năm nhẫn nhục dày công chịu đựng.
Mục Hàn Trì không nhúc nhích, coi cánh tay thơm ngát đặt trên người như một khúc gỗ nhưng trái tim hắn không kìm được mà sôi sục, hắn cố gắng kìm nén, hơi thở càng lúc càng sâu và đều hơn.
Cánh tay của Hương Xảo tựa lên người của Mục Hàn Trì một hồi lâu, thế mà nàng ta phát hiện Mục Hàn Trì không hề có phản ứng gì.
Người ta nói Tướng quân chinh chiến sa trường thường không bị nữ sắc lung lay, muốn có được trái tim Tướng quân thì còn phải thêm chút lửa nữa mới được.
Hương Xảo lặng lẽ thu tay về, kéo nhẹ tà váy, để lộ một bên chân thon dài, nhân cơ hội nghiêng người về phía trước, giả vờ vô tình đặt lên eo Mục Hàn Trì, sau đó móc nhẹ đôi chân lên, quấn lấy eo hắn.
Mục Hàn Trì bị chân Hương Xảo quấn lấy eo, trong phút chốc như hóa đá, hai bàn tay đặt trước n.g.ự.c bất giác ướt đẫm mồ hôi.

Hắn không phải là người dễ dàng bị nữ sắc lay động nhưng đối với Triệu Ấu Lăng, hắn có một loại tình cảm khó tả.

Lần đầu gặp gỡ, hắn đã cảm thấy Triệu Ấu Lăng rất thân thiết, như thể là người quen kiếp trước.

Hắn bất giác thích nàng, thương tiếc nàng, thường bị nụ cười của nàng lây nhiễm, bị những lời thẳng thắn của nàng chọc cười.
Nàng là thê tử của hắn, hắn vừa vui mừng vừa cảm thấy mình thêm một phần trách nhiệm, phải bảo vệ nàng thật tốt.
Mục Hàn Trì đưa tay muốn gỡ chân nàng ra khỏi người nhưng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vừa chạm vào chân Hương Xảo liền rụt lại.

Hắn sợ da thịt tiếp xúc sẽ khiến hắn không thể kiềm chế được…

Mục Hàn Trì trở mình, chân Hương Xảo tự nhiên trượt khỏi người hắn, rơi xuống giường.

Nhìn tấm lưng Mục Hàn Trì, Hương Xảo nhất thời không biết phải làm sao.
Ma ma trong cung đã dạy nàng ta rất nhiều chiêu trò trên giường nhưng phần lớn đều cần đến thanh âm nũng nịu, ánh mắt đưa tình kết hợp với động tác cơ thể, hiện tại nàng ta phải diễn kịch câm một mình, lại còn diễn với một cái lưng, vở kịch này biết diễn thế nào đây?
Ngoài cửa sổ, trăng khuất sao thưa, trời sắp sáng rồi.
Hương Xảo quyết định liều một phen, đã là thế thân của Triệu Ấu Lăng thì cứ bắt chước Triệu Ấu Lăng là được.
Nàng ta nhích lại gần lưng Mục Hàn Trì, khẽ hừ một tiếng, như thể vừa tỉnh giấc mộng.
Nàng ta áp cằm lên vai Mục Hàn Trì, đưa tay ôm lấy eo hắn, miệng lẩm bẩm những lời không rõ tiếng.
Mục Hàn Trì không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa.

Người hắn yêu vừa tỉnh mộng cần hắn dỗ dành.
Mục Hàn Trì đưa tay nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình của Hương Xảo, định xoay người ôm nàng vào lòng, nói vài lời an ủi.

Nhưng vừa nắm lấy tay Hương Xảo, hắn liền buông ra, cảm nhận được bàn tay hắn đang nắm không phải là của Triệu Ấu Lăng.
Có người giả mạo Triệu Ấu Lăng!
Cảm giác này khiến Mục Hàn Trì rất muốn nổi giận lôi người bên cạnh dậy tra hỏi nhưng rồi hắn lại đè nén lửa giận xuống.

Có thể để nữ nhân khác giả mạo Triệu Ấu Lăng đồng sàng cộng chẩm với hắn, ngoài cô mẫu ra còn có thể là ai?
Cô mẫu vì cái nhà này mà lo toan vất vả, tầm nhìn của nữ nhân chỉ có từ đường và con nối dõi, hắn làm sao có thể trách cô mẫu hành động lỗ mãng được.
Mục Hàn Trì không nằm trên giường được nữa, đứng dậy xuống giường, khoác áo mở cửa, sải bước đi ra ngoài.
Mục Hàn Trì cứ thế bỏ đi, Hương Xảo sợ hãi không dám lên tiếng.

Nàng ta sợ mình làm quá lên sẽ bị Triệu Ấu Lăng hỏi han, sau này sẽ mất cơ hội hầu hạ Thế tử.

Đêm nay là lần đầu tiên nàng ta đồng sàng cộng chẩm với Mục Hàn Trì, nàng ta biết mình làm chưa tốt, nếu được cho thêm một cơ hội, nàng ta cam đoan sẽ khơi dậy được dục vọng của Mục Hàn Trì.

Không nam nhân nào có thể cưỡng lại được công phu Vạn Điệp Xuyên Tâm mà ma ma trong cung đã dạy.

Tiếng Mục Hàn Trì mở cửa, đóng cửa đã đánh thức Triệu Ấu Lăng.
"Dậy sớm vậy sao?"
Triệu Ấu Lăng lẩm bẩm một mình, nhìn về phía tấm rèm màu xanh ngọc đang nhẹ nhàng đung đưa.
Bên trong rèm không có động tĩnh gì, có vẻ như Hương Xảo rất mệt, đã ngủ say…
"Nô tỳ thỉnh an thế Tử Phi."
Hương Xảo cúi đầu quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bẽn lẽn, muốn nói lại thôi.
"Sao lại quỳ, mau đứng lên nói chuyện.

Thành công rồi sao?"
Triệu Ấu Lăng hồn nhiên hỏi han với vẻ quan tâm.
Hương Xảo gật đầu, do dự một lúc rồi từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc khăn trắng, hai tay nâng lên đỉnh đầu.
"Ta bảo ngươi đứng dậy rồi mà, ngươi quỳ thế này ta thấy không thoải mái."
Triệu Ấu Lăng tưởng chiếc khăn trắng là Mục Hàn Trì viết gì đó cho Hương Xảo, kết quả khi cầm lấy lại thấy vài vệt m.á.u đỏ tươi.


Nàng nghi hoặc nhìn Hương Xảo.
"Cái gì đây?"
"Cái này…"
Hương Xảo ngẩng đầu nhìn Triệu Ấu Lăng, muốn nói lại thôi, sau đó hai má đỏ ửng, e lệ nói:
"Nô tỳ đã là người của Thế tử rồi."
"Vậy có thể sinh con rồi sao?"
Triệu Ấu Lăng vui mừng kéo Hương Xảo đứng dậy, tò mò nhìn chằm chằm vào bụng nàng ta.

Hương Xảo bị Triệu Ấu Lăng nhìn đến ngượng ngùng, hai tay xoa bụng, như thể nơi đó đang thai nghén một sinh linh bé bỏng.
"Vậy ta sẽ đi nói với Cao phu nhân, thu nhận ngươi làm thiếp cho Thế tử."
"Đừng, thân phận nô tỳ thấp hèn, bây giờ Thế tử phi đi nói, Cao phu nhân sẽ không đồng ý.

Ít nhất cũng phải đợi nô tỳ sinh con, mới có cơ hội thoát khỏi thân phận nô tịch."
"Vậy ta không thể để ngươi chịu thiệt thòi được, từ hôm nay trở đi, ngươi cứ việc dưỡng thai, việc trong viện cứ để Cẩm Sắt, Ti Lạc bọn họ làm là được.

Ngươi muốn ăn gì, uống gì cứ nói với ta, ta bảo Tạ nương tử làm cho."
Vậy là giải quyết được chuyện cấp bách của nàng rồi, Triệu Ấu Lăng vui đến nỗi lông mày, khóe mắt đều là ý cười.

Khi đi thỉnh an Cao phu nhân cũng lộ vẻ vui sướng.
Cao phu nhân đã nghe nói tối qua cháu trai và cháu dâu đồng sàng cộng chẩm cho đến tận sáng, lúc cháu trai từ trong phòng ra còn chưa kịp mặc y phục chỉnh tề, có lẽ tối qua hoan ái vô cùng mãnh liệt.
"Ngươi cũng mệt rồi, không cần ngày nào cũng phải đến thỉnh an ta.

Về nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì, uống gì thì bảo Tạ nương tử làm cho.


Tay nghề của Tạ nương tử cũng không tệ."
"Vâng, cô mẫu."
Triệu Ấu Lăng nhịn cười, cảm thấy lời Cao phu nhân nói thật quen thuộc.
"Hàn Trì hai ngày nữa phải đi nơi khác làm việc, sáng nay hắn đi gấp quá, cho nên không kịp chào ngươi.

Nếu ngươi thấy ở nhà một mình buồn chán thì có thể đến phủ Trấn Quốc công chơi với ngũ tiểu thư.
Hình như gần đây có cuộc thi hoa khôi Kinh thành, các tiểu thư khuê các trong kinh đều sẽ đến xem náo nhiệt.

Thẩm Thái phu nhân đã chấm được Trạng nguyên khoa thi Thu năm ngoái cho ngũ tiểu thư, sau cuộc thi Hoa khôi này, chắc Thẩm Thái phu nhân sẽ gả ngũ tiểu thư đi.

Đến lúc đó, Kinh thành lại náo nhiệt một phen."
Đột nhiên nhớ đến tin đồn ngũ tiểu thư phủ Trấn Quốc công và Quận chúa phủ Bình Tân Hầu tranh giành Trạng nguyên lang, Cao phu nhân không khỏi bật cười.

Bà nói chuyện phiếm với Triệu Ấu Lăng, nhưng không ngờ lời nói của bà lại nhắc nhở Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng đã hứa với Tô Nhi, hoa khôi dự bị của Tầm Phương Các, sẽ giúp nàng ấy chữa khỏi khuôn mặt.
Làm người không thể nuốt lời, mấy hôm nay nàng lại quên mất chuyện này, thật đáng chết!
Nhưng Mục Hàn Trì đi làm việc gì nhỉ? Chẳng lẽ là Hoàng thượng giao cho hắn nhiệm vụ đột xuất sao?
Cao phu nhân cũng không nói rõ Mục Hàn Trì đi làm gì, Mục Hàn Trì mang theo Mục Lôi, sáng sớm đã cưỡi ngựa ra khỏi thành, sau đó Thẩm Chiêu cũng xuất thành.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Felica
Check: Ngọc Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận