Ninh Thanh muốn học đi học bán thời gian, còn cần phải ký thoả thuận với công ty và nhà trường dựa theo thời khoá biểu của công việc và học hành. Như vậy, chuyện thi lên thạc sĩ khó tránh sẽ bị người trong công ty biết được.
Sau khi thuận lợi vượt qua vòng thi thứ hai, cuối cùng cũng đến lúc cần ký thỏa thuận. Ninh Thanh đầu tiên nói chuyện với cấp trên trực tiếp, sau đó lại đi tìm trưởng bộ phận, lăn lộn một vòng mới xong chuyện.
Ninh Thanh không muốn nhớ lại những ánh mắt đủ loại ý tứ sâu sắc kia. Cô suýt nữa đã cho rằng công ty sẽ không ký thoả thuận này với cô, may mắn là không phải. Ông chủ lớn sau một tràng giảng đạo về giáo dục, cuối cùng vẫn giơ cao đánh khẽ, ký tên.
Ba mẹ cô vẫn luôn cảm thấy vui mừng với thành công của con gái. Nhưng khó tránh khỏi bất kể là đề tài gì, cứ ba câu lại kéo đến chuyện thúc giục kết hôn. Ninh Thanh nghe thấy mà một cái đầu cũng lớn thành hai cái, nhanh chóng cướp lời bọn họ.
Chờ đến tháng chín tháng khai giảng báo danh, Ninh Thanh đã vào công ty được ba năm, cũng đã một năm từ khi chị Ngũ và anh Lý đi khỏi. Trong một năm nay tình trạng cũng không hề chuyển biến tốt đẹp, Ninh Thanh quả thực không biết mình đã chịu đựng như thế nào. Văn hoá công ty là làm mọi việc, nhưng chỉ có một chức danh, càng ngày càng khiến Ninh Thanh cảm thấy chán ghét, tăng ca liên tục cũng khiến Ninh Thanh kiên quyết phải nghỉ việc.
Sau khi tiếp xúc với Lãnh Khai Tễ, Ninh Thanh dần dần buông lỏng tâm lý đề phòng bọn họ không phải là người chung đường, thỉnh thoảng lại than vãn hai câu với hắn về chuyện công ty. Ninh Thanh không biết rằng, mỗi lần cô mắng công ty một lần, Lãnh Khai Tễ sẽ yên lặng tự cổ vũ mình cố lên một lần, chuẩn bị đầy đủ các bước thọc gậy bánh xe.
Gần quan được ban lộc. Nếu vẫn luôn có khoảng cách xa như vậy, khi nào mới có thể theo đuổi được bạn gái! Kế hoạch của Lãnh Khai Tễ rất rõ ràng, đao cũng đã mài soàn soạt, ôm cây đợi thỏ.
Ninh Thanh không biết gì, đúng hẹn trước khi khai giảng báo danh đã nói cho Lãnh Khai Tễ biết. Lãnh Khai Tễ rất tri kỷ, mới sáng sớm đã tới ga tàu hỏa đón cô, khiến Ninh Thanh vô cùng kinh ngạc, biết ơn.
Chờ khi mọi việc khai giảng đã xử lý xong, Lãnh Khai Tễ lại hết sức nhiên nhắc tới việc cung cấp chỗ ở cho cô.
Ninh Thanh rối rắm vô cùng. Chỗ ở miễn phí không thể nghi ngờ gì sẽ tiết kiệm được một món tiền lớn, trong khi đó cô còn có ý định lưu lại Bắc Kinh, tất nhiên tài chính bước đầu càng nhiều càng tốt. Dù sao đi nữa học phí bán thời gian và chi phí đi lại cũng là một khoản chi ra không nhỏ.
Nhưng mà cứ luôn làm phiền Lãnh Khai Tễ như vậy, Ninh Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lãnh Khai Tễ nhìn thấy sự băn khoăn của Ninh Thanh, lập tức rèn sắt khi còn nóng, cảm khái người trẻ tuổi muốn dừng chân ở Bắc Kinh là khó khăn đến mức nào, nếu có thể không cần lo lắng đến chuyện ăn ở và tập trung tinh thần vào việc học thì tốt hơn, rồi lại nói rằng bây giờ việc quan trọng nhất của Ninh Thanh chính là phải dành thời gian học hành. Huống hồ công việc trong công ty cũng không thể chậm trễ, nếu không, các đồng nghiệp và cấp trên cũng sẽ có ý kiến.
Ninh Thanh bị cách nói thành thật của Lãnh Khai Tễ thuyết phục, cô thẳng thắn nói Lãnh Khai Tễ đã giúp mình việc lớn như vậy cũng không biết nên làm thế nào để báo đáp.
Lãnh Khai Tễ bị ánh mắt sáng lấp lánh của con gái mình thích nhìn chằm chằm, tức khắc đầu óc choáng váng, buột miệng thốt ra kế hoạch thọc gậy bánh xe của mình.
Lần này Ninh Thanh đồng ý rất nhanh chóng dù sao đi nữa cô cũng đã quá khổ sở với công ty hiện tại. Nhưng mà…
Ninh Thanh bất đắc dĩ nói: “Anh Lãnh, cái này không phải là báo đáp cho anh mà là anh giúp tôi thêm một lần nữa.” Ngay cả việc làm sau khi ra trường cũng giúp.
Lỗ tai Lãnh Khai Tễ đỏ bừng, nhìn trời ngắm đất, chỉ là không dám nhìn cô.
Hắn không khách sáo nói những lời đại khái như “Tôi xem trọng năng lực của cô”, bởi vì có thể nếu hắn nói vậy, Ninh Thanh nhất định sẽ thẳng thắn nói “xét về năng lực, có rất nhiều người giỏi hơn tôi”. Cô không giả dối, nhận ân huệ của người khác cũng sẽ không đề cao mình, mà sẽ quý trọng lòng tốt của họ, hơn nữa còn dốc hết toàn lực báo đáp.
Quen biết Ninh Thanh một năm nay, Lãnh Khai Tễ càng lúc càng hiểu cô, cũng càng ngày càng thích cô. May mắn là Ninh Thanh đúng như những lời cô nói, vẫn luôn không tiếp nhận sự theo đuổi của người khác, ngoại trừ công việc thì chỉ có học tập, cho dù nửa năm qua đã thi đậu, cô cũng không hề thả lỏng, tập trung chuẩn bị thi ngành luật.
Nếu không phải bên cạnh Ninh Thanh thực sự không có ai đến gần, Lãnh Khai Tễ cũng không dám xác định mình còn có thể duy trì sự khắc chế và bình tĩnh như hiện nay hay không, hắn rất có thể đã trực tiếp tỏ tình, biểu lộ tâm ý của mình. Sau đó chuyện sẽ không thể cứu vãn nữa.
May mắn là không có. Ninh Thanh rất tập trung vào con đường mình đã quy hoạch, khiến cho Lãnh Khai Tễ càng có nhiều thời gian tiếp cận cô, hoà tan trái tim cô, trải đường cho việc tỏ tình của mình.
Sau khi cuộc sống của bọn họ đã đạt đến mức độ ổn định cơ bản. Ninh Thanh vẫn duy trì thời gian làm việc trong tuần, cuối tuần lại tới Bắc Kinh học, lại thuận tiện hẹn ăn cơm với Lãnh Khai Tễ, Lãnh Khai Tễ cũng không khác biệt đấy, ngày thường tập trung kiếm tiền, cuối tuần ôm theo cõi lòng đầy chờ mong mà đi hẹn hò.
Ninh Thanh thuận lợi đi ăn máng khác, vào làm ở công ty của Lãnh Khai Tễ, đây cũng chính là lúc cô biết được gia đình Lãnh Khai Tễ là làm ngành gì. Đứng trước tòa nhà công ty, Ninh Thanh phải mất vài phút chuẩn bị tâm lý mới có thể đi vào.
Thành thật mà nói, lúc ấy Ninh Thanh đã suy nghĩ trong lòng rằng “mình không xứng”.
Ninh Thanh không muốn phụ ý tốt của Lãnh Khai Tễ, mang theo động lực tràn đầy, thuận lợi vượt qua kỳ thi luật và tốt nghiệp, cũng vượt qua thời gian thử việc ở công ty.
Công ty Lãnh Khai Tễ không hỗ là công ty đầu ngành, rất đông người trẻ tuổi, văn hóa công ty cũng rất trẻ, Ninh Thanh như cá gặp nước. “Nỗ lực là có thể được nhận ra”, “Trời đãi kẻ cần cù”, đều có thể trông thấy ở chỗ này, chứ không phải chỉ là một cái bánh nướng trong tranh vẽ như công ty cũ.
Nhớ trước đây Ninh Thanh vừa mới từ chức còn có đồng nghiệp nói xấu sau lưng cô, bây giờ cô đã không còn biết đến những suy nghĩ đó nữa.
Một hôm sau khi được thăng chức tăng lương, không khí tốt đẹp, Lãnh Khai Tễ bị ma quỷ ám ảnh vươn tay ra, dùng tư thế mời gọi hỏi cô: “Cô Ninh tiểu thư, bây giờ cô đã đồng ý ở bên cạnh tôi rồi chứ?”
Ngay sau khi hắn khôi phục tinh thần lại, kèm theo sự thấp thỏm bất an, suýt chút nữa thì cắn đứt đầu lưỡi, liền thấy Ninh Thanh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên: “Đồng ý.”
Lãnh Khai Tễ ngẩn ngơ, ôm lấy Ninh Thanh vui mừng như điên. Cảm nhận được cánh tay Ninh Thanh nhẹ nhàng ôm trả lại hắn, Lãnh Khai Tễ mới dần dần có cảm giác hiện thực, không còn trôi nổi giống như giẫm lên mây nữa.
Ninh Thanh sẽ không dừng bước chân của mình, nhưng bây giờ cô có người mình muốn nắm tay, đồng hành trên con đường tiến lên phía trước.
- --------hoàn-----------