Mộ Thừa Vũ thấy cô có vẻ ngại ngùng nên đã vào luôn vấn đề chính, lần này lựa chọn diễn viên cũng là phụ thôi, nếu không chọn cô làm diễn viên chính thì cũng không xong với Mạc Tử Thần, Mộ Thừa Vũ cũng đã xem phim thấy cô diễn rất tự nhiên, không ngồng như mất diễn viên khác nên đã liên hệ mời cô đến thử vai.
“Cô Đường, bây giờ cô có thể diễn một vai diễn để chúng tôi xem xét được không?"
“Dạ được!"
Đường Uyển Niệm chờ ngày này đã rất lâu, đoạn này đã được cô diễn đi diễn lại rất nhiều, cô rất tự tin mình sẽ chạm được trái tim sự yêu thích của nam thần và ban giám khảo.
“Không biết tôi có thể mời một vị ban giám khảo lên diễn cùng tôi một đoạn không?" Cô hướng mắt về phía nam thần, dù gì ở đây cũng chỉ có mình Mộ Thừa Vũ là biết diễn nên chắc sẽ đồng ý với cô.
Nhưng có Mạc Tử Thần ở bên, anh chỉ cần liếc nhẹ đã nhìn ra ý đồ suy nghĩ của cô, lúc Mộ Thừa Vũ chuẩn bị đồng ý thì bị anh nhanh chân trước.
“Tôi diễn cùng cô!"
Đường Uyển Niệm tròn mắt, tên này không biết diễn sao có thể diễn cùng mình được?
Không phải muốn trả thù chuyện hôm trước mình từ chối anh ta chứ?
Nhưng Đường Uyển Niệm không thể từ chối, cô là người mở lời đề nghị sự giúp đỡ từ ban giám khảo, giờ từ chối có chút không phải nên cô đành chấp nhận để anh diễn cùng mình.
Mạc Tử Thần trước giờ chưa từng làm diễn viên, nhưng khi đứng trước người con gái mình yêu lại diễn một cách chân thực. Anh càng diễn cành nhập tâm hơn, đến mức đến khi diễn xong anh còn nhân cơ hội mà thơm vào má cô một cái. Cái thơm đó làm cho Mạc Tử Thần vui vẻ nhưng Đường Uyển Niệm trái ngược anh, khi bị anh thơm liền ném cho anh một ánh mắt chết chóc.
Nếu anh không ngồi trên ghế giám khảo đó, tôi đã cho anh một cước rồi!
***
Sau khi phỏng vấn xong cô và chị Băng đang chuẩn bị về, vì mới phỏng vấn xong vẫn chưa có kết quả ngay nên phải về chờ đợi. Lúc chuẩn bị ra về lại bắt gặp Mạc Tử Thần và Mộ Thừa Vũ, hai người đang tiến về phía cô, không hiểu nguyên do gì cô lại cảm giác thấy bất ai, như ai đó đã nhắm vào cô rồi vậy.
“Đường tiểu thư, khi nãy tôi rất ấn tượng với màn diễn của cô vừa rồi!" Mộ Thừa Vũ đi đến đưa tay muốn bắt tay cô để chào hỏi, Đường Uyển Niệm nhìn nam thần đang muốn bắt tay với mình cô không kìm được mà đưa ra bắt còn cố ý nắm chặt.
“Cảm ơn anh đã khen!" Đường Uyển Niệm nhìn Mộ Thừa Vũ với ánh mắt trìu mến, yêu thương, giọng còn nhện nhàng thướt tha. Cái nhìn trìu mến đó của cô lại khiến cho Mộ Thừa Vũ phải sợ hãi, anh chàng đánh mắt nhìn qua người bạn của mình.
Cậu ta có nổi điên lên không thế?
Mạc Tử Thần ánh mắt không cảm xúc nhìn vào đôi bàn tay cô đang nắm tay Thừa Vũ, anh cũng có ý, đưa tay ra muốn một lần nữa nắm lấy đôi bàn tay xinh đẹp ấy.
“Đường tiểu thư, khi nãy tôi diễn vậy có được không?"
“Dạ, Mạc tổng diễn quá được là đàng khác!" Cô gượng cười mà bắt tay anh. Đường Uyển Niệm vừa mới biết được người mình nói là tên biến thái lại là người lãnh đạo của công ty lớn, con trưởng của Mạc thị cũng là người thừa kế Mạc thị trong tương lai, lúc đó nếu có chỗ để chui xuống chắc chắn cô sẽ nhảy xuống mà tự lấp đất chôn mình. KHÔ𝙽G Q𝗨Ả𝙽G CÁO, đọc t𝒓𝘂yệ𝙣 tại ~ 𝘛R𝗨M 𝘛R𝗨𝓨Ệ𝙽﹒V𝙽 ~
Thấy bảo bối của mình trước kia mặc sức nói to nói lớn, như sư tử săn mồi khi chưa biết địa vị của mình, bây giờ lại nói nhỏ nhẹ thấp bé như một chú thỏ sợ hãi, khoé miệng anh càng nhìn cô càng nở một nụ cười ma mị.
Đường Uyển Niệm dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình, thầm nghĩ tên này không phải định trả đũa mình đấy chứ? Nghĩ thôi cô cũng nổi đã sợ rồi, anh địa vị cao lớn như vậy cô lại đụng vào, trời cũng biết anh đang muốn tìm thời cơ trả thù rồi!
“Vậy em xin phép đi trước, ở đoàn làm phim có việc bận!" Đường Uyển Niệm vội lấy cớ ra, chứ thực chất hôm nay cô làm gì có việc ở đoàn làm phim.
“Không cùng ăn được bữa cơm sao?" Mộ Thừa Vũ như mất mát hỏi, anh chỉ đang lấy cơ giúp cậu bạn mình thôi, chứ anh không dám chạm vào người của Mạc Tử Thần.
“Em cảm ơn nhưng đoàn làm phim đang chờ em, em phải đến đó liền!"
Đường Uyển Niệm nhanh chân cúi đầu chào rồi vội bước nhanh đi, Lý Mộc Băng chạy mãi mới đuổi kịp được cô: “Sao em đi nhanh vậy làm chị chạy theo không kịp!"
“Em xin lỗi, tại ở trong đó có chút ngột ngạt nên em muốn về sớm!" Đường Uyển Niệm nhìn về phía sau có vẻ đã chạy xa liền dừng lại chờ Lý Mộc Băng.
“Chị thấy em hôm nay rất lạ nha, không phải trước kia rất thích Mộ Thừa Vũ sao? Sao hôm nay có dịp được mời ăn cơm sao lại từ chối?"
Một người say mê nam thần như cô không có lý gì lại bỏ lỡ bữa cơm cùng ngồi với nam thần được.
“Em có việc mà chị!"
Đường Uyển Niệm cố giấu đi câu chuyện mình đã đắc tội với người đứng đầu Mạc thị. Nếu nói ra chắc chắn cô sẽ bị đưa vào diện trốn chỗ nào cũng bị lôi ra mà nói.