Tiêu Sách run rẩy xoay người, thận trọng mở miệng: “Sư phụ, sao người lại trở về rồi?”
“Còn không biết xấu hổ hỏi, lão phu còn không trở lại, tiên hạc của Đệ Thập Phong đều sẽ bị các ngươi ăn sạch!”
Lão già tóc bạc chậm rãi tới chậm, râu dựng đứng trừng mắt, vừa nhìn đã tức giận không ít.
Lão giơ tay lên cho Tiêu Sách một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gọi Cố Minh Trì tới đây cho ta! Hai người các ngươi thật sự là ba ngày không đánh, liền lên phòng lật ngói!”
Lão đầu sức lực không nhỏ, ngón tay gõ xuống, đầu Tiêu Sách liền sưng lên một cái.
Tiêu Sách vội vàng ôm đầu lui về phía sau một bước: “Không được không được, hiện tại Tiểu Ngũ không rảnh!”
“Sư phụ, ngài chờ thêm một chút, qua nửa khắc nữa, tiên hạc kia sẽ bị nướng chín!”
Không đề cập tới tiên hạc còn tốt, nhắc tới tiên hạc, Thanh Huyền chân nhân càng tức giận.
“Chẳng lẽ Tiên Hạc còn quan trọng hơn mệnh lệnh của sư phụ?!”
Tiêu Sách ủy khuất ngẩng đầu: “Sư phụ, không phải con không nghe người, mà là sư tỷ nói tiểu sư muội không chỉ bị thương, còn bị đói thời gian dài… Chúng ta tốt xấu gì cũng là đỉnh núi có tiền nhất của Kiếm Tông, nói thế nào cũng phải thu xếp cho tốt.
”
“Sư tỷ sư muội cái gì, cho dù Thiên Vương lão tử tới đây cũng…” Thanh Huyền chân nhân nói được một nửa, bỗng nhiên khựng lại: “Ngươi nói cái gì, sư muội ở đâu ra?”
Tiêu Sách trừng to mắt, không thể tin nói: “Sư phụ, chẳng lẽ người không biết sao? Mấy canh giờ trước, trăng tối gió lớn, đại sư tỷ và tam sư huynh trên đường đi phàm giới nhặt được một tiểu cô nương bị trọng thương.
Sư tỷ chúng ta tuy ngày thường nghiêm khắc, nhưng sau khi gặp sư muội, liền quyết đoán ra tay cứu giúp.
Gặp nhau như vận mệnh khiến sư tỷ cảm thấy ấm áp, nàng dẫn sư muội trở về, còn chuẩn bị nhận nàng làm muội muội.
Những thứ này đều là ta hỏi hồi lâu mới biết, sư phụ các ngươi cần phải nhớ giữ bí mật, sư tỷ nói, không thể tiết lộ thân phận sư muội ra ngoài!”
Tiêu Sách kể lại sinh động như thật xong, mới thật cẩn thận nhìn về phía lão đầu râu bạc trước mắt.
Lúc này Thanh Huyền chân nhân đã lâm vào trầm tư, tay phải hắn cuộn lấy hạch đào năm trước từ chưởng môn thuận theo lấy được, tay trái đưa đến sau lưng, trên mặt bày ra một bộ khổ đại cừu thâm.
Tiêu Sách có chút không chắc chắn.
Chẳng lẽ sư phụ không muốn nhận tiểu sư muội?
“Sư phụ, Tu Chân Giới chúng ta nam nữ bình đẳng, người không thể bởi vì chính mình ưa thích nam hài, liền không muốn sư muội của chúng ta, ta nói với người , quan điểm của người đã quá hạn, hiện tại Tu Chân Giới, nữ tu có thể chống nửa bầu trời! Thời đại nam tính tu chân đã qua!”
Tiêu Sách nghiêm mặt, nghiêm trang nói.
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, một cái rung động lại rơi xuống.
Thanh Huyền chân nhân nhìn chằm chằm Tiêu Sách, râu ria phất phơ, bất mãn nói: “Thằng ranh con nói cái gì đó! Ta đang suy nghĩ trên núi chúng ta còn có thứ gì có thể tặng cho sư muội của ngươi! Nói như thế nào đây cũng là đệ tử cuối cùng của ta, ta dù sao cũng phải cho chút thứ gì ra dáng.
”
Tiêu Sách thở phào nhẹ nhõm, hắn không quan tâm đến bị đánh đau, vội vàng gật đầu theo: “Sư phụ nói rất đúng, người ở chỗ này suy nghĩ trước một chút, ta cũng đi tìm lễ vật!”
Hắn mặt ngoài sốt ruột, đáy lòng tránh không khỏi mừng rỡ.
Hắn thật đúng là tiểu thiên tài thông minh, dăm ba câu liền dời đi lực chú ý của sư phụ!
Vui sướиɠ thì vui sướиɠ, Tiêu Sách vẫn không quên chính sự.
Tiêu Sách nhanh như chớp chạy về phòng, hắn lấy ra túi Giới Tử trân quý đã lâu, kích động quay trở lại.
Nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy một đạo ngân quang cắt ngang chân trời.
Tiêu Sách nhìn chằm chằm vào vệt kiếm quang càng ngày càng gần kia, đôi mắt sáng như sao trời trừng lớn từng chút một.
Dưới ánh trăng, giữa không trung.
Tiêu Sách trông thấy một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi ngồi trên Lăng Tiêu Kiếm của đại sư tỷ.
Da thịt nàng trắng hơn tuyết, mặt so với hoa liền đẹp hơn.
Mặc dù quần áo cũ nát, nhưng cũng không che giấu được khí chất thanh quý không tì vết của nàng.
Tiêu Sách sững sờ tại chỗ, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ ——
Nàng thật xinh đẹp.