Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa



Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 72: Thần phú Thiên Nhãn và đại trận

"Sư huynh ơi sư huynh à, sao anh lại biến thành như vậy rồi aaaaaa..."

Phạm Lam ngồi trên giường bệnh của bệnh viện trung ương Tam Giới, đen cả đầu nhìn Cổ Đạo Lâm nhào lên trên giường Đào Khôi khóc lóc.

"Này, anh ta còn chưa chết đâu." Phạm Lam nói.

"Cô đừng lừa tôi." Cổ Đạo Lâm khóc nói: "Cô là bà Thổ Địa chính hiệu mà còn bị thương nặng như vậy, sư huynh tôi chỉ là một phàm nhân, khẳng định là lành ít dữ nhiều rồi."

Phạm Lam: "..."

Tuy rằng trước mắt cô đang ở phòng bệnh bình thường không vào ICU, nhưng đỉnh đầu dán năm sáu miếng dán kiểm tra kỳ quái, một chân bị bọc thành bánh chưng, bên cạnh bày một đống máy kiểm tra thần quang và điện tâm đồ lộn xộn, thoạt nhìn thật sự là cách hồn quy đại địa không xa.

"Đừng la hét nữa, ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi." Bác sĩ đi vào nói, trùng hợp là Liễu Thụ Yêu Lục Phường lần trước tiếp Phạm Lam: "Đào Khôi, chấn động não rất nhẹ, hẳn là bị thủ phù của thần tộc đánh tạo thành di chứng."

Cổ Đạo Lâm: "Thủ phù Thần tộc?"

Bác sĩ: "Là điện thoại di động của thần tộc, công kích vật lý, không dùng pháp chú công kích, không sao, yên tâm đi."

Da mặt run lên Cổ Đạo Lâm, yên lặng nhìn về phía Phạm Lam.

Phạm Lam kéo chăn che mặt.

Giả Đạo Lâm: "Này."

Phạm Lam: "Không phải tôi, tôi không biết, tôi không làm gì cả."

"......"

"Đau mắt, đau đầu, đau chân quá, tôi ngủ trước đây..."

"Chỗ nào không thoải mái sao?"

Có người bước nhanh vào phòng bệnh, kéo chăn che mặt của Phạm Lam xuống: "Đầu lại đau sao?" Là Dung Mộc.

"Không không có không có, tôi rất khỏe, chỉ hơi mệt thôi. Ha ha ha ha." Phạm Lam nói.

Dung Mộc: "Bác sĩ!"

Phạm Lam vội vàng nắm lấy cánh tay Dung Mộc: "Tôi thật sự không sao đâu mà."

Cô thật sự sợ anh ta và Kế Ngỗi rồi, ngày hôm qua cô vì nằm quá lâu nên chỉ bất giác hừ hừ hai tiếng, kết quả Kế Ngỗi lập tức đi bắt đến ba bác sĩ chủ nhiệm đòi hội chẩn cho cô bằng được, trong đó còn có một người ở khoa phụ sản! Buổi sáng cô muốn ngủ nướng, Dung Mộc bảo cô ăn cơm cô nên lười phản ứng, kết quả vừa mở mắt đã nhìn thấy một phòng bác sĩ đang vây quanh giường cô, cứ như cô một khắc sau sẽ hồn phi phách tán không bằng.

"Tôi chỉ cảm thấy... hơi ồn ào." Phạm Lam nói.

Nhưng Dung Mộc hình như căn bản không nghe thấy lời cô nói, anh sững sờ nhìn tay mình, cổ họng hơi giật giật.

Lúc này Phạm Lam mới ý thức được mình còn đang nắm cổ tay anh ta, vội vàng rụt trở về.

Lông mi Dung Mộc nhẹ nhàng rung động, khẽ "a" một tiếng.

"Cay mắt cay mắt quá..." Cổ Đạo Lâm bên cạnh che mắt nói thầm, bị Dung Mộc liếc mắt một cái, lập tức giả chết.

Dung Mộc từ lấy một cái chén giữ nhiệt trong túi ra, nhét vào trong tay Phạm Lam: "Nước trái cây thanh linh của Thiên sơn mạch, Kế Ngỗi vừa ủ xong sáng nay, có thể tẩm bổ thần quang."

Phạm Lam: "Mẹ ơi, cái này tốn bao nhiêu pháp lực?"

"Thiên Binh bộ trả."

"Vậy thì được."

Phạm Lam uống một ngụm thiếu chút nữa thì nôn ra. Nước ép trái cây này và mướp đắng giống hệt nhau... căn bản chính là nước mướp đắng mà.

Cô vốn định vụng trộm nhả nước trái cây về lại, kết quả vừa giương mắt đã nhìn thấy Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm cô... cô chỉ có thể kiên trì nuốt nước trái cây xuống, đắng đến giật mình.

Dung Mộc cong cong mắt, mỉm cười.

Phạm Lam chuyển đề tài: "Kế Ngỗi đâu?"

"A Ngỗi đi mời Ngọc Đế bệ hạ rồi."

"Phụt, khụ khụ khụ." Phạm Lam phun ngụm nước trái cây trong miệng ra, đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường: "Hạo Ngọc?"

Dung Mộc lại nhét bình giữ nhiệt vào tay Phạm Lam: "Ừm."

Phạm Lam chỉ có thể dùng vẻ mặt khổ sở tiếp tục uống: "Vì sao?"

Dung Mộc trầm mặc vài giây: "Thực xin lỗi."

Phạm Lam: "Hả?"

"Ngày đó, chúng tôi đến trễ."

"Cũng không tính là muộn..." Phạm Lam đột nhiên nghĩ đến: "Ngày đó tôi liên lạc với anh và Kế Ngỗi, vì sao không tìm được các người?"

"Cục khai thác kỹ thuật Tam Giới thông báo cho A Ngỗi, nói đã khôi phục được một đoạn ký ức của Thiên Duyên thánh nữ, A Ngỗi vội đến Tam Thập trọng thiên, pháp lực tiêu hao quá độ, thủ phù thiếu phí." Dung Mộc nói: "Dung mỗ nhận được thông báo của Dương Tiễn nói Bồng Lai Mạch phát hiện tổng bộ Thiên Duyên thánh giáo, Dung Mộc nhất thời lo lắng..."

Nói đến đây, Dung Mộc dừng một chút, hình như hơi khó có thể mở miệng: "Ai ngờ, đều là kế điệu hổ ly sơn."

Phạm Lam tổng hợp manh mối đơn giản suy luận một chút, hiểu ra. Cô cho rằng là manh mối do chính cô điều tra được, nhưng trên thực tế đều là mồi nhử Thần Chủ tỉ mỉ bày ra, nói không chừng ngay cả Thiện Văn Thành cũng là một mắt xích trong số các mồi nhử đó.

Tại sao?

Cô là một thần chức trung cấp, bà Thổ Địa miếu Thổ Địa cơ sở, vì sao lại hao tâm tổn trí bắt cô như vậy?

"Thực xin lỗi." Dung Mộc nói lại một lần nữa.

"Không có việc gì, anh nhớ lần sau ra ngoài mang theo điện thoại di động là được." Phạm Lam khoát tay.

"Không, Dung mỗ là nói..." Dung Mộc ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ánh mắt Phạm Lam: "Lần này, là bởi vì Dung mỗ hại cô lâm vào hiểm cảnh."

"Hả?"

Ánh mắt Dung Mộc quét qua cổ Phạm Lam.

Phạm Lam: "Ý anh là... mục tiêu của Thần Chủ kia là thần quang trong Lang Thanh sao?"

Dung Mộc rũ mắt.

Phạm Lam: "..."

Khó trách lúc ấy Thần Chủ không tiêu diệt cô ngay tại chỗ mà chỉ nhét cô vào trong quả trứng ghê tởm kia, khẳng định là vì muốn bóc tách cô và Lang Thanh, để thuận tiện cướp đoạt thần quang Dung Mộc.

Mẹ ơi! Nghĩ như vậy thật đúng là hơi sợ hãi, nếu như không phải Đào Khôi thì cô có hay không trực tiếp bị quả trứng kia nuốt rồi?

Phạm Lam âm thầm lau mồ hôi lạnh, ánh mắt lại chuyển đến trên người Dung Mộc.

Hai tay anh ta đặt trên đầu gối, móng tay kéo kéo ống quần, không nói một lời.

Tên này không phải lại tự kỷ rồi đó chứ?

"Dung Mộc, thần quang của anh đã cứu tôi vô số lần." Phạm Lam nói: "Không thể chỉ bởi vì lần này mà gạt bỏ công lao của nó được, Lang Thanh sẽ khóc đó."

Dung Mộc đột nhiên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn.

Phạm Lam mỉm cười: "Từ trước tới giờ, cảm ơn anh."

Dung Mộc đỏ mặt.

Cổ Đạo Lâm ở phòng bên cạnh: "Ôi trời ơi..."

Phạm Lam liếc anh ta một cái sắc lẹm, Cổ Đạo Lâm ngậm miệng lại.

"Sau đó vì sao anh tìm được tôi thế? Có phải là nhờ Ly Trạch không?" Phạm Lam lại hỏi.

"Ly Trạch ngự hỏa chạy như điên ba ngày ba đêm, lúc tìm được Dung mỗ thì yêu quang gần như thoát ly yêu thể..." Dung Mộc nhẹ giọng nói.

Phạm Lam: Coi như cái rắm thối ly trạch này cũng có nghĩa khí.

Hiểu được nguyên nhân hậu quả, nghi hoặc lớn nhất trong lòng Phạm Lam dần dần hiện ra trong đầu.

Thế nhưng, có nên hỏi không?

Cô nhấp từng ngụm nhỏ nước trái cây, cẩn thận quan sát Dung Mộc. Anh ta dường như gầy đi, cằm nhọn hơn và khuôn mặt trắng hơn bao giờ hết. Đôi vai mỏng đến mức gần như không thể chống đỡ được chiếc áo sơ mi lớn của anh.

Phạm Lam nhớ tới cảnh anh ta và Thần Chủ chiến đấu, nhớ tới Dung Mộc vẻ mặt lạnh lùng kia.

Vẫn là hỏi đi, không hỏi thì cả người cô sẽ khó chịu, ngủ không được đâu.

Phạm Lam: "Tên của Thần Chủ kia là... Dung Lăng sao?"

Thần sắc Dung Mộc chấn động: "Sao cô biết?"

"Anh quen anh ta?"

"Cái..."

"Tôi đã gặp hai người trong giấc mơ trước đây."

Dung Mộc đột nhiên nắm lấy mạch môn của Phạm Lam, đôi mắt to tròn đen nhánh đến gần trước mắt Phạm Lam.

Hơi thở như sương mai tươi mát chui vào mũi Phạm Lam, làm trái tim cô lỡ nửa nhịp.

Cô và Dung Mộc dựa vào rất gần... cô nhớ tới lúc đại chiến, trán Dung Mộc dán lên trán cô, cô thậm chí còn nhớ tới ngày xác nhận hộ tịch Ly Trạch nộp đơn, xúc cảm khi ngón tay Dung Mộc vuốt ve lòng bàn tay cô... Phạm Lam nuốt nước miếng.

"Ừm khụ khụ khụ khụ khụ khụ!" Có một tiếng ho dữ dội vang lên ở cửa.

Dung Mộc giật mình nhảy dựng lên, lui về sao mấy bước.

Phạm Lam thấy Hạo Ngọc, còn có Kế Ngỗi đang đứng bên cạnh anh ta.

Lông mày Hạo Ngọc như muốn bay lên, biểu cảm của Kế Ngỗi hình như hơi khó chịu.

"Ngọc Đế bệ hạ." Dung Mộc hành lễ.

"Ôi mẹ nó!" Cổ Đạo Lâm ngã bệt xuống mặt đất.

Kế Ngỗi trợn trắng mắt.

Phạm Lam giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị Hạo Ngọc ngăn lại.

"Miễn lễ." Anh ta ngồi bên giường Phạm Lam nói: "Lần này cô lại lập đại công rồi."

"Ngọc Đế bệ hạ quá khen, là trách nhiệm của tôi thôi." Phạm Lam ôm quyền: "Ngài nhớ sát hạch GCV là được."

Hạo Ngọc mỉm cười. Nụ cười anh ta có một loại cảm giác ngây thơ như thiếu niên, thoạt nhìn rất thoải mái.

"Để tôi xem thử thần phú Thiên Nhãn của cô được không?" Hạo Ngọc hỏi.

Phạm Lam: "Xem, xem xem xem thế nào?"

Hạo Ngọc lại mỉm cười: "Phạm Lam, lúc cô lên lớp có phải đều ngủ gật không, chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng hả?"

"Tuyệt đối không có việc này!"

Hạo Ngọc thở dài, anh ta giơ tay lên, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mắt Phạm Lam.

Trước mắt Phạm Lam trở nên trắng xóa, thân thể trượt xuống, cô thét chói tai, tay chân cào loạn, đột nhiên cô lơ lửng trong một mảnh sương mù trắng xóa.

Phạm Lam giãy dụa đứng thẳng người lên, nhìn xung quanh mới phát hiện nơi này có lẽ là... biển mây?

Thân thể của cô chậm rãi nổi lên, xuyên qua thiên giới kết giới, ngự gió bay đi, vô số đám mây ở nhanh chóng xuyên qua trước mắt, cô nhìn thấy pháp đàn Càn Khôn Tam Tài đại trận trôi nổi giữa đất trời, cô rơi vào trong pháp đàn kia, mờ mịt nhìn xung quanh.

Nhưng Hạo Ngọc xuất hiện rồi, anh ta hiện thân từ trong sương mù mờ mịt, đứng ở bên cạnh cô.

"Thế mà lại là nơi này?" Biểu cảm của Hạo Ngọc hình như cảm thấy rất thú vị.

Phạm Lam: "Hả?"

Hạo Ngọc khẽ phất tay áo, mây mù đầy trời tản đi giống như thủy triều lộ ra bầu trời xanh biếc, ánh sáng mộng ảo lưu động trên lưới trận của Càn Khôn Tam Tài đại trận.

"Cô có thể nhìn thấy nó sao?" Hạo Ngọc hỏi.

Phạm Lam gật đầu.

"Ngoại trừ cái này, cô còn có thể nhìn thấy gì nữa?"

Phạm Lam cẩn thận quan sát pháp trận, sau ánh sáng vàng kia mơ hồ tỏa ra khí đen, giống là bóng dáng của lưới đen.

"Nơi đó, có lưới đen." Phạm Lam nói.

Hạo Ngọc mở to hai mắt nhìn lên bầu trời, thật lâu sau mới mỉm cười, lắc đầu.

"Cái này thật đúng là... không khoa học."

Phạm Lam: "Hả?"

Ngón tay Hạo Ngọc lại lướt qua mắt Phạm Lam.

Phạm Lam giật mình mở mắt ra.

Cô vẫn còn ở trên giường bệnh, Cổ Đạo Lâm cách vách còn chưa đứng lên khỏi mặt đất, thì ra chỉ vừa trải qua một chốc lát.

"Ngọc Đế bệ hạ, ngài vừa mới nói gì thế?" Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc và Kế Ngỗi cùng nhìn về phía Hạo Ngọc.

Hạo Ngọc sờ sờ cằm: "Tôi trực tiếp nói kết luận luôn nhé, Thần Phú Thiên Nhãn của Phạm Lam bởi vì nguyên nhân nào đó đã dung hợp với Càn Khôn Tam Tài đại trận rồi."

Phạm Lam: "Cái gì vậy?!"

Dung Mộc: "Điều này... sao có thể?"

Kế Ngỗi: "Có phải là di chứng của trận chiến không?"

Hạo Ngọc lắc đầu: "Nhìn trạng thái dung hợp thì đã được một thời gian rồi, Phạm Lam, cô không có cảm giác khác thường gì sao?"

"Thường xuyên mơ mấy giấc mơ kỳ lạ?" Phạm Lam nói.

"Ví dụ như vậy?"

"Ví dụ như..." Phạm Lam cẩn thận liếc mắt nhìn Dung Mộc: "Không dễ hình dung lắm."

Biểu cảm của Hạo Ngọc giống như đã hiểu.

"Vậy cô có còn nhớ là bắt đầu từ khi nào không?"

"Hả......"

"Cái lưới đen mà cô nói, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy sao?"

"Lúc chiến đấu với Thần Chủ cũng có nhìn thấy, chính là tấm lưới này hiển thị BUG của đại trận..." Phạm Lam hơi dừng lại, cô hình như đã từng thấy tấm lưới này rồi, ở Thiên Sơn Bách Cách Trận, không đúng, còn sớm hơn nữa... là Ẩn Đồng!

Cô nhớ ra tấm lưới đen kia chính là tấm ảnh Ẩn Đồng ném cho cô trước khi biến mất!

"Là bản đồ của Ẩn Đồng!" Phạm Lam hét lớn.

"Ẩn Đồng..." Hạo Ngọc gật gật đầu: "Thì ra là như thế."

Kế Ngỗi: "Ý ngài là sao?"

"Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới hôm trước điều tra hồn thể của Sùng Mai một lần nữa, trong cơ thể anh ta ngoại trừ yêu lực của Ẩn Đồng lưu lại thì còn có sức mạnh cực kỳ yếu của tịnh thạch."

Phạm Lam: Nói cách khác, bóng đen xúi Ẩn Đồng chính là Thần Chủ, hoặc là phiên bản sơ cấp của Thần Chủ.

"Xem ra anh ta mưu đồ đã lâu." Hạo Ngọc nhìn Dung Mộc.

Dung Mộc không nói gì. Sắc mặt Kế Ngỗi cực kỳ không tốt.

"Việc này, tôi sẽ lệnh cho Thiên Binh bộ tiếp tục tra xét." Hạo Ngọc đứng lên: "Phạm Lam ở trong chất lỏng tịnh thạch sáu canh giờ, bên ngoài thần quang có hiện tượng lột ra."

Dung Mộc và Kế Ngỗi trở nên căng thẳng.

"Ăn nhiều một chút, tìm Thiên Binh bộ thanh toán." Hạo Ngọc mỉm cười: "Tôi phải đi lẹ nếu không lại bị dong dài chết mất."

Nói xong, cả người anh ta hóa thành một luồng kim quang rồi biến mất.

"Buông tôi ra buông tôi ra!" Ngoài cửa truyền đến tiếng la hét, là giọng nói của Ly Trạch.

Sau đó nhìn thấy Na Tra ôm Ly Trạch đang xù lông đi vào, phía sau còn có Dương Tiễn và Cơ Đan mặc thường phục.

"Tiểu Lam Lam, chúng tôi đến thăm cô nè." Cơ Đan cầm bó hoa có mùi hương cực kỳ quái lạ xộc thẳng vào mũi Phạm Lam, khiến cô hắt hơi một cái.

"Buông tôi ra!" Ly Trạch liều mạng giãy dụa ở trong ngực Na Tra, da lông đều tỏa ra hồ hỏa, nhưng Na Tra chỉ lấy tay sờ một cái thì toàn bộ ngọn lửa đều bị dập tắt, trên mặt Na Tra thậm chí còn lộ ra nụ cười thành công của mấy đứa trẻ ưa nghịch ngợm.

Dương Tiễn nhìn xung quanh: "Chậc, lại để cho anh ta chạy..."

"Dung Mộc, cứu mạng!" Ly Trạch hét lớn.

Dung Mộc thở dài, ôm Ly Trạch từ trong ngực Na Tra qua, đặt trên vai Kế Ngỗi.

Na Tra phồng má nhưng lại không đi cướp nữa.

"Cảm ơn mọi người đã đến thăm tôi." Phạm Lam nói.

"Tôi không phải đến thăm cô, tôi đến đây để đòi nợ" Na Tra nói: "100.000 hộc pháp lực nợ tôi rốt cuộc khi nào thì trả?"

Phạm Lam: "..."

"Không sao, tôi không vội, Dung Mộc anh nợ tôi 2.000.000 hộc pháp lực năm nay trả hết là được." Dương Tiễn nói.

Dung Mộc: "..."

"Tôi không nhiều lắm, Lão Kế anh nợ tôi 6000 hộc pháp lực, lão Mộc anh nợ tôi 53000 hộc, Phạm Lam cô nợ tôi 2000 hộc, tháng này có thể trả hết không?" Cơ Đan nói.

Kế Ngỗi: "..."

(Xã hội đen đi đòi nợ, haha)

"Rầm!" Cổ Đạo Lâm bên kia lại ngã ngồi xuống đất, chỉ vào đám thần tiên, toàn thân run rẩy: "Nhị Lang Thần? Na Tra? Còn có... trai bao?!"

Cơ Đan: "Cậu nói ai là trai bao?!"

"Trời ạ, đến cả tiền của trai bao cũng vay được, quả nhiên giống như sư huynh nói, thần tiên thật sự là quá thảm quá khổ rồi, tôi không muốn làm thần tiên đâu aaaaaaa!"

Các vị Thần: "..."

Phạm Lam: "..."

Mệt tim ghê.

*

Ba ngày sau, Phạm Lam hồi phục và xuất viện. Đào Khôi nhập viện cùng ngày với cô nhưng bây vẫn đang hôn mê. Bác sĩ hội chẩn ba lần, kết luận thân thể và sức mạnh tinh thần của người này đang thoát thai hoán cốt, có lẽ sẽ có chuyện vui.

Phạm Lam linh động bảo Kế Ngỗi đi điều tra giá trị công đức của Đào Khôi, quả nhiên bởi vì anh ta có công tiêu diệt tà giáo lập đại công, giá trị công đức tăng vọt, đã vượt qua tiêu chuẩn của thánh nhân, hơn nữa còn có thân phận đạo gia của anh ta, thành tiên chỉ trong chốc lát.

Phạm Lam: "Rốt cuộc còn mất bao lâu nữa?"

Kế Ngỗi: "Dựa theo tốc độ tăng trưởng này mà tính thì không quá hai mươi năm có thể đại thành."

"......"

Ngoài Đào Khôi ra còn có một người mà Phạm Lam rất lo lắng.

Thiện Văn Thành.

Cậu ta bị Thần Chủ nhập hơn 96 giờ, sức khỏe bị hao tổn rất lớn, nhưng may mà tố chất thân thể của cậu ta không tệ, hơn nữa sức mạnh tinh thần rất mạnh, chỉ ngủ hai ngày đã tỉnh. Bác sĩ thi triển Quy Nguyên Chú xóa đi tất cả ký ức có liên quan đến Thiên Duyên thánh giáo... đây là phương án chẩn trị mà Thiên Binh bộ phê duyệt.

Khi Phạm Lam đến thăm Thiện Văn Thành, cậu ta đang chuẩn bị xuất viện.

"Chị ơi, chị đến rồi ạ! Em rất cảm ơn chị những ngày qua." Thiện Văn Thành nhiệt tình chào hỏi.

Phạm Lam: "Hả?"

"Nghe nói em bị thiếu máu trước cửa nhà chị rồi ngất xỉu, là chị đưa em đến bệnh viện ạ?"

"À, phải." Phạm Lam nói.

Ký ức quy nguyên chú thay thế còn có phân cảnh của cô?

"Cám ơn chị, sau này chỉ cần là việc gì cần em chạy vặt, em sẽ miễn phí toàn bộ."

"Ha ha, được."

Thiện Văn Thành ba mặc quần áo xong, bấm điện thoại

Đợi một lát, lại nhíu mày cúp máy.

Phạm Lam: "Có chuyện gì vậy?"

"Không gọi được cho bà nội em, chắc bà lại quên sạc pin rồi." Thiện Văn Thành nói: "Chị ơi, chị có thể cho em mượn chút tiền không, về đến nhà em sẽ trả lại cho chị."

Phạm Lam mỉm cười: "Đi, chị bắt taxi đưa cậu về."

Thiện Văn Thành giống như một đứa nhóc nói nhiều trò chuyện với Phạm Lam suốt dọc đường. Đứa nhỏ này tính tình cũng thành thật, lại dường như có một loại cảm giác thân mật với Phạm Lam, kể hết chuyện của cậu, thiếu chút thì đem mật mã thẻ ngân hàng nói cho Phạm Lam luôn.

Phạm Lam biết thân thế của cậu ta.

Bố mẹ cậu ly hôn, bố mẹ cũng không muốn nuôi cục nợ là cậu, từ nhỏ cậu đã sống nương tựa lẫn nhau với bà nội mà trưởng thành. Bởi vì không có tiền, đầu óc cũng không thông minh, nên sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở đã vào xã hội, làm việc, sửa xe, từng bán bữa sáng, cuối cùng sau khi ngành shipper nổi lên thì mới có công việc ổn định.

"Chị, em nói cho chị biết, nghề giao đồ ăn tuy rằng hơi mệt, nhưng kiếm được nhiều, bây giờ nếu chị chạy nhanh một chút, một tháng có thể kiếm được hơn cả vạn đấy!"

"Chờ em tích góp đủ tiền trả trước, sẽ đến khu Đông thành mua một căn nhà cũ, rồi chuyển qua ở với bà nội, nhà em cũng xem rồi, ở đó ít nhà cao tầng, nhịp sống chậm rãi rất thích hợp cho bà nội dưỡng lão."

"Em còn muốn học thêm chút gì đó, em có suy nghĩ như thế đó, nhưng mà chị, chị nói em nên học cái gì à? Có nên học tiếng Anh hay không, sau này lỡ như gặp được khách hàng nước ngoài, cũng có thể nói vài ba câu?"

Cậu ta hoa tay múa chân nói, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập niềm hy vọng của cậu giống như cây đại thụ sinh ra dưới ánh mặt trời, trên mỗi một chiếc lá đều lấp lánh ánh sáng của tương lai.

Phạm Lam mỉm cười lắng nghe, trong lòng có một sự thỏa mãn chưa từng có.

Cô làm được rồi.

Cô bảo vệ người cần được bảo vệ nhất, bảo vệ những sự nỗ lực, lạc quan và niềm hy vọng của một con người như thế này... cô cuối cùng đã làm được nhiệm vụ của một bà Thổ Địa chân chính.

"Chị, tạm biệt, sau này có việc gì cứ gọi điện với em!" Thiện Văn Thành đứng dưới ánh mặt trời, nhiệt tình vẫy tay.

Phạm Lam cười phất phất tay. Cô nhìn Thiện Văn Thành chạy vào con ngõ nhỏ, bóng lưng nhập vào trong đám người nhộn nhịp.

"Cô gì ơi, điểm dừng tiếp theo sẽ đi đâu?" Tài xế taxi hỏi.

"Đông Thành, chợ nông sản đường Thu Nguyệt khu Xuân Hoa."

Taxi khởi động, Phạm Lam mở cửa sổ hết mức.

Gió mùa thu lướt qua mái tóc của cô, không khí có đầy hương thơm của dưa hấu, dưới bóng cây loang lổ, những người đi bộ vừa đi vừa trò chuyện trên trời dưới đất, từng đám học sinh chạy qua, các cặp tình nhân không coi ai ra gì đứng đó rải cẩu lương(*), cửa sổ nhà hàng phản chiếu ánh mặt trời, giống như một viên ngọc chói chang.

(*) từ này ở tung của người ta hay dùng để nói mấy cặp đôi yêu nhau thích thể hiện mấy hành động thân mật ở chốn công cộng. Nói túm lại là mấy thành phần cần phải tiêu diệt của xã hội haha

Mùi mùa thu thực sự rất thoải mái, Phạm Lam vui vẻ nhắm mắt lại.

Đột nhiên, một cơn đau đớn xuyên qua đầu óc cô, Phạm Lam bật mạnh người đứng dậy.

Cô ấy vừa nhìn thấy một hình ảnh.

Lư hương Tam Đàn có khí tím quấn quanh.

2.3.2022

Bà Lam là tình cũ bị bỏ quên của Dung Mộc mà lị, không liên quan đến đại trận mới lạ í....haha

Học on nai xong mò đi dịch truyện, bình thường rảnh cả ngày thì không muốn động tay, méo hiểu con người em


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui