Bắt đầu kể từ sau ngày hôm đó, chị Vương kia còn gọi điện thoại cho Ninh Thanh mấy lần, không ngừng nói ra muốn nhắc nhở cô về chuyện đổi giường.
Lúc này Ninh Thanh vẫn còn chưa hoàn toàn từ bỏ tiền đồ phát triển của mình ở công ty này, cho nên không muốn trực tiếp nảy sinh xung đột với đồng nghiệp, cho nên chỉ có thể tản lường là bỏ qua. Cô không dọn ra khỏi căn phòng kia, giám đốc nhân sự mới tới cũng không có quyền lựa chọn ở tại ký túc xá nào.
Ninh Thanh cũng không biết giám đốc nhân sự kia có biết những sóng gió tranh chấp ở sau lưng này hay không, nhưng cô thì đã bị chuyện này khiến cho cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, cho dù có bị hai người bọn họ ghi hận trong lòng thì cô cũng không muốn từ bỏ.
Sau khi đấu trí đấu dũng một thời gian tới cấp trên mới, giằng co gần một tháng, thì ngày lễ kỷ niệm của công ty cũng đã tới.
Công ty trở nên cực kỳ náo nhiệt. Ninh Thanh dựa theo sự phân công của phòng hành chính, đến hỗ trợ tại một khu vực. Sau khi công việc, cô đi lòng vòng về công ty, bị chị Vương đúng lúc bắt gặp.
Chị Vương lập tức mắng cô một trận: “Những người khác còn chưa quay về mà cô đã về rồi sao, cô làm vậy mà coi được à? Cô mau đi giúp đỡ cho Tiểu Tề đi!”
Ninh Thanh gần như lập tức bốc hỏa, không thể khống chế được muốn phản kháng lại cô ta: Tôi được sắp xếp làm xong trước, bây giờ lại nói là tôi làm không tốt à?! Đi giúp cho Tiểu Tề gì chứ? Lúc trước không nói đến chuyện cô về công ty đi ngang qua khu vực của Tiểu Tề, thấy trên cơ bản ở đó cũng đã sắp kết thúc, ngay cả với thể trạng 200kg của Tiểu Tề, một cú đấm của cậu ta có thể đánh bay ba người như cô, cần gì cô phải đi giúp đỡ chứ?!
Ninh Thanh nhịn nửa ngày, mới đen mặt đi đến chỗ Tiểu Tề. Tiểu Tề đúng là đang thu dọn chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, không cần Ninh Thanh giúp đỡ gì.
Ninh Thanh ở đây, ăn không ngồi rồi đứng yên 10 phút, lại bị chị Vương gọi điện thoại sai đi đến nơi khác giúp.
Ninh Thanh cũng đã chậm chạp nhận ra rằng mình bị chị Vương làm khó dễ, là do mình không chịu nghe theo sự sắp xếp của cô ta, không chịu nổi phần nghỉ cho nên cô ta ghi hận.
Nơi khác có chút xa xôi, Ninh Thanh cũng không biết đường, bèn gọi điện thoại cho đồng nghiệp bên kia hỏi thăm.
Giọng điệu người này cực kỳ lạnh lùng: “Cô hỏi người khác đi.” Dứt lời lập tức cúp máy.
Ninh Thanh yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, dần dần có vẻ như đã ngộ ra một chân lý. Các vị trí cao ở công ty có hạn, phàm là các nhân viên thâm niên đều hiểu rõ điều này, nhưng có rất ít người có thể ra ngoài tìm việc khác, những người ở lại cho dù có không cam lòng thì cũng không có cách nào khác. Ở lại chỗ này cô chỉ có thể rơi vào một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Ninh Thanh nung nấu một ý nghĩ trước nay chưa từng có: Phải đi khỏi chỗ này!
Bây giờ phòng hành chính đã sắp xếp không thể không đi, huống hồ ở chỗ cô sắp đến còn có một lãnh đạo cấp cao đang chờ. Ninh Thanh tiếc tiền xe đắt đỏ, cho nên đành phải tự lái xe đến đó.
Giao thông công cộng ở quê Ninh Thanh quê cũng không phát triển, đi làm việc không thể không lái xe. Công ty lại không hỗ trợ tiền xăng, cho nên tiền xăng mỗi tháng cũng phải tốn vài nghìn. Ninh Thanh đau lòng vô cùng, vốn gia đình đã không giàu có lại càng thêm gánh nặng.
Mỗi lần kẹt xe là đang đốt tiền, trong lòng hết sức bực bội, Ninh Thanh cảm thấy vô cùng thất bại, quyết tâm muốn nghỉ việc cũng chưa từng kiên định như vậy.
Lễ kỷ niệm bị hành hạ đi tới đi lui cuối cùng cũng trôi qua, Ninh Thanh thu hoạch được vài tiếng cảm ơn. Ngoại trừ điều này ra thì không có thêm một chút tiền nào, càng không được thăng chức, bất cứ cái gì cũng không.
Ninh Thanh cũng đã đoán được từ trước, cho nên không hề thất vọng. Chỉ là đã bắt đầu suy nghĩ về chuyện "đi ăn máng khác".
Ninh Thanh đã ký hợp đồng 5 năm với công ty hiện tại, bây giờ đã làm việc được một năm rưỡi. Ninh Thanh là một công dân tuân thủ quy định, không muốn bởi vì chuyện hợp đồng mà giằng co qua lại với công ty. Chờ mãi cho đến 5 năm sau, những thứ muốn học cũng đã học được đầy đủ, đúng lúc đó cô sẽ có thể đi ăn máng khác.
Ninh Thanh tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường, chuyên ngành ngôn ngữ. Công việc mấy năm nay hoàn toàn không có chút liên quan nào đến ngành cô học, những thứ học được ở trường đã trả hết cho thầy cô.
Tiếp theo phải làm thế nào mới có lợi cho sự phát triển công việc? Đây là điều mà cô phải tự hỏi mình nhiều lần.
Không thể thương lượng với người khác về những tính toán trong lòng mình, Ninh Thanh quyết định thi văn bằng 2 có thể học nửa buổi trước, dựa vào nội dung công việc hiện tại của mình, thì phù hợp nhất chính là học pháp luật. Tuy rằng cô cũng không biết như thế có ích hay không, nhưng cho dù không đi làm thì cũng sẽ có tiến bộ.
Công việc ngày thường của công ty không phải là tối ngày sáng đêm, nhưng cũng không có một thời điểm nào là an nhàn. Những dự định của Ninh Thanh tất nhiên là phải giấu giếm đồng nghiệp. Bằng không, chỉ cần có một người biết thì toàn công ty sẽ biết.
Phương thức duy nhất để trút bỏ sự bất mãn và áp lực của mọi người chính là lắm chuyện.
Cứ như vậy, Ninh Thanh bắt đầu những ngày buổi sáng mệt đến chết đi sống lại, buổi tối còn phải học thêm 2 tiếng đồng hồ, ngay cả lúc lái xe cũng phải nghe chương trình học phụ trợ.
Lúc trong nhà cãi cọ ồn ào, hoặc vào những cuối tuần được nghỉ, Ninh Thanh lập tức chạy đến thư viện mà học. Cô luôn ngồi ở một góc nhỏ, đến sớm về trễ, trong lúc Ninh Thanh không hề phát hiện, thì những người ngồi ở xung quanh cô đều đã nhận ra gương mặt của cô.
Hôm đó là một buổi chiều cuối tuần, tiếng chuông báo 5:00 thư viện đóng cửa vang lên, Ninh Thanh thu dọn cặp sách, vươn người duỗi eo, thả lỏng một chút cơ bắp cứng đờ vì đã ngồi suốt cả một buổi trưa. Đang lúc cô xách ba lô lên chuẩn bị ra về, thì một anh chàng xa lạ cản đường cô lại.
Anh chàng này cao gần một mét chín, tràn ngập cảm giác áp bức, cho dù hắn mặt một bộ vest trông rất đứng đắn, Ninh Thanh cũng không khỏi lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn đối phương.
Nhìn thấy phản ứng này của Ninh Thanh, anh chàng cao lớn có chút sửng sốt, khuôn mặt tỏ ra lúng túng: “Xin lỗi.”
Hắn có ngũ quan rõ ràng khuôn mặt sắc bén, mặc một bộ vest vừa người, vừa không quá mức nghiêm túc nhưng cũng không tùy tiện, khí thế tỏa ra toàn thân giống như những người trong giới thượng lưu, nhưng khí thế cao cao tại thượng kia giờ phút này lại có ẩn một chút bối rối.
Ninh Thanh đã yên tâm hơn, trong lòng cũng tự chế giễu mình đã suy nghĩ quá nhiều. Khoảnh khắc vừa rồi, cô còn tưởng rằng một chuyện lâm ly bi đát nào đó đột nhiên tìm tới mình...
Thư viện sắp đóng cửa, ở đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện. Cô và anh chàng kia cùng đi ra ngoài, cũng thuận tiện hỏi xem hắn có chuyện gì.
Anh chàng kia mở miệng, có chút e ngại mỉm cười, lại có chút lo lắng: “Xin lỗi cô, gần đây thường xuyên nhìn thấy cô trong thư viện, cho nên mới muốn làm quen một chút thôi.”
Ninh Thanh lắp bắp kinh hãi, tuy rằng cũng không phải là quá bất ngờ. Từ nhỏ đến lớn, Ninh Thanh đều được người khác khen là xinh đẹp, những người đến tiếp cận cô cũng không ít. Chỉ là……
Ninh Thanh nghiêm túc đánh giá anh chàng bên cạnh, tin rằng hắn vừa có khí chất vừa có giá trị về mặt nhan sắc tối cao trong số những người đến tiếp cận cô.
Càng không cần phải bàn đến phục sức trên người, với trình độ giám định và thưởng thức mèo ba chân của Ninh Thanh đối với hàng xa xỉ, cũng có thể nhìn thấy sự quý giá của chất liệu và thương hiệu, có thể thấy anh chàng này không phải là người bình thường.
Gia cảnh tốt, tướng mạo tốt, Ninh Thanh tò mò, liền buột miệng thốt lên: “À, tôi nghĩ bên cạnh anh có lẽ là không ít cô gái xinh đẹp xuất sắc, vì sao lại muốn làm quen với tôi?”
Anh chàng bị câu hỏi bất ngờ của Ninh Thanh làm ngẩn ra một chút, sau khi suy ngẫm một lúc mới trả lời: “Bởi vì chỉ khi nhìn thấy cô, tôi mới có cảm giác muốn đến gần hơn một chút. Còn đối với những người khác, thì tôi không có suy nghĩ này.”