Bên trong phòng trang điểm, Vị Vị vừa chuẩn bị trang phục diễn cho cô vừa thắc mắc.
“Sao hôm nay đạo diễn khác như vậy? Cứ thế mà để chúng ta vào trong sao?”
“Em muốn chúng ta bị mắng sao?”
“Không không, bị mắng rất xấu hổ!”
Đường Uyển Niệm nhìn cô trợ lý nhỏ nhút nhát của mình không nhịn được mà cười.
“Em đừng tỏ ra sợ hãi vậy chứ? Đi với chị phải mạnh mẽ, ai chạm mình thì mình chạm lại, không phải sợ ai hết!”
“Dạ chị ạ!”
Chỉ gần một tiếng mọi thứ đã chuẩn bị xong, phân cảnh hôm nay của cô đóng với diễn viên phụ, cô nhìn tên nam phụ trước mắt tỏ vẻ chán ghét rồi.
“Sao lại phải đóng với hắn ta chứ?”
Sở Hạo Thiên là người đóng vai phụ trong phân cảnh này, cho dù cô có trốn cũng không thể được, hắn ta vừa thấy cô bản chất lại hiện rõ lên.
“Dạo này trông em có vẻ đẹp hơn đấy, em yêu!”
Trong khi không có ai hắn ta đã nói nhỏ chỉ đủ cho mình cô nghe.
Đường Uyển có khinh bỉ nhìn tên trước mặt, thở một hơi dài rồi chậm rãi nói:
“Anh quá lời rồi, trước giờ tôi vẫn đẹp tại mắt chó anh không nhìn thấy thôi!”
“Em càng ngày càng ăn to nói lớn rồi ấy nhỉ? Anh rất muốn hôn vào đôi môi đỏ đó của em đó!” Sở Hạo Thiên cười dê xồm nhìn về phía của cô.
“Anh lại đây!” Đường Uyển Niệm vậy nhẹ tay bảo hắn ta lại gần, trong lòng nghĩ cô cho mình hôn như lại gần thì bị cô nói cho tức giận:
“Miệng chó của anh cũng muốn hôn tôi sao? Thà hôn một kẻ quá đường còn đáng hơn miệng của kẻ hôn háng kẻ khác để sống?”
Hắn ta bị cô nói cho tức giận: “Cô…!”
Khi đang muốn đánh thì mọi người cũng đi tới để chỉnh lại mọi thứ và bắt đầu cảnh quay. Sở Hạo Thiên chỉ biết nhịn cơn giận của mình lại chờ thời cơ trả thù, Đường Uyển có nhìn hắn ta tức giận mà không làm gì được lòng cảm thấy hả hê.
***
Trong phân cảnh này Đường Uyển có đã rất cố gắng để hoàn thành, nhưng có diễn tốt thế nào cũng không được, cho dù trời nắng nóng nhưng diễn đi diễn lại cảnh ngã rồi ngâm mình dưới hồ cũng khiến cơ thể cô rất mệt.
Không phải cô diễn không đạt, mà người diễn chung với mình cố tình làm cho phân cảnh đó phải diễn đi diễn lại.
Đường Uyển Niệm có chút tức giận nhìn về phía tên tra nam đang vui vẻ cười đùa với mọi người, nhìn thân mình ướt đẫm chỉ có mình Vi Vi là quan tâm cô, còn mọi người trong đoàn phim thì liên tục nịnh hót tên kia. Cũng phải ai bảo hắn là con rể quý nhà Lương gia, nhà họ đầu tư vào bộ phim này cũng không ít, con gái họ lại là diễn viên chính còn nổi tiếng nữa, ai mà chạm vào nổi.
“Đạo diễn, cảnh này có thể để hôm khác quay không? Chị Đường có vẻ mệt rồi!” Đỗ Vi Vi rụt rè hỏi ý kiến đạo diễn.
Trương đạo diễn nhìn mọi người cũng đã mệt, nhưng nghĩ đến cảnh quay cả một buổi sáng kéo hết giờ trưa vẫn chưa hoàn thành, ông lại tức giận: “Không nghỉ gì hết, phải quay bằng được cảnh này, nếu còn quay không đạt chi phí phát sinh do mấy người chịu!”
Người trong đoàn phim khi thấy đạo diễn tức giận họ cũng không dám nói gì thêm, cũng không phàn nàn trước mặt ông. Nhưng ánh mắt họ dành cho Đường Uyển Niệm lại rất ghét, bởi vì cô mà họ không được nghỉ trưa và phải làm việc dưới cái nắng mùa hè.
“Tại con nhỏ đó mà tụi mình không được nghỉ trưa đó!”
“Đã không biết diễn thì về học diễn đi!”
“À mà nghe nói, kết thúc bộ phim này cô ta sẽ được làm nữ chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng đấy!”
“Có khi ngủ với ông lớn nào đó rồi được vai diễn đó cũng nên!”
Những lời bàn tán của nhân viên đoàn phim đều được Đường Uyển có đứng sau tấm rèm nghe thấy. Trong lòng cô rất buồn vì những lời nói đó nhưng vẫn phải tỏ ra thân thiên trên gương mặt.
Sau khi quay đủ bảy bảy bốn mươi chín cảnh thì cuối cùng cũng đã hoàn thành. Sau khi quay cảnh phim xong, mọi người cũng đã mệt mỏi. Lúc này Lương Kiều Oanh bước vào trên tay còn xách rất nhiều nước ép cam mát cho mọi người trong đoàn làm phim.
“Ôi trời, vị cứu tinh của bọn tôi đây rồi!”
“Mọi người cũng đã vất vả rồi, nghe chồng tôi nói vì ai đó mà mọi người không được nghỉ trưa, nên khi rời khỏi công ty đã mua ít nước ép lạnh tới cho mọi người!” Trong lời nói của Lương Kiều Oanh còn đổ thêm lửa vào, ả ta muốn nói người gây ra mọi thứ này đều là Đường Uyển Niệm, và lấy cơ hội đó để nâng cái tốt của mình lên.
“Mọi người lại lấy nước uống cho mát!”
Nhân viên trong đoàn đều đi tới phân phát cho nhau, đến khi Đỗ Vi Vi đi tới muốn lấy nước cho hai người thì nước đã hết.
“Xin lỗi cô Đường, tôi tưởng cô về rồi nên không mua!”
Cô ta làm bộ mặt vô tội để mọi người thấy được ả không cố ý, Đường Uyển Niệm thừa biết nàng ta cố tình không mua rồi, với lại cô cũng chẳng thèm khát thứ dơ bẩn đó.
Không muốn mua nói mẹ đi, bày đặt tôi quên!
Đường Uyển Niệm trong lòng thầm mắng ả ta giả tạo, nhưng bề ngoài vẫn vui vẻ trả lời lại, không quên sốc mắm muối thêm cho ả tức:
“Không sao, tôi không khát, với lại uống nước của vợ người yêu cũ, tôi sợ ngộ độc chết!”
Đường Uyển Niệm ung dung cùng Vi Vi rời đi, vừa xoay người thì một nam thanh niên đẹp trai bước đến trên tay còn cầm nước ép cam mát và kem tươi mà cô yêu thích.
“Đường tiểu thư, nước ép và kem của cô!”
“Nhưng tôi không mua chúng!”
“Dạ, đây là có người đặt cho tiểu thư, xin tiểu thư nhận lấy và cho tôi chụp một tấm để gửi cho người đó nha!”
Đường Uyển Niệm vẫn nhận lấy và đồng ý cho người đàn ông đó chụp hình, mọi người khi thấy có người đem nước ép và kem đến cho cô lại bàn tán.