May mắn là ngôn ngữ không đủ diễn tả, nhưng icon thì có thể.
Lãnh Khai Tễ nhìn chồng trả lời bằng một biểu tượng ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Thanh bật cười, chỉ chỉ vào icon ngốc nghếch kia: “Anh đó anh đó.”
Lãnh Khai Tễ giữ đúng lời hứa không nhắc đến Ninh Thanh với công ty cô, ý đồ hợp tác của hắn sau khi đến tham quan cũng không tiến hành. Nếu nói công ty không thất vọng là không thể nào, sau khi chăm chú quan sát Ninh Thanh được mấy ngày vẫn không có thu hoạch gì, cứ như vậy mà bỏ qua thì bọn họ cũng không cam tâm, nhưng chỉ đành phải tạm thời gác lại.
Đông đi xuân tới, nửa năm thời gian trôi qua nhanh chóng. Ninh Thanh vừa ra khỏi phòng thi, bước chân nhẹ nhàng.
Hai hôm nay trời đặc biệt rất lạnh, cho dù Ninh Thanh mặc áo lông vũ cũng không có tác dụng gì, cô vẫn bị lạnh đến thấu xương.
Hai ngày thi thạc sĩ là hai ngày cuối tuần, nhưng Ninh Thanh vẫn phải xin nghỉ để đi thi, bởi vì công ty lại thông báo tăng ca. Bất kể tăng ca bao nhiêu lần mỗi lần nghĩ đến cũng đều cảm thấy khó chịu. Ninh Thanh hừ lạnh một tiếng, không thèm nghĩ đến công ty rách nát đó nữa, chuẩn bị đón xe về nhà.
Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại ở trước mặt Ninh Thanh, cửa sổ xe hạ xuống, Ninh Thanh đối diện với ánh mắt người trong xe.
“Anh Lãnh, sao anh lại ở đây?” Ninh Thanh có chút kinh ngạc vui mừng.
Hơn nửa năm nay, bọn họ vẫn duy trì liên lạc thậm chí còn gần như tán gẫu mỗi ngày. Nội dung của các cuộc nói chuyện vẫn luôn không bổ dưỡng, nhưng dù sao cũng là có liên lạc. Có thể nói đây là người khác phái có thời gian nói chuyện lâu nhất với Ninh Thanh, thế nên Ninh Thanh cũng dần dần có chút thấp thỏm.
Cô không biết trong lòng Lãnh Khai Tễ nghĩ thế nào, nhưng mỗi lần nhìn lại nội dung các cuộc nói chuyện với Lãnh Khai Tễ, cô cũng không nhận ra bất kỳ dấu hiệu gì. Ninh Thanh chỉ có thể xem là bạn bè bình thường mà đối đãi.
Lãnh Khai Tễ bị ánh mắt sáng lấp lánh của cô khiến cho sau tai nóng lên, tránh đi không trực tiếp trả lời: “Lên xe đi, tôi đưa cô một đoạn.”
Ninh Thanh hoan hô một tiếng, ngoan ngoãn ngồi lên xe: “Cảm ơn anh Lãnh, giúp tôi một việc lớn như vậy.”
Lãnh Khai Tễ cũng không dám nhìn thẳng vào cô, sợ tâm tư của mình bị lộ: “Không cần cảm ơn.”
Ninh Thanh tò mò mà nhìn về phía hắn: “Không phải cuối năm rất bận sao? Sao anh lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?”
Lãnh Khai Tễ giải thích: “Ba mẹ tôi cho tôi nghỉ ngơi một chút, bây giờ sự vụ trong công ty do ba mẹ tôi chịu trách nhiệm, cho nên tôi đến đây chơi.”
Lãnh Khai Tễ vẫn chưa nói với ba mẹ mình đã gặp được cô gái yêu thích, nhưng lại bị ba mẹ nhìn thấu tâm tư. Hắn không dám nhớ lại ánh mắt hài hước của ba mẹ mình lúc đó. Bà Lãnh vừa bồi hồi “Con lớn không nghe lời mẹ” vừa không chút khách sáo đuổi hắn ra ngoài, ông Lãnh càng không cần phải nói, từ đầu tới cuối đều đứng cùng một chiến tuyến với vợ mình, đành đoạn nhìn con trai bị đuổi ra đường.
Còn việc nghỉ phép, bà Lãnh một tay đóng cửa, một tay ném ví tiền vào lồng ngực hắn, nguyên văn lời bà chính là: “Cho con đi hẹn hò đấy, đừng suốt ngày nghĩ đến công việc nữa, nhất định phải dỗ được cô gái kia về nhà.”
Lãnh Khai Tễ có khổ mà không nói nên lời: Hắn sao lại không muốn hẹn hò chứ, quan trọng là Ninh Thanh rõ ràng không muốn yêu đương, hắn cũng không có cách nào.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, nghĩ lời mẹ nói, khuôn mặt Lãnh Khai Tễ ửng đỏ, lấy hết can đảm mời cô: “Ninh Thanh, tôi có thể mời cô dùng một bữa cơm không?”
Ninh Thanh lắp bắp kinh ngạc, vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng.”
Sắc mặt Lãnh Khai Tễ buồn bã, sau đó nghe thấy Ninh Thanh nói tiếp: “phải là tôi mời anh mới đúng. Anh đã mời tôi hai lần, lần này còn đưa tôi về nhà. Hay là bây giờ chúng ta trực tiếp vào trung tâm thành phố đi?”
Địa điểm thi cách nhà Ninh Thanh rất xa, đi xe taxi cũng phải hơn 100 tệ, nhưng cũng không thoải mái bằng xe Lãnh Khai Tễ, Ninh Thanh rất biết ơn hắn.
Ánh mắt Lãnh Khai Tễ sáng lên, lập tức đồng ý. Hắn bảo tài xế lái xe vào trung tâm, sau đó nhìn thấy Ninh Thanh khẽ cau mày tìm nhà hàng.
“Làm sao vậy?” Tâm trạng Lãnh Khai Tễ đặc biệt rất tốt, thò lại gần hỏi cô.
Ninh Thanh bị mắc chứng lựa chọn khó khăn vội vàng xin giúp đỡ: “Anh muốn ăn ở đâu, anh chọn đi.”
Lãnh Khai Tễ trả lời thành thật: “Tôi ăn gì cũng được. Tôi không chọn đâu.” Có thể ăn cơm với Ninh Thanh hắn đã đặc biệt vui vẻ, còn chuyện ăn cái gì thực sự không quan trọng.
“Không thể tùy tiện như vậy được, anh mau chọn một nơi đi!” Ninh Thanh tỏ ra ngang ngược nhét điện thoại vào trong tay Lãnh Khai Tễ, bảo hắn nhanh chóng ra quyết định.
Lãnh Khai Tễ bị bắt cầm điện thoại của Ninh Thanh, lòng bàn tay bỗng nhiên toát mồ hôi, trong đầu pháo hoa nở rộ: Cô ấy trực tiếp đưa điện thoại cho mình xem! Nhất định là cô ấy rất tin tưởng mình!
Lãnh Khai Tễ hết sức cẩn thận cầm di động của Ninh Thanh, cố gắng ép bản thân mình tập trung vào nội dung trên màn hình, suy nghĩ xem hai lần trước Ninh Thanh thích ăn những món gì, rồi chọn một nhà hàng: “Chỗ này được không?”
Ninh Thanh lấy di động về, vẻ mặt “cứ để tôi lo”, nói: “Không thành vấn đề!”
Lãnh Khai Tễ phát hiện, mình vừa trông thấy cô đã rất vui vẻ, nụ cười cũng không thể khống chế được.
Lúc đã ngồi trong nhà hàng, thấy tâm trạng Ninh Thanh rất tốt, Lãnh Khai Tễ mở miệng hỏi: “Thi cử thế nào?”
Ninh Thanh quả thật có sự tin tưởng, nhưng trước khi có kết quả thì không thể nói chắc được điều gì: “Chắc là không thành vấn đề.”
Lãnh Khai Tễ nhẹ nhàng thở ra, nụ cười tươi tắn: “Vậy tôi ở Bắc Kinh chờ đón gió tẩy trần cho cô.”
Ninh Thanh cười to, cụng ly với hắn: “Vậy hi vọng được như anh nói.” Coca trào lên bọt khí vui sướng, giống như tâm trạng hiện tại của Ninh Thanh.
Lãnh Khai Tễ thấy Ninh Thanh không để tâm đến lời mình nói, nghiêm túc gặp lại một lần nữa: “Trước khi cô đến báo danh khai giảng thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi cho người đưa cô đến trường. Mới khai giảng có rất nhiều việc, không cần khách sáo với tôi.”
Lãnh Khai Tễ nói lời này thật sự rất hiểu ý người khác, Ninh Thanh cảm thấy ấm áp trong lòng: “Cảm ơn.”
Lãnh Khai Tễ thấy cô đã hiểu, liền cười lớn rồi to gan xoa đầu cô: “Phải nhớ đấy.”
Cảm nhận sự ấm áp trên đỉnh đầu, Ninh Thanh lập tức cảm thấy mất tự nhiên, vội uống một hớp Coca, che giấu sự bối rối trong lòng mình. Hành động này có chút thân mật, khiến cô không biết phải xử sự thế nào mới ổn, đắn đo nửa ngày cũng không nghĩ ra được câu trả lời.
Lãnh Khai Tễ âm thầm thầm nghĩ: Bước đầu tiên xem như đã thành công, chờ sau khi khai giảng lại đưa ra một sự tương trợ tiếp theo, ví dụ như chỗ ở bên ngoài gì đó, thì sẽ có thể tiếp cận cô một cách tự nhiên hơn.
Bữa cơm kết thúc với không khí vừa kỳ lạ vừa ấm áp.
Lãnh Khai Tễ lúc đầu còn dự định sử dụng lại cách cũ, chủ động thanh toán trước, nhưng đã bị Ninh Thanh phát hiện, kiên quyết từ chối. Lãnh Khai Tễ không có không gian thực hiện, đành phải tiếc nuối cất ví đi, đưa Ninh Thanh về nhà.
Ninh Thanh xuống xe còn vẫy vẫy tay với hắn, sau đó mới xoay người đi vào khu nhà.
Đôi mắt Lãnh Khai Tễ nhìn theo mái tóc đuôi ngựa vung vẫy của Ninh Thanh, nụ cười càng tươi tắn.
Đây mới là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tâm trạng ngọt ngào khi thích một người.
Lúc này di động lại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lãnh Khai Tễ. Hắn cầm lấy điện thoại, là mẹ.
Lãnh Khai Tễ ấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu thong thả của mẹ hắn: “Con trai, hẹn hò thế nào?”
Lãnh Khai Tễ cũng muốn khoe khoang một chút nhưng rồi lại cảm thấy ý nghĩ của mình thật ấu trĩ, liền ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình đạm, nói: “Cũng tốt, con vừa đưa cô ấy về.”
Ánh mắt mẹ Lãnh sáng ngời: “Hôm nào gọi người ta tới nhà hàng Pháp được không?” Khuỷu tay lại thúc vào ba Lãnh, ám chỉ “Tôi đã nói con trai có tình yêu rồi mà ông không tin”.
Lãnh Khai Tễ nghẹn lời. Hắn nên nói như thế nào, bản thân mình còn đang quá trình theo đuổi, chưa thể công bố thành công được.
ô