Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 3: Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?

Chương 51: Cuộc thi thần chức trung cấp

***

Cho đến ngày hôm sau đi làm, Phạm Lam vẫn còn băn khoăn về vấn đề này.

Khi mới đến miếu Thổ Địa, thỉnh thoảng cô còn muốn nhảy việc để đến đơn vị đãi ngộ tốt hơn để phát triển, nhưng không biết từ khi nào mà suy nghĩ này đã dần biến mất.

Chính xác thì nó bắt đầu từ khi nào?

Phạm Lam hai tay chống má, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tứ chi Ly Trạch duỗi thẳng ra trên đệm, đưa chiếc bụng mềm mại lên trời ngủ say sưa.

Dung Mộc dựa vào cửa sổ phơi nắng, trong tay lắc lắc cây gậy chọc mèo, ánh mặt trời nhuộm mái tóc và gương mặt anh ta, khiến nó trở nên trong suốt yên tĩnh.

Năm tháng yên tĩnh, có vật nuôi, có tiên nhân, đây là những ngày tháng sống như thần tiên mà.

Một xấp giấp cuộn lại đập vào đầu cô.

"Tập trung chú ý!" Kế Ngỗi đen mặt rống lên.

Phạm Lam che ót, vẻ mặt u oán dời ánh mắt về phía sách tham khảo trên bàn... làm thần tiên thật sự quá khổ sở rồi.

Kế Ngỗi: "Bốn yếu tố của hoạt động của pháp chú là gì?"

Phạm Lam: "Pháp chú, phù, pháp ấn, còn có..."

Kế Ngỗi hung tợn giơ tờ đề lên.

Phạm Lam: "Sức mạnh tinh thần!"

"Vì sao không thể vượt cấp thi triển pháp chú?

"Bởi vì... sức mạnh tinh thần và thần cấp liên kết nhau, nếu vượt cấp thi triển pháp chú sẽ tổn hại lớn đến sức mạnh tinh thần, sinh ra di chứng, nghiêm trọng sẽ hao tổn căn cơ thần thể."

"Sau này đừng làm bậy!"

"Ồ..."

"Ba nền tảng tồn tại của Thần tộc là cái gì?"

"Thần quang, thần thể, sức mạnh tinh thần."

"Năm giai đoạn của thần thể?"

"Phổ, Cơ, Nguyên, Niết, Thừa."

"Bây giờ cô đang ở giai đoạn nào?"

Phạm Lam gãi gãi ót: "Nguyên?"

"Là Phổ! Có nghĩa là không khác gì người bình thường, chỉ có cảm giác sức lực và sức khôi phục hơi cao hơn nhân tộc một chút! "Kế Ngỗi vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Nhất là thể lực của cô, thậm chí còn không bằng một nhân loại cường tráng!"

Phạm Lam yên lặng rụt cổ lại.

Ly Trạch hừ hừ hai tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.

Dung Mộc liếc mắt nhìn Phạm Lam, cụp mắt cười khẽ.

Phạm Lam cảm thấy mặt hơi nóng.

Kế Ngỗi dùng đề thi quạt quạt: "Học thuộc lòng bảng biểu nguyên tố cấu thành pháp chú."

Phạm Lam dựng mười ngón tay lên: "Nhất khí hóa tam thanh, nhị mạch hóa tứ khảm, tứ khí hóa lục lã..."

"Là Tam Nguyên Hóa Nhị Thần, Tứ Lôi Hóa Lục Kiện!" Kế Ngỗi phát điên.

Dung Mộc bật cười thành tiếng.

Kế Ngỗi: "Mộc ca!"

"Xin lỗi." Dung Mộc nói: "Các người tiếp tục."

Mặt Kế Ngỗi hơi đen lại.

Ất Nhĩ từ ngoài cửa thò đầu vào: "Trù Thần đại nhân, báo cáo sổ công đức tháng này cần ngài xem xét."

Kế Ngỗi ném đề thi xuống: "Mộc ca, nhờ anh đó."

Dung Mộc: "Hả?"

Kế Ngỗi: "Nếu Lần này Phạm Lam không thể vượt qua kỳ thi, phải nộp 50.000 hộc học phí!"

Kế Ngỗi cuối cùng cũng rời đi rồi, Phạm Lam nằm úp sấp trên mặt bàn hấp hối.

"Hay là, chúng tôi nghiên cứu về đề thi mấy năm trước đi?" Dung Mộc hỏi.

"Tùy tiện đi."

"Một trăm hai mươi năm trước... bộ đề sáu mươi năm trước, hay là, bộ đề ba mươi năm trước đi."

Má Phạm Lam dán trên mặt bàn, ngắm gương mặt nhìn nghiêng của Dung Mộc.

Anh ta cầm bút lên và nhẹ nhàng vẽ vài nét trên cuộn giấy. Ánh mặt trời buổi sáng chảy xuôi trên da thịt trắng như ngọc của anh ta, lông mi thật dài nổi lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, mỗi lần chớp mắt, đều giống như có một sợi lông cào cào vào lòng Phạm Lam.

Đột nhiên, anh ta dừng lại, vành tai nổi lên màu hồng.

"Cô, cô đang nhìn cái gì thế?"

"Tôi đang sạc điện." Phạm Lam nói.

Dung Mộc trợn tròn mắt, vành tai biến thành màu hồng.

"Ý tôi là, tôi nằm ở đây nghỉ ngơi, sạc điện." Phạm Lam giải thích.

Dung Mộc mím môi: "À..."

Phạm Lam: "..."

Vì sao cô lại có cảm giác biểu cảm của anh ta có hơi mất mát nhỉ?

Phạm Lam cảm thấy nên chuyển đề tài: "Anh có biết năng lượng sổ công đức có thể chữa trị hồn thể bị hao tổn không?"

Dung Mộc hơi sửng sốt: "Sao cô biết?"

"Chung Quỳ nói đây là trọng điểm thi."

Lông mi Dung Mộc run rẩy, con ngươi của anh ta đen kịt, trong nháy mắt này, anh ta tựa như lại trở thành vị thần lạnh lùng của chín ngàn năm trước.

"Dung mỗ biết." Khi nói ra những lời này, biểu cảm của anh ta lại khôi phục lại dáng vẻ nhu hòa, dường như còn mang theo sự hoài niệm.

"Có thể phân tích một chút không?" Phạm Lam hỏi.

"Giá trị công đức ghi lại trong sổ công đức, nói về căn nguyên thì thực ra nó cũng là một loại khí, hoặc có thể nói đó là một loại năng lượng." Dung Mộc nói: "Người vận chuyển công đức là hồn thể, hồn thể trong quá trình luân hồi sẽ bị tạp chất năng lượng tiêu cực dính vào, ví dụ như oán khí và lệ khí, mà tinh lọc hồn thể, cần phải có năng lượng công đức, cho nên theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì giá trị công đức càng cao thì hồn thể lại càng tinh khiết."

"Ví dụ như vợ chồng Vương Thư Nhiên?"

Dung Mộc gật đầu: "Còn có một loại tình huống khác, ví như Sùng Mại. Giá trị công đức của anh ta lúc cao lúc thấp, là bởi vì Ẩn Đồng dùng cấm thuật chuyển hóa yêu lực thành năng lượng công đức, mạnh mẽ tinh lọc hồn thể của anh ta."

"Chờ một chút, nếu yêu lực có thể chuyển đổi giá trị công đức, vậy pháp lực thì sao?" Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc dừng một chút: "Cũng có thể."

"Cũng là cấm thuật?"

"Có thể thông qua phương thức chính quy để áp dụng." Dung Mộc nói: "Trong Tam Giới chỉ có một thần chức có thể tiến hành loại thao tác này."

"Chức vụ nào?"

"Thần Thổ Địa."

Phạm Lam ngây người. Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một chuỗi các nghi vấn.

Tại sao Chung Quỳ đột nhiên đề xuất trọng tâm thi cử này?

Vì sao Dung Mộc rõ ràng là thượng thần, nhưng lại luôn nghèo như vậy?

Vì sao Dung Mộc thân là thuần mạch Thần tộc duy nhất còn sót lại ở Tam Giới, lại hết lần này tới lần khác muốn đến làm một vị Thần Thổ Địa nho nhỏ?

"Dung Mộc, anh dùng pháp lực đổi lấy giá trị công đức sao?"

Dung Mộc chớp chớp mắt, nở nụ cười.

Nụ cười của anh ta rất rõ ràng và nhẹ nhàng, nhưng anh ta không trả lời câu hỏi.

*

Phạm Lam nằm trên mặt đất thở hồng hộc, toàn thân đều đau muốn chết.

Cô và Kế Ngỗi đánh nhau một tiếng đồng hồ... không, là bị Kế Ngỗi đánh sáu mươi phút, dẫn đến việc lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng.

Cảm giác đối chiến với Kế Ngỗi hoàn toàn khác với Dương Tiễn, dù sao Dương Tiễn thu liễm thần quang, chỉ là vật lộn, nhưng Kế Ngỗi lại không chút lưu tình, không chỉ mở ra 100% thần quang, thậm chí còn khởi động kỹ năng độc miệng châm chọc cô.

"Năng lực khống chế cơ bắp quá kém, cảm giác cân bằng quá kém, tốc độ phản ứng quá kém, nhất là thần quang hộ thể này." Kế Ngỗi vẻ mặt ghét bỏ: "Cái thứ đồ chơi gì thế?"

Phạm Lam: "..."

Anh im đi.

"Thần tộc bây giờ thật sự là sa đọa quá, chó mèo gì cũng có thể thành thần." Ly Trạch nằm sấp dưới bóng cây nói đâm chọt.

Phạm Lam: Một con hồ ly không có đuôi như cậu, có tư cách gì nói tôi?

"Kế Ngỗi, anh đường đường là một thượng thần lại ăn hiếp một hạ thần như tôi, anh cảm thấy có đúng không?" Phạm Lam hỏi.

"Nói cũng đúng." Kế Ngỗi gật đầu: "Đinh Tứ, cậu lên đi."

Đinh Tứ ném giẻ lau nhanh như chớp chạy tới, ôm quyền: "Bà, mời!"

Phạm Lam: "..."

Vì sao biểu cảm của Đinh Tứ thoạt nhìn lại hưng phấn thế?

Dung Mộc, Giáp Dịch mang băng ghế ngồi ở cửa, Ất Nhĩ và Bính Thiện ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt.

Ly Trạch: "Không phải đến cả tinh quái thủ hộ của miếu Thổ Địa ngươi cũng đánh không lại đó chứ?"

Phạm Lam bò dậy, hít sâu một hơi: "Mời!"

Đinh Tứ bay lên không trung, sau đó giống như một cái cân khổng lồ đập thẳng xuống, tốc độ của anh ta cũng không nhanh, nhưng Phạm Lam nhìn thấy tạo hình "phong mạch" xung quanh người anh ta rất khủng bố, giống như một tảng nam châm khổng lồ, đang hút không khí xung quanh vào.

Phạm Lam quay đầu bỏ chạy.

Nắm đấm của Đinh Tứ nện trên mặt đất, thổ nhưỡng bị một cỗ sức mạnh vô hình hút đi, xuất hiện một cái hố lớn.

Phạm Lam: "..."

Chiêu thức này là gì? Hố đen à?

Ngay sau đó, chiêu thứ hai, chiêu thứ ba cũng ập đến.

Phạm Lam nhìn thấy vô cùng rõ ràng, loại sức hút khủng bố này càng ngày càng mạnh, phạm vi càng ngày càng rộng, cô điên cuồng tránh né, mỗi lần đều ở trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nguy hiểm né tránh.

Đinh Tứ không khỏi có chút tò mò: "Bà làm sao biết chiêu này không thể tiếp, chỉ có thể trốn vậy?"

Kế Ngỗi: "Cô ta chỉ biết phòng thủ, không biết công kích."

"Phạm Lam, có phải cô có thể nhìn thấy gì không?" Dung Mộc hỏi: "Ví như sự di chuyển của không khí gì đó."

Phạm Lam phủi phủi đất trên người: "Dương Tiễn thượng thần nói, đó gọi là phong mạch."

Xung quanh yên tĩnh vài giây.

Kế Ngỗi: "Xí."

Dung Mộc bước nhanh đến trước mặt Phạm Lam, anh ta đứng rất gần, Phạm Lam theo phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau.

"Đừng động đậy." Dung Mộc nhẹ giọng nói.

Phạm Lam không dám động đậy, bởi vì biểu cảm của Dung Mộc rất nghiêm túc, anh ta hơi nhíu mày, đồng tử không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào phong ấn trên mắt của Phạm Lam, Phạm Lam thậm chí có thể nghe được tiếng lông mi anh ta chớp chớp.

"Thần phú thiên nhãn của cô thăng cấp rồi." Dung Mộc nói: "Đã có được thiên nhãn trung cấp."

"Là chuyện xấu sao?"

"Không, xin chúc mừng."

Mắt anh ta hơi lóe lên một tia nước lấp lánh rồi lập tức biến mất.

Sau đó, anh ta mỉm cười nhẹ nhàng.

Nụ cười đó khiến Phạm Lam liên tưởng đến hai chữ "tự hào".

Cái quỷ gì thế, chẳng lẽ cô bị Kế Ngỗi đánh hỏng đầu rồi sao?

Kế Ngỗi không biết từ đâu lấy ra một thanh đao, hai mắt tỏa sáng: "Thú vị."

Phạm Lam lui về phía sau: "Kế Ngỗi anh muốn làm gì?"

"Dương Tiễn thượng thần là thiên nhãn cao cấp."

"Kế Ngỗi, bình tĩnh, tôi chỉ là một hạ thần, so với Dương Tiễn thượng thì nền tảng chi bằng một phần trăm, một phần ngàn, một phần vạn! A a a a a!"

Tán cây bạch quả bị đao phong quét sạch hơn phân nửa, Giáp Dịch, Đinh Tứ, Ất Nhĩ và Bính Thiện nhìn nhau, thảm không đành lòng nhìn, thoáng cái đã bỏ chạy, Ly Trạch bị một đống lá cây rách che đầu, hắt hơi một cái.

*

Những ngày sau đó, đối với Phạm Lam mà nói, quả thực là sống không bằng chết, giống như địa ngục.

Buổi sáng, Dung Mộc tiến hành rót kiến thức vào cho cô, ý đồ đem đề thi của ba trăm năm qua nhét hết vào trong đầu cô, thậm chí còn bắt Bính Thiện tới làm thầy giáo tạm thời, khiến cho thẩm mỹ của Phạm Lam sinh ra sự sai lệch nghiêm trọng... hiện tại cô cảm thấy Dung Mộc và chủ nhiệm giáo dục hói đầu thời trung học của cố có cùng một loại nhan sắc... xấu đến dữ tợn.

Buổi chiều, Kế Ngỗi và Đinh Tứ liên thủ tiến hành đánh đập cô, Dung Mộc còn dẫn Giáp Dịch, Ất Nhĩ, Bính Thiện ở một bên góp vui, Ly Trạch phụ trách châm chọc, khiến Phạm Lam mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng bực bội

Chưa kể, sau vài ngày bực bội, trình độ thực chiến của Phạm Lam lại được nâng cao rõ rệt, tuy rằng đối mặt với Kế Ngỗi vẫn không hề có sức chống đỡ, nhưng đã có thể cùng Đinh Tứ miễn cưỡng chống lại hơn mười chiêu, có thể nói là một bước nhảy vọt về chất.

Phạm Lam tổng kết: Hẳn là giá trị tức giận tích góp đến trình độ nhất định, nên thăng cấp rồi.

Tóm lại, sau nửa tháng văn võ hỗn hợp, cuối cùng cũng đến ngày thi chức danh trung cấp.

*

Phạm Lam ngồi trong phòng thi, hít sâu một hơi, nhìn xung quanh.

Kỳ thi này có mười phòng thi, được đặt tại mười hội trường của Học viện. Phạm Lam được phân vào phòng thi thứ tám, ước chừng có một trăm Thần tộc, đưa mắt nhìn lại thì đến một người quen cũng không có.

Phạm Lam cảm thấy cô đột nhiên bị cả thế giới bỏ rơi.

"Sáng nay sẽ thi tổng hợp lý thuyết của kỳ thi chức danh trung cấp được chia thành các đề a, b, c, thời gian thi hai canh giờ, xin hãy cẩn thận trả lời, cấm bất kỳ gian lận pháp thuật nào, một khi phát hiện, xử lý nghiêm khắc."

Trên đài có hai giám khảo Phạm Lam không quen, ước chừng là thầy hướng dẫn của các lớp khác, dáng vẻ nghiêm khắc. Phạm Lam cảm thấy dạ dày mơ hồ đau nhức, buổi sáng đáng ra cô không nên uống sữa.

Đề thi lý thuyết tổng hợp là một quyển trục rộng chừng một thước, giấy viết là giấy Tuyên Thành dày, dài ít nhất phải ba thước, tất cả đề đều là dùng bút lông viết, chữ viết là chữ tiểu khải đoan trang tú lệ, may mắn trả lời cũng coi như nhân tính hóa, phát phiếu trả lời A4, nếu dùng bút lông trả lời, Phạm Lam phỏng chừng viết đến năm sau cũng viết không xong.

Các thức so với đề thi mấy năm trước không có nhiều thay đổi, chia làm bốn loại câu hỏi: điền vào chỗ trống, giải thích danh từ, trả lời ngắn gọn và thảo luận, trong đó, hai câu hỏi thảo luận chiếm một nửa tổng số điểm.

Phạm Lam làm câu đầu tiên là giải thích danh từ, vừa nhìn thiếu chút nữa là hết vui, ba đề đều là trọng điểm tối hôm qua Dung Mộc vẽ ra, thế mà lại trúng hết toàn bộ, trong đó còn có hai đề không có trong nội dung hôn tập.

[Năng lực thần phú: Chỉ năng lực bẩm sinh của Thần tộc, không thể sao chép, không thể thừa kế, có tính độc quyền và duy nhất.]

[Thần thức ưu tiên: Thuần Mạch Thần tộc thần chức cực kỳ hùng mạnh, thậm chí có thể dựa vào ý niệm của mình triệu hoán yêu tộc, tiên nhân, thậm chí thần chức hạ vị.]

[Chú che chắn cao cấp: Chỉ che chắn pháp chú kết giới của Thần tộc cấp bậc thượng thần, thường dùng trong thời gian Thần tộc tu hành bế quan, tác dụng chủ yếu là tránh cho Thần tộc khác quấy nhiễu. Sau khi khoang bế quan ra đời, pháp chú này rất ít khi được sử dụng.]

Trả lời nhanh chóng làm xong câu hỏi điền vào chỗ trống, Phạm Lam lại xem đề nghị luận, càng cảm kích động hơn.

[Đề tài thảo luận 1: Xin vui lòng tóm tắt nguyên tắc hoạt động của hệ thống tuần hoàn "khí" của Tam Giới.]

[Đề tài thảo luận 2: Xin tóm tắt nguyên lý hoạt động của Càn Khôn Tam Tài đại trận, cùng với thực tế xuất hiện sơ hở trong đại trận trước mắt, đưa ra phương án khả thi để sửa chữa.]

Hai đề này rõ ràng là thiết kế riêng cho cô mà.

Phạm Lam lập tức xắn tay áo lên viết lia lịa.

Bốn tiếng nhoáng cái đã trôi qua, Phạm Lam cuối cùng cũng đã hoàn thành bài kiểm tra trước khi kết thúc thời gian ba phút.

"Các thí sinh nộp bài thi xin rời khỏi phòng thi càng sớm càng tốt, kết quả thi ngày mai sẽ gửi đến thủ phù của chư vị, học viên thông qua thi lý thuyết sẽ có tư cách tham khảo thi võ, xin hãy chú ý vào thông báo trên Thần Tín Thiên Đình." Giám thị đứng ở cửa hét lớn.

Các học viên Thần tộc cùng kêu rên.

"Ngày mai có thành tích rồi sao?!"

"Không thể để cho chúng tôi nghỉ thêm hai ngày sao?"

"Điền vào chỗ trống câu hỏi thứ hai bạn trả lời cái gì?"

"Danh từ giải thích "năng lực thần phú" đầu tiên viết gì thế? Tôi chỉ biết mỗi cái thần phú thiên nhãn."

Phạm Lam cảm giác dùng não quá độ, cả người đều trở nên ngơ ngác, loạng choạng đi ra khỏi phòng thi.

"Phạm Lam, ở đây!" Ngạc Nghĩa Viễn vẫy tay từ xa.

Tiêu Bình, Mục Hằng, Điền Canh đứng dưới tàng cây, Tây Ngư Ngư chạy tới ôm vai Phạm Lam: "Thi thế nào?"

Phạm Lam: "Mặc kệ ba bảy hai mốt đúng sai thế nào, cứ bịa hết là được."

Ngạc Nghĩa Viễn: "Đề tài thảo luận thứ nhất, tôi cảm thấy có năm điểm chính, một là..."

Mọi người cùng kêu rên.

"Ngạc Nghĩa Viễn, xin anh đó."

"Thi xong rồi, đừng có nhắc lại nữa."

"Treo cổ cũng phải thở dốc nữa đó."

Ngạc Nghĩa Viễn bật cười: "Đi, tôi mời mọi người ăn cơm."

Mọi người cười vang đi ra khỏi viện nghiên cứu, đột nhiên, một cục lông đỏ rực từ trên trời giáng xuống dán trên mặt Phạm Lam.

Chúng học viên: "..."

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam kéo cục lông xuống: "Ly Trạch cậu làm gì đó?!"

Tây Ngư Ngư: "Wow, dễ thương quá, đây là giống gì?" "

Ngạc Nghĩa Viễn: "Là giống chó đúng không?"

Mục Hằng: "Ngửi mùi thấy đực đực?"

Tiêu Bình: "Giống mới không có đuôi sao?"

Điền Canh: "Trông giống như một con hồ ly."

Ly Trạch: "Ông đây là Cửu Vỹ Hồ!"

"Wow, có thể nói chuyện nè!"

"Là linh thú sao?!"

"Cửu Vỹ Hồ không phải đã sớm tuyệt chủng sao?"

Chúng thần bảy tay tám chân sờ sờ người Ly Trạch.

Ly Trạch xù lông, miệng phun ra một ngọn lửa nhỏ.

"Oa, thật sự là hồ ly lửa!

Phạm Lam dập lửa hồ ly: "Sao cậu lại ở đây?"

"Cái tên Dung Mộc kia, bắt ta mặc quần áo!" Ly Trạch hét lớn: "Lại là quần áo của chó!"

Các học viên: "..."

Phạm Lam: "Phụt!"

Ly Trạch: "Cô không quản anh ta sao?!"

"Tôi không quản được đâu." Phạm Lam nghẹn cười.

Ly Trạch: "Cô không phải là vợ anh ta sao?"

Thời gian và không gian bỗng chốc đứng yên hai giây.

Các học viên: "Hể hể hể!?"

Tóc Phạm Lam dựng thẳng lên: "Sao tôi có thể là vợ anh ta được?!"

"Cô không phải là bà Thổ Địa sao? Bà Thổ Địa không phải là vợ của thần Thổ Địa sao?"

Các học viên: "Phụt ha ha ha ha!"

Phạm Lam đầu đầy vạch đen.

"Ở thời đại này, Bà Thổ Địa chỉ là một loại chức danh, là chức phó của miếu Thổ Địa, có nam có nữ." Tây Ngư Ngư giải thích.

Ly Trạch: "Cái gì?"

Tiêu Bình: "Thật đó, tôi cũng là Bà Thổ Địa nè. Tôi là nam."

Ly Trạch: "..."

Ngạc Nghĩa Viễn: "Thời đại đang tiến bộ, bây giờ thú cưng ra đường nếu không mặc quần áo thì sẽ bị phân biệt đối xử."

Ly Trạch: "Thật hay giả thế?"

Các học viên đồng loạt gật đầu: "Thật đấy."

Ly Trạch uất ức, Ly Trạch phiền não, Ly Trạch ấm ức.

Các bạn lớp Hồng Hoang Giáp đồng loạt nhịn cười.

"Tôi sẽ đưa nó về nhà." Phạm Lam nói: "Lần sau tôi sẽ ăn tối với mọi người."

Các bạn cùng lớp vui vẻ vẫy tay: "Tạm biệt."

Cảm thấy không thể đi tàu điện ngầm với thú cưng, Phạm Lam chỉ có thể quét một chiếc xe đạp công cộng, đạp hết bốn mươi phút mới đến miếu Thổ Địa.

Vừa mới đi vào kết giới, đã thấy Đinh Tứ xông ra ngoài: "Bà ơi, không tốt, Ly Trạch đại nhân bỏ nhà ra đi... ấy! Ly Trạch đại nhân!"

Phạm Lam thở dài, ôm Ly Trạch lên lầu. Kế Ngỗi từ phòng máy sách công đức lao ra hét lớn: "Ất Nhĩ, dùng toàn bộ camera giám sát độ nét cao thuộc thẩm quyền của chúng ta chuyển đến điện thoại của tôi, tôi muốn xem con hồ ly thối này có thể chạy đến đâu... "

Kế Ngỗi ngây cả người, Phạm Lam nắm lấy móng vuốt của Ly Trạch vẫy vẫy.

Kế Ngỗi híp mắt lại, túm cổ Ly Trạch đi vào văn phòng: "Mộc ca, không cần xin mời Tuần Thiên Kính của Tứ Trọng Thiên nữa, con hồ ly thối đó ở đây rồi!

Dung Mộc chậm rãi buông di động xuống, trầm mặt nhìn chằm chằm Ly Trạch.

Ly Trạch "chi" một tiếng, cứng đờ thành móc treo hồ ly.

Ánh mắt Dung Mộc quét qua Ly Trạch một vòng, mặt mày dần dần trở nên ôn hòa: "Chớ nên chạy loạn."

Ly Trạch hừ hừ hai tiếng, bị Kế Ngỗi ném vào ổ hồ ly, thành thật nằm yên.

"Hôm nay thi thế nào?" Dung Mộc hỏi Phạm Lam.

Trên người anh ta vẫn còn mang theo khí chất nghiêm túc, Phạm Lam bất giác đứng thẳng người: "Rất tốt."

Biểu cảm của Dung Mộc cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Anh ta ngồi xổm trước ổ hồ ly, lấy ra hai bộ quần áo cho chó, một bộ in hình Pikachu, một bộ in hình cừu vui vẻ.

"Ly Trạch, cậu thích bộ nào?"

Ly Trạch buồn bực không lên tiếng.

"Chọn một cái đi."

"Không muốn!

"Ngoan."

"Không muốn!!"

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: Tên này thực sự coi Cửu Vỹ Hồ là sủng vật nuôi luôn rồi.

"Kế Ngỗi, tính cách Dung Mộc chưa từng thay đổi sao?" Phạm Lam hỏi.

Kế Ngỗi: "Ý cô là sao?"

"Anh ấy vẫn luôn..." Phạm Lam tìm một từ: "Tính tình rất tốt sao?"

"Tôi biết Mộc ca tám ngàn năm, anh ta vẫn luôn như vậy, vừa ôn nhu lại hùng mạnh."

Tám ngàn năm...

Phạm Lam tính toán một chút, Dung Mộc cô nhìn thấy trong quyển trục hẳn là hơn chín ngàn năm trước.

Anh ta của khi đó... và anh ta của bây giờ...

Chuyện gì đã xảy ra trong hơn một ngàn năm đó?

9.2.2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui