Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

“Bạn học Tiêu! Cậu thật sự không suy nghĩ đến việc vào
làm nghiên cứu với mình trong Trung Tâm Y Tế Thí Nghiệm Lâm Sàng hả?”
Một người bạn học cùng lớp, ở cùng phòng hồi còn bên Mỹ gọi điện thoại
cho anh.

“Ừ! Mình không làm đâu.” Anh từ chối.

Làm việc
chung với nhau hả? Hừ! Anh luôn biết người biết ta, họ làm gì có lòng
tốt như vậy chứ? Lúc còn ở Mỹ, tâm trạng anh luôn bứt rức khó chịu, nên
muốn tìm một người ể chơi vui. Bây giờ kêu anh làm trợ lí, tham gia
nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, chắc chắn sẽ bị người ta đùa cho
chết. Anh đâu có ngu như vậy! Ha ha, dù sao chỉ cần ai hiểu biết qua con người anh, thì có thể kết luận anh vô lại tới mức độ nào rồi!

Hơn nữa, các nghiên cứu chuyên nghiệp ở trong nước phát triển quá hạn chế.
Sau một hồi cân nhắc nặng nhẹ, anh từ chối tham gia vào nghiên cứu.

“Cậu là một trong ba mươi ba cựu sinh viên tốt nghiệp đại học Y Johns
Hopkins [1] được vinh danh ở lễ phát giải thưởng Nobel tại Mỹ hả?”

Người phỏng vấn trợn mắt há hốc miệng khi thấy mảnh bằng chứng nhận tốt
nghiệp mạ vàng sáng lấp lánh của anh. Ngay cả người trên sáu mươi tuổi,
môi thâm, tóc muối tiêu nghe tiếng kêu ngạc nhiên trên cũng bước lại
gần. Hình như ông ta là viện trưởng của bệnh viện Mã Lệ Á.

Tiêu
Đồ cau mày, ánh mắt lơ đãng để lộ ra tia mất kiên nhẫn. Nhưng may mắn
thay, nó được anh che dấu khá kín bằng một nụ cười từ tố

Anh
không biết mảnh bằng chứng nhận này đem tới cho mình bao nhiêu tự hào.
Nhưng mỗi ngày anh đều phải phân tích tế bào cơ thể bên cạnh những tử

thi lạnh lẽo, khiến anh buồn chán như sắp chết. Thế mà bây giờ có một
nhóm người bao quanh, chiếu những ánh mắt soi mói như nhìn thấy quái vật càng làm anh nhàm chán hơn.

Anh biết họ đang nghĩ cái gì, đơn
giản chỉ vì mảnh bằng tốt nghiệp tại đại học Johns Hopkins của anh. Dựa
vào danh tiếng y khoa lẫy lừng của đại học Johns Hopkins, và là thành
viên thuộc nhóm ba mươi ba cựu sinh viên suất sắc, thì chỉ với một trong hai tiêu chí trên cũng đủ cho anh xin vào làm việc tại một phòng thí
nghiệm nổi tiếng, hoặc vào một bệnh viện công có cơ cấu nghiên cứu
chuyên sâu. Sao có thể để người như thế phát triển tài năng ở một bệnh
viện tư tại cái thành phố nhỏ này chứ?

“Tôi thấy trên báo đăng, bệnh viện đang tuyển bác sĩ cho phòng thí nghiệm di truyền học và phôi thai, phải không?”

Anh nói thẳng mục đích, nếu không thích hợp thì chẳng cần lãng phí thời gian của nhau.

“Quả thật là có việc tuyển dụng này…” Ông viện trưởng vội vàng gật đầu xác nhận.

Tiêu Đồ hơi khó hiểu khi nhìn thấy sắc mặt kì lạ của ông ta.

“Tuy nhiên phòng thí nghiệm của chúng tôi còn trong giai đoạn dự kiến.” Ông viện trưởng cười cười nói thêm.

Trời! Còn trong giai đoạn dự kiến thôi sao? Lòng của Tiêu Đồ chợt lạnh toát. Bệnh viện nhỏ đúng là bệnh viện nhỏ.

“Nhưng bên khoa sản của bệnh viện chúng tôi đang rất cần bác sĩ đấy.” Ông viện trưởng tích cực đưa ra cơ hội.

Chỉ với mảnh bằng kia cũng đủ để hoàn toàn không cần phỏng vấn!

“Khoa phụ sản sao? Tôi chỉ có học thêm một ít thôi.” Anh nhíu mày nói.

“Làm được mà! Tốt nghiệp đại học Y Jonhs Hopkins thì cho dù có học thêm cũng đủ để thực hành rồi.” Ông viện trưởng rất tích cực thuyết phục, nhất
định muốn giữ anh lại.


“Điều này…” Tiêu Đồ thoáng lộ ra một chút

Ông viện trưởng lập tức bắt nhịp, nhiệt tình cầm lấy tay anh nói:

“Bác sĩ Tiêu! Chào mừng cậu gia nhập vào đại gia đình Mã Lệ Á, vì các ‘đồng
chí’ phụ nữ thân yêu của chúng ta mà phục vụ những phương pháp chữa bệnh tốt nhất.”

Được thôi! Nếu ông ta đã nhiệt tình như vậy, trước
hết anh cứ làm tạm đã. Dù sao anh cũng phải chờ dự án kia tới một năm
hoặc lâu hơn.

“Bác sĩ Tiêu! Đầu tiên tôi đưa cậu đi tham quan
môi trường làm việc của toàn bệnh viện một lát nhé.” Ông viện trưởng
chứng kiến trước mắt anh hạ bút kí hợp đồng làm việc một năm tại đây,
thì trên gương mặt già nua bỗng nở một nụ cười tươi rói.

“Vâng.”

Tiêu Đồ nhàm chán theo sau chân ông viện trưởng đang thao thao bất tuyệt giới thiệu đủ các thành tích huy hoàng của bệnh viện.

Nhận lời mời, nhận công việc… tất cả mọi chuyện gần như thuận lợi.

“Bệnh viện Mã Lệ Á của chúng tôi là một bệnh viện đa khoa hiện đại. Có khoa
phụ sản, khoa tạo hình thẩm mỹ ngực. Các khoa điều trị bệnh về đường
sinh dục, khoa đại tràng, khoa chữa trị vô sinh… những khoa ấy đều là
thế mạnh của bệnh viện này…”

“Đây là phòng phẫu thuật vô trùng
đạt tiêu chuẩn chất lượng cao… Đây là thiết bị kiểm tra nội tiết ở phụ
nữ của Mỹ… Đây là máy phân tích tự động của Đức… Đây là máy kiểm tra hệ

thống gene của Anh…”

Anh ngáp dài vì buồn ngủ… Khi đến khu phòng bệnh thì thấy một nhóm bác sĩ thực tập vây quanh một gã đàn ông cao
lớn. Tiêu Đồ và ông viện trưởng dừng bước lại.

“Bác sĩ Tiêu! Đây là bác sĩ Triệu, là người quản lí cả bệnh viện chúng tôi và cũng là một bác sĩ ngôi sao.” Ông viện trưởng long trọng giới thiệu người lãnh đạo
trực tiếp sau này cho Tiêu Đồ biết.

Người đàn ông trước mặt cao
hơn anh một chút, còn khá trẻ, khoảng ngoài ba mươi tuổi. Những điểm này cũng không quan trọng, quan trọng là vị bác sĩ Triệu này trời sinh thu
hút. Mặc trên người bộ blouse trắng lộ ra khuôn mặt tuấn tú, nhân hậu dễ làm các cô gái chìm đắm trong đó. Anh ta rất giống các nam bác sĩ trong phim truyền hình. Nếu không có ông giới thiệu, Tiêu Đồ nghĩ anh ta là
một người mẫu do bệnh viện mời đến.

Làm bác sĩ phụ sản cần phải
có vóc dáng tốt để làm gì? Chỉ rước thêm phiền phức vào người. Chưa bao
giờ Tiêu Đồ tự ngắm mình trong gương, chỉ âm thầm hừ lạnh một tiếng.

“Bác sĩ Triệu là học trò tôi rất tâm đắc, sau khi tốt nghiệp đã vào công tác tại đây. Và bắt đầu từ năm nay đã chính thức trở thành phó viện trưởng
trẻ tuổi nhất của bệnh viện này.”

Ông viện trưởng cười rộn rã nói thêm:

“Bác sĩ Triệu chuyên về chẩn đoán nội soi, điều trị u xơ tử cung thường gặp ở phụ nữ, thai ngoài tử cung, những bệnh bất thường ở vú và các bệnh về
phụ khoa khác. Thành tích của cậu ấy đã được đăng tải trên các tạp chí y khoa đương đại Trung Quốc …”

Ông viện trưởng chưa nói xong thì anh ta đã lên tiếng:

“Xin chào! Tôi là Triệu Nhân Thành.” Bác sĩ Triệu gật đầu chào hỏi, tiếp
nhận hồ sơ của anh và ngắt lời ông viện trưởng hay có thói quen tâng
bốc.

“Lúc ở Mỹ, anh có vài năm trong kinh nghiệm lâm sàng chứ?” Triệu Nhân Thành nhìn thấy tấm bằng của anh cũng khựng lại một chút.

“Không có.”

Câu trả lời bất ngờ đó của anh làm mọi người kinh ngạc.


“Haha, bác sĩ Tiêu, kinh nghiệm thực tập cũng có thể xem là kinh nghiệm lâm
sàng mà.” Ông viện trưởng khôi phục nụ cười, khéo léo đưa đẩy nhắc nhở.

“Ở Mỹ tôi không có thực tập qua một bệnh viện nào cả.” Tiêu Đồ nói thật tình.

Trước đây anh luôn làm việc tại phòng thí nghiệm.

“Anh chưa có kinh nghiệm tiếp xúc với cơ thể phụ nữ à?” Khuôn mặt của Triệu Nhân Thành trở nên nghiêm túc.

Học thêm khoa phụ sản chỉ dùng để làm màu thôi sao?

“Có.” Tiêu Đồ nhàn nhã trả lời.

“Ở Mỹ, tôi từng giải phẫu thi thể nữ, khâu thể nữ, phân tích các bộ phận
của nữ và còn nhiều kinh nghiệm lâm sàng khác.” Không biết tại sao vị
bác sĩ Triệu này lại có vẻ không vừa mắt anh cho lắm.

Xung quanh im lặng như tờ. Giải phẫu thi thể nữ? Khâu lại thi thể nữ? Phân tích các bộ phận thi thể nữ?

Chân mày bác sĩ Triệu nhăn nhúm lại, ông viện trưởng suýt chút nữa ngã qụy xuống.

“Bác sĩ Tiêu à! Bệnh viện chúng tôi là một nơi rất tốt cho việc trao đổi
thêm kinh nghiệm y học. Vì muốn cho cậu có thể tiếp xúc nhiều hơn với
kinh nghiệm chuẩn đoán lâm sàng, trước hết chúng tôi sắp xếp cậu theo
bác sĩ Triệu học hỏi thêm.” Ông viện trưởng nhanh tay hòa giải, quyết
chí giữ nhân tài lại.

“Được!” Tiêu Đồ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Bác sĩ Triệu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

“Bác sĩ Tiêu! Làm việc tại bệnh viện của chúng tôi rất có tiền đồ nha.” Ông viện trưởng cười cười, gắng gượng vỗ tay.

~*~

[1] Đại học Y Johns Hopkins là một đại học rất nổi tiếng về các công trình nghiên cứu y khoa trên thế giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận