Sư Muội Chậm Chút Đã FULL


Hai ngày nay, Triệu Ấu Lăng vì chuyện của Tô Nhi cô nương mà tốn không ít công sức, lúc này bất ngờ phát hiện người mình muốn tìm lại xuất hiện ở phủ Trấn Quốc công,  nàng đương nhiên phải hỏi rõ ràng.
Nghe xong câu hỏi của Triệu Ấu Lăng, Thẩm Chiêu trước tiên nhìn Mục Hàn Trì, hắn cúi đầu nhìn xuống ly rượu, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Thẩm Chiêu mỉm cười, nhíu mày không trả lời mà lại hỏi ngược lại:
"Nghĩa muội nhận ra Tô Nhi cô nương?"
"Tất nhiên nhận ra rồi, nếu không thì tại sao ta lại hỏi.

Hai người chắc có vấn đề, đừng giấu ta có được không? Chúng ta tìm Tô Nhi cô nương đều là có ý tốt nên cứ nói thẳng ra, không cần đoán tới đoán lui, vừa lãng phí thời gian vừa dễ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết."
"Ta tìm Tô Nhi cô nương vì ta đã hứa sẽ giúp nàng ấy khôi phục dung mạo.

Nhờ manh mối nàng ấy cung cấp, ta mới biết hai người các ngươi bị người khác vu oan là hung thủ g.i.ế.c người, mới biết Thái tử đại nghịch bất đạo."
Triệu Ấu Lăng nghiêm mặt khá có khí phách, cách nói năng, hành động lúc nói chuyện cũng không kém Thẩm Thái phu nhân bao nhiêu.
Thẩm Chiêu thu lại nụ cười đổi sang biểu cảm nghiêm túc, hắn đặt tay lên vai Mục Hàn Trì:
"Mục huynh mau nói thật đi, nếu không thì tẩu tử sẽ xử phạt ta và huynh đó."
"Ai muốn trách phạt các huynh chứ, ta đang bàn luận.

Tô Nhi cô nương dù là cô nương thanh lâu nhưng cũng xứng đáng được tôn trọng."
Ánh mắt Triệu Ấu Lăng kiên định sắc bén, lần này Thẩm Chiêu không dám nói đùa nữa.
"Tô Nhi cô nương là do ta cứu được, giao cho Thẩm Chiêu.

Hôm nay Thẩm Chiêu để nàng ấy ra múa hát, thứ nhất là để kéo dài thời gian chuẩn bị thành thân cho Tống Dự và ngũ tiểu thư, thứ hai là cho Thái tử một lời cảnh cáo.

Trong những khách mời hôm nay có người của Thái tử, chắc chắn hắn sẽ báo lại với Thái tử."
“Đúng vậy, vẫn là Mục huynh giải thích thấu đáo.”

Thẩm Chiêu làm động tác vỗ tay.
Mục Hàn Trì nhíu mày.
Ánh mắt của Triệu Ấu Lăng khẽ lóe lên, nàng dường như hiểu tại sao Mục Hàn Trì lại lo âu.

Thẩm Chiêu cho Tô Nhi cô nương xuất hiện để cảnh cáo Thái tử, đó là tuyên chiến với Thái tử.
Thẩm Chiêu lại không nghĩ như vậy, hắn ta ở kinh thành nổi tiếng là công tử phong lưu trăng hoa, tìm mỹ nhân nạp vào phủ là chuyện thường ngày.

Người của Thái tử đã tìm cách bỏ Tô Nhi cô nương vào túi, chuẩn bị khiêng đến biệt uyển của Thái tử để Thái tử xử lý, Mục Hàn Trì đúng lúc gặp phải và cứu được Tô Nhi cô nương.
"Mục huynh là người cứu, ta chỉ đón mỹ nhân vào phủ biểu diễn ca múa mà thôi.

Ta không biết Tô Nhi cô nương là người mà Thái tử muốn, càng không biết Mục huynh là người cứu Tô Nhi cô nương khỏi tay Thái tử.

Cho nên ta cảnh cáo Thái tử, chỉ là để cho hắn ta biết không thể tiếp tục tùy ý cưỡng đoạt dân nữ theo ý mình nữa."
Nghĩ tới Mỹ Diên bị Thái tử hại chết, trái tim Thẩm Chiêu lại đau nhói.
"Thái tử đang tạo dựng hình tượng trước mặt Hoàng thượng, tất nhiên không dám công khai làm chuyện xấu.

Ta chỉ là đang lo cho Tống Dự, sợ sau này Bình Tân Hầu sẽ không bỏ qua cho hắn."
Ấn đường của Mục Hàn Trì vẫn không thể giãn ra được.
"Điều này huynh có thể yên tâm, có phụ thân ta ở triều đình bảo vệ hắn, Bình Tân Hầu sẽ không dám làm gì Tống Dự.

"
Thẩm Chiêu vỗ ngực, vẻ mặt rất tự tin.
Nếu không nghĩ đến sự an nguy của Tống Dự, Thẩm Chiêu cũng sẽ không nhờ Mục Hàn Trì đi cứu Tống Dự.

Tống Dự tài năng xuất chúng, tính cách chính trực, nếu không thể giúp ích cho Bình Tân Hầu, chắc chắn sẽ bị Bình Tân Hầu diệt trừ.

Chỉ có đưa Tống Dự về phủ Trấn Quốc công, mới có thể bảo toàn tính mạng cho hắn ta và người thân.
Tống Dự tất nhiên cũng nhận ra điều đó, thay vì dối lòng mà thành thân với Quận chúa phủ Bình Tân Hầu Tần Uyển Du, sống cùng một hang với lũ hổ báo, không bằng theo Thẩm Chiêu vào phủ Trấn Quốc công thành thân với Thẩm Dung Tư, cùng nhật nguyệt chiếu rọi mặt đất, như vậy mới không phụ lại những gì đã học, mới có thể phát huy hoài bão trị quốc bình thiên hạ.
Thẩm Chiêu đi trước dẫn đường, đi lên cầu đá.
Triệu Ấu Lăng nhận ra, đây là Hoán Nguyệt Hiên mà trước đây nàng từng ở.

Thẩm Chiêu thu xếp cho Tô Nhi ở tại nơi vắng vẻ như Hoán Nguyệt Hiên cũng coi như là suy nghĩ chu toàn.   
"Phủ Hương Uyển làm phòng tân hôn cho ngũ muội ta, ta đoán là muội ấy sẽ không thích.

Nhưng mà sự việc xảy ra quá đột ngột, cũng chỉ có thể tạm thời để muội ấy tủi thân một chút vậy.

Đợi sóng gió qua đi, ta sẽ đích thân thiết kế một viện tử đẹp hơn cho ngũ muội, đảm bảo muội ấy sẽ thích, có thể cùng Tống Dự hạnh phúc mỹ mãn, bên nhau đến bạc đầu.

Haiz, nắm lấy tay nhau, cùng nhau đi đến lúc tuổi già.

ngũ muội của ta cũng coi như đạt được mong ước rồi.

Ban đầu ta còn nghĩ hai người sẽ thành một đôi đấy."
Thẩm Chiêu vừa đi vừa nói, quay đầu lại phát hiện ánh mắt sáng long lanh của Triệu Ấu Lăng đang nhìn chằm chằm vào hắn, lập tức cười ngượng ngùng.
"Ta nghĩ huynh nên lo lắng chuyện hôn sự của mình đi, nếu Trưởng Công chúa muốn gả Tần Uyển Du cho huynh, huynh chắc là sẽ không thoải mái như vậy nữa đâu."
Triệu Ấu Lăng nhăn mũi cong môi nói.


Bây giờ nàng nhìn Mục Hàn Trì nhìn thế nào cũng thấy tốt, không chịu cho người khác dính chút quan hệ nào.

Cho dù chỉ nói chuyện cũng không được!
"Sấm chớp vang trời, ông trời ơi, xin đừng để muội nói trúng đấy.

Ta cho dù xuất gia cũng sẽ không cưới nữ nhi của Bình Tân Hầu.

Cho dù Tần Uyển Du không phải nữ nhi của Bình Tân Hầu, ta cũng không thích nàng ta."
"Vậy ngươi thích cô nương như nào?"
"Cái này..."
Thẩm Chiêu đã đặt tay lên cửa của Hoán Nguyệt Hiên, hắn quay lại nhìn Mục Hàn Trì rồi nuốt lại lời sắp nói.
Người mà hắn thích cũng không khác người mà Mục Hàn Trì thích là mấy!
Thẩm Chiêu mở cửa mời Triệu Ấu Lăng vào bên trong, tiện tay cài cửa lại, rồi ở bên ngoài canh gác cùng với Hàn Mục Trì.
Tô Nhi đã nghe thấy có người từ cầu đá đi tới, đứng chờ sẵn ở bên cạnh cửa.

Thấy Triệu Ấu Lăng đi vào, nàng ấy vô thức kéo mạng che mặt lên.
"Tô Nhi cô nương, cô nương còn nhớ ta không?"
"Cô nương là Triệu cô nương...!Không ngờ có thể gặp lại cô nương.

"
"Mấy ngày nay ta vẫn luôn tìm cô nương, không ngờ cô nương lại ở phủ Trấn Quốc công.

Ta vừa thấy cô nương múa..."
Triệu Ấu Lăng nghĩ khuôn mặt của Tô Nhi đã khôi phục rồi, muốn tháo mạng che mặt của nàng ấy nhìn một chút.
Tô Nhi nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, ngay sau đó quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Triệu Ấu Lăng.
"Cô nương đã hứa sẽ giúp ta khôi phục dung mạo, có còn tính không?"

"Đương nhiên là còn.

Lẽ nào khuôn mặt cô nương vẫn chưa khỏi sao?"
Triệu Ấu Lăng tưởng Tô Nhi đeo mạng che mặt là vì tạo hiệu quả cho buổi biểu diễn.
Tô Nhi liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đối với một cô nương đã từng xinh đẹp tuyệt trần như nàng ấy mà nói bị hủy dung mạo còn đau khổ hơn cả cái chết.
Tô Nhi cởi mạng che mặt xuống, Triệu Ấu Lăng cố giấu ánh mắt kinh ngạc, bình tĩnh nở một nụ cười.
"Làm Triệu cô nương sợ rồi sao? Dung mạo hiện tại của Tô Nhi giống như ma quỷ vậy, chỉ có Thẩm công tử không ghét bỏ mà thu nhận ta ở đây."
Tô Nhi đeo lại mạng che mặt.
Ai mà ngờ cô nương nhảy múa uyển chuyển như tiên nữ giáng trần, mê hoặc lòng người ở trên bàn tròn, sau tấm mạng che mặt lại là dung mạo của một bà lão đáng sợ.
Thảo dược thông thường không thể chữa khỏi gương mặt của Tô Nhi, Triệu Ấu Lăng quyết định tự mình lên núi hái thuốc.

Thẩm Chiêu đề nghị đi Khê Sơn, Triệu Ấu Lăng lắc đầu liên tục, Khê Sơn không đủ hiểm trở lại đông người qua lại, khó tìm được linh dược.
"Nghe nói trong núi Ô Tước cách đây năm trăm dặm có rất nhiều thảo dược quý hiếm, ta muốn đi đến đó xem một chút, nhân tiện hái thêm một chút thảo dược về, bào chế mấy viên thuốc bồi bổ sức khỏe cho Hoài Vương và Thái phu nhân."
"Không được, xa quá! Nàng cần thảo dược gì ta sai người đi mua, chỉ cần ngân lượng đưa đủ thì không sợ không mua được dược liệu quý."
Thẩm Chiêu lo Triệu Ấu Lăng hành động quá nguy hiểm.
"Có một số loại thảo dược chỉ khi nhìn thấy mới xác định được, đi mua ta cũng không thể biết được."
Triệu Ấu Lăng kiên quyết muốn đi.
"Ta đi cùng nàng."
Mục Hàn Trì im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận