Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Anh giúp cô tắm rửa? Ha ha, miễn bàn chuyện đó đi nhé!

Thấy Duy Duy kháng cự quá quyết liệt, rốt cuộc Tiêu Đồ đành thả cô xuống.

“Hi Hi, cái gì chứ? Em đã đi du lịch rồi hả? Ít nhất hơn nửa tháng? Tại sao đột ngột quá vậy?” Nghe được tin tức từ đầu dây bên kia, Duy Duy kinh
ngạc ngồi bất động trên sofa.

Chẳng qua cô vừa đánh cú điện
thoại nói cho cô nhóc kia biết tình trạng bi thảm của mình hiện giờ, và
cần cấp bách một người ‘cùng phái’ giúp đỡ. Nếu được, xin cô nhóc về nhà sớm hơn, đừng mê chơi đến nửa đêm. Nhưng cô nghe câu trả lời quái đảng
gì thế nhỉ?

“Anh nói rồi, Hi Hi vừa được nghỉ đông thì như một con ngựa hoang mất dây cương.” Anh bắt chéo tay lên ngực nói.

Sức khỏe tốt lại mê hội họp, chắc chắn cô bé đang cùng các bạn đi du lịch lòng vòng rồi.

“Anh không quản lí, cứ để nó tự tung tự tác vậy đó hả?” Duy Duy căm tức nhìn anh.

Đem người em gái không chung máu mủ này kẹp chặt đến xuôi chèo mát mái, còn đứa em ruột thịt thì thả rong như bò gặm cỏ. Chuyện này hợp ý trời sao?

Anh nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Nhưng vẫn quay lại đề tài ban đầu.

“Vậy em có muốn anh giúp em tắm rửa không?”

Cô điên mới để anh giúp mình tắm rửa!

“Định ở dơ hơn nửa tháng không cần tắm rửa hả?” Anh nhếch môi nói móc.

Nếu chịu được việc này, anh chẳng ngại gọi cô bằng một tiếng ‘bà cô’!

“Đâu phải thế!” Duy Duy lập tức phủ quyết.

Một ngày không tắm đã khiến cô thấy như có rận trong người. Ở dơ nửa tháng á? Chết còn sướng hơ

“Em tự mình làm!” Duy Duy từ từ đứng lên.

“Em có thể sử dụng chân trái.”

Anh nhíu mày, tỏ vẻ hoài nghi.

“Em chắc mình có đủ bản lãnh tự đứng bằng một chân tắm rửa, gội đầu hả?” Cô học xong chiêu ‘Kim kê độc lập’ [1] từ khi nào thế nhỉ?

“Không mượn anh lo cho em!” Giọng điệu Duy Duy rất kém cỏi.

Anh nhìn thoáng qua cái chân bị thương của cô.

Bỗng dưng bầu không khí trở nên trầm xuống.

Anh im lặng đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra nhìn. Bên trong không có thứ nước giải khát nào khác ngoài Coca-cola.

Lúc quay lại, anh đưa cho cô một ly Coca, rồi xoay người đi vào nhà tắm bắt đầu mở nước.

“Anh để em tự mình tắm lấy, nếu cần anh thì gọi nhé.” Mắt anh sâu thăm thẳm, giọng điệu cũng thật xa xăm.

“Thỏ Thỏ, em…” Tâm trạng cô rất khó chịu, giọng nói hơi cáu kỉnh.

Duy Duy bất an cầm ly nước ngọt trước mặt, uống vài hớp mà không nếm được mùi vị gì.

“Không sao cả, vì anh làm chân em bị thương nặng thêm.” Anh có thể hiểu vì sao cô không nhìn ra tâm trạng của mình.

“Haiz, không phải vậy mà!” Duy Duy khó lòng giãi bày.

Ly nước ngọt đã cạn, cô thích nhất là uống nước coke.

“Anh đỡ em qua đó tự mình tắm lấy, nhưng cửa phòng tắm không thể khóa!” Đây là sự nhượng bộ của anh.

“Được rồi, cứ vậy đi.” Dù sao, đã có mấy lần anh sắp xơi tái cô rồi.

“Ừ.” Hai người đạt thành thỏa thuận, anh dìu cô qua đó rồi cửa lại.

Trong phòng tắm thật im lặng.


Duy Duy cởi áo khoác ngoài, áo lông, rồi tới nội y của mình ra. Sau khi cởi xong toàn bộ, Duy Duy lại cảm thấy khó khăn, bây giờ cô đang bị thương
thì nên làm thế nào?

Cô nhảy cò cò tới trước bồn tắm, cẩn thận
ngồi trên thành bồn. Cô chẳng có chút hứng thú muốn dội nước lên người.
Hôm nay đành hết cách, chỉ có thể lau rửa sạch sẽ thôi.

Cô thấy
xúc động khi nghĩ đến những người khốn khổ với các vết thương kinh hoàng trong bệnh viện chỉnh hình. Cô hy vọng họ cũng được ngồi trước bồn tắm
như cô. Đáng tiếc, đó chỉ là mong ước xa xôi.

Duy Duy cởi áo
ngực để qua một bên, đem quần lót kéo xuống chân… Sau đó với lấy khăn
mặt trên máng, chuẩn bị cọ sát người mình. Tuy nhiên, cô vừa nhón chân
lên thì mất thăng bằng, đầu cắm xuống bồn tắm đánh ‘bùm’ một tiếng.

“Khụ… khụ… khụ… Cứu, cứu mạng…” Cô chìm trong bồn ngập nước giãy dụa, theo bản năng phát tiếng cầu cứu.

“Duy Duy!” Cửa phòng tắm khép hờ lập tức bị đẩy ra.

“Khụ… khụ… khụ… Anh, anh đừng vào đây.” Trời ơi, cô không mặc quần áo!

Đã quá muộn màng, Tiêu Đồ vừa nghe tiếng kêu thất thanh của cô đã vọt vào
trong. Anh vội vã kéo cô lên, đặt ngồi trên thành bồn. May mắn, chưa đến mức chết đuối.

“Anh, anh đi ra ngoài nhanh lên… khụ, khụ, khụ…” Duy Duy vừa ho khan, vừa dùng hai tay che lại những điểm nhạy cảm trên
cơ thể mình.

Một tay cô che lấy ngực, một tay che phía dưới hạ
thể… Không biết vì bị sặc nước hay vì kích thích quá độ, mà cả khuôn mặt Duy Duy đều đỏ ửng đến thấy cả mạch máu.

Hành động của cô trái
lại làm bộ ngực đầy đặn vun cao càng thêm mê hồn. Đặc biệt lúc cô đang
thở hổn hển, khiến nó phập phồng lên xuống trông thật quyến rũ.

Tiêu Đồ muốn làm ‘quân tử’ dời tầm mắt đi chỗ khác. Vì vậy anh rất ‘quân tử’ nhìn xống, sau đó vô cùng ‘quân tử’ lén thấy phía dưới vùng nữ tính
thấp thoáng vào sợi lông tơ mịn màng lọt ra giữa ngón tay xinh đẹp của
cô.

“Xin anh đi ra ngoài đi!” Duy Duy rất muốn khóc!

Bỗng dưng cái cảm giác muốn bắt nạt cô đến khoan khoái nảy lên trong lòng.
Vì vậy môi anh thong thả cong lên, rồi anh ngồi xuống thành bồn tắm nhìn chằm chằm, chờ cô phản kháng.

Mặt Duy Duy đỏ bừng, muốn lấy tay đẩy anh ra. Nhưng cái ý nghĩ ấy bị bóp chết trong đầu, không thể thực hiện được.

Cô đứng lên trông như con mèo hoang bị trói tay chân, giận dỗi mà chẳng dám nói gì.

“Anh giúp em gội đầu.” Anh cười đến thật vui sướng.

Bây giờ không bắt nạt cô, thì đợi đến lúc nào nữa?

“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng em không thèm.” Duy Duy cắn răng nói.

Anh chẳng màng tới lời từ chối đó, nhanh tay cởi áo khoác, vui vẻ xoắn tay áo lên, khách sáo nói:

“Có gì mà cảm ơn, lần trước anh say rượu đều do em chăm sóc. Bây giờ coi như anh bù lại thôi.”

“Bù lại cái đầu của anh á! Lần trước anh còn mặc nguyên quần áo, nhưng bây
giờ em có mảnh vải nào trên người đâu?” Duy Duy nhịn không được quát to.

Nghe vậy, chân mày anh khẽ nhăn lại.

“Hóa ra em bất mãn lần trước anh tắm rửa còn mặc quần áo à?”

Duy Duy cắn môi câm lặng. Lời của anh thật làm người ta suy nghĩ miên man
bất định! Cứ như ‘tú tài gặp lính’, chẳng biết đằng nào mà mò!

“Được rồi, không sao cả! Coi như anh bù lại cho em.” Anh ra vẻ rất hào phóng.

Duy Duy chưa kịp ngăn cản, anh đã cởi áo ra để lộ cánh tay trơn bóng, làm cô líu lưỡi.


Trong phòng tắm chật hẹp: Một người đàn ông mặc độc chiếc quần, và một cô gái trần truồng như nhộng với cái chân bó bột trắng phếu. Thật kì lạ, cũng
thật mờ ám.

Đột nhiên Duy Duy thấy toàn thân mình nóng lên

“Công bằng rồi phải không? Anh có thể gội đầu cho em chưa?” Môi anh vẫn nhếch cao, tâm trạng dường như rất vui.

Mà lúc này, tâm trạng của Duy Duy thật không thể dùng ngôn từ nào để hình dung.

“Biến dùm đi!” Tay cô vừa ôm ngực, vừa che hạ thân, nhảy cẩn lên điên cuồng hét.

Anh ngước mắt nhìn cô, vẫn im lặng bất động. Nhưng vành tai anh đỏ ửng, bờ môi anh run rẩy, và sóng mắt anh đầy bỡn cợt.

Duy Duy nhanh chóng hiểu ngay anh đang cười cái gì. Vì thế sự cuồng nộ của
cô càng làm cặp ngực căng lên như hai quả bóng. Cô rất muốn chết! Từ
ngày quen biết anh cho tới giờ, cô đã vô số lần bị bắt nạt đến sắp chết.

Nghĩ đến số phận thê thảm của mình, và vết thương vĩnh viễn không thể khép miệng này, khiến hốc mắt Duy Duy rơm rớm.

“Tại sao khóc?” Tiêu Đồ thở dài, kéo cô vào lòng.

Mai mốt cô cũng sẽ là người của anh, bây giờ để anh ‘chiêm ngưỡng’ trước thì có gì phải giận dỗi?

Tại sao khóc? Ba chữ ấy hoàn toàn làm cảm xúc của Duy Duy hỏng nát, cô quên mất che đậy, vùng vẫy trong ngực anh. Bất kể đã cố kiềm chế bao nhiêu,
những giọt nước mắt ấm ức vẫn ‘tí tách’ rơi xuống.

“Anh muốn làm gì với em? Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô liên tiếp chất vấn.

Nếu anh dám nói mấy từ kia, cô nhất định sẽ đem danh dự của anh hung hăng
chà đạp dưới chân, không chút lưu tình nghiền nát nó để trút mối hận
lòng.

Anh bắt lấy tay cô, ý cười trong mắt dần dần tắt lịm.

Anh có thể làm gì với cô đây? – Anh muốn làm tình với cô.

Rốt cuộc anh muốn làm gì ư? – Anh muốn được yêu cô.

Tuy nhiên anh biết bây giờ chưa phải lúc, chưa thể nói ra những lời này.

Duy Duy vẫn thút thít, nên không biết vì rơi tỏm vào bồn nước cộng thêm
khóc lóc, mà những thứ mỹ phẩm trang điểm trên mặt đã biến hốc cô đen
ngòm như mắt con gấu mèo. Rèm mi chải đầy mascara chảy thành hai hàng
lem luốc, trông rất buồn cười.

Anh nhìn khuôn mặt và cái dáng vẻ buồn cười ấy của cô, trong mắt giấu không nổi ý cười nhợt nhạt. Mai sau người con gái này có già cỗi bao nhiêu, có xấu xí cỡ nào, anh cũng nhất định phải lấy cho bằng được.

“Chu Duy Duy.” Anh nghiêm túc gọi và nâng mặt cô lên, làm toàn bộ cơ thể trống trơn của cô dán sát vào bờ ngực trần của mình.

Lần trước, anh đã muốn làm như vậy rồi.

Đáng ghét, đừng gọi tên cô! Cơ thể cô đã trống trơn thì anh cứ việc ngắm cho thỏa thích đi! Duy Duy tức giận đến vô lực giãy dụa, giận đến nước mắt
rơi liên tục, và cũng chẳng thiết che đậy nữa.

Gạt những giọt
nước mắt pha lẫn mỹ phẩm đen ngòm, Duy Duy biết lúc này trông mình rất
xấu xí, rất ngu xuẩn! Vì đặc thù công việc, nên bình thường cô vô cùng
chú ý đến hình tượng bản thân. Bây giờ, mấy thứ phụ tùng bề ngoại đều
trôi hết, nếu nó có thể khiến anh sợ hãi thì còn gì bằng!

“Chu Duy Duy, anh muốn hôn em!” Lần này anh có báo trước, không đánh cắp mà cũng chẳng cưỡng đoạt.

Chết tiệt, cô muốn giết người!

“Em không…” Lời còn chưa thốt xong, đôi môi độc đoán của anh đã phủ lên bờ môi mọng của cô.

Cả người Duy Duy nóng rần, hai chân nhũn ra… Có phải đây là phản ứng tự
nhiên của hai miền da thịt dính sát vào nhau mà không có gì ngăn cách?


Tiêu Đồ hôn từ nhẹ nhàng tới nồng nàn. Anh tách hàm răng cô và dịu dàng luồn lưỡi mình vào trong quấn quít, làm bả vai Duy Duy run rẩy. Phía dưới hạ thân bỗng có một dòng nước ấm nóng tràn ra, khiến cả người cô tê dại.

Khoan đã! Dòng nước ấm nóng? Tê dại? Không thể nào! Không thể nào! Cô đối với anh, đối với anh…

Cô đối với Thỏ Thỏ sinh ra dục vọng ư? Không thể, tuyệt đối không thể! Thế nhưng nơi riêng tư phía dưới hạ thân cô ẩm ướt nóng rực, phải giải
thích sao đây?

Nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao, mà da thịt của Duy Duy cũng

“Đến đây, chúng ta gội đầu nhé.” Trước khi cô đẩy anh, thì Tiêu Đồ rất đúng mực buông cô ra.

Không cần nôn nóng, hãy để con nhền nhện tinh của anh tự chui vào bẫy, lúc đó mới tính toán khi nào thì nên bắt lấy.

“Em tự làm được rồi.” Duy Duy cáu giận với anh, cũng như với mình.

“Chỉ cần đừng để chân phải chịu áp lực quá lớn, em có thể tự mình tắm rửa, không cần anh giúp đâu.”

Cô ghét bản thân mình. Vì sao có thể… khao khát như thế?

Sợ cô lại lắm điều, anh nói:

“Bác sĩ dặn rồi, chân em ít nhất khoảng bốn tuần mới hoàn toàn lành lặn. Nếu chăm sóc không kĩ, mai mốt cổ chân có thể bị chứng sơ cứng hoặc teo cơ, tương lai xương chân bị mềm, không thể nhón lên được. Thậm chí đùi mất
cân bằng, không đủ sức sử dụng. Vậy bây giờ em muốn ngoan ngoãn để anh
tắm, hay muốn tương lai thành người què?”

Đầu óc cô rối bời chỉ
im lặng lắng nghe, chỉ nhớ đến nụ hôn vừa rồi anh đặt trên môi mình. Gần gũi anh trong gang tấc, cô mới thấy cơ ngực trắng nõn như yếu ớt kia
lại săn chắc đến bất ngờ. Quan trọng hơn là cơ bụng mỏng manh ấy, cuồn
cuộn những bốn – năm khối cơ bắp rắn chắc.

Đây là Thỏ Thỏ – bạch trảm kê [2] mà trước đây cô quen biết sao?

Mấy khối ‘thịt nhỏ’ kia làm toàn thân cô nóng lên như lửa đốt. Cô càng kinh ngạc hơn khi để mặc anh kéo mình qua đặt nằm ngang trên đùi, và để mặc
anh lấy xà bông gội đầu giúp mình.

Gần gũi như thế cô mới phát
hiện, rèm mi của Thỏ Thỏ thật dài và xòe ra duyên dáng như cánh quạt,
đôi môi anh đỏ thắm rất mê người, yết hầu nhô cao rõ ràng. Cảm giác khi
tiếp xúc… cô đã thử qua, thật vô cùng mềm mại.

Miệng lưỡi của Duy Duy đắng chát, khô rang. Cô nhanh chóng dời tầm mắt mình nhưng lại vô tình dừng trước ngực anh.

Làn da anh hồng hào khác với làn da xám nắng của những người đàn ông khác.
Cơ bắp anh cũng trắng nõn, đầu v* ửng h như rượu vang đỏ khiến người ta
thật muốn… sờ lấy nó.

Duy Duy nuốt nước miếng xuống cổ họng, bụng phập phồng, nơi nữ tính tiết ra thứ nước ấm nóng rõ ràng.

Cô làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại sinh ra thú tính với người thân thiết hơn hai mươi mấy năm như người nhà thế này?

Lần đầu tiên, Duy Duy phát hiện trong cơ thể mình hóa ra cũng có một ‘dã
thú nhỏ’, nhìn thấy ‘con thỏ trắng’ cũng muốn vươn móng vuốt bắt lấy xơi tái.

Để tránh làm mình ‘thú tính’ quá mức, Duy Duy vội vàng di
dời mục tiêu. Lần này, cô nhìn thấy trước ngực trái của anh có một vết
sẹo hình lưỡi liềm.

Đó là vết sẹo để lại sau cuộc phẫu thuật tim.

“Duy Duy à, em có kinh nghiệm vài lần về tình dục rồi chứ?” Anh vừa giúp cô gội đầu, vừa nói chuyện vu vơ.

Duy Duy rất miễn cưỡng mới kéo được tinh thần lại, cảnh giác hỏi:

“Anh hỏi mấy chuyện đó làm gì?”

“Không, anh chỉ muốn hỏi thử cho biết mùi vị tình dục ra sao đó mà.” Thái độ của anh vẫn thật bình thường.

Mùi vị tình dục ư? Cô làm sao biết được trời? Dù là người nhà, nhưng bàn tới vấn đề này có quá đáng lắm không?

Vài giây sau, hai người hầu như chìm vào im lặng, Duy Duy dõi theo anh với ánh mắt đề phòng.

Đến khi tắm rửa xong, Tiêu Đồ lấy một chiếc khăn khô quấn tóc và đỡ cô ngồi lên. Sau đó thật ‘quân tử’ lấy chiếc khăm tắm trùm lên cơ thể trần trụi của cô.

Duy Duy thở phào một hơi nhẹ nhàng, khi thấy cơ thể mình được che kín.

“Duy Duy à, anh nghĩ anh nên tìm một người ái ân xem sao.” Anh bỗng nhiên lẳng lặng nói.

Duy Duy kinh hãi thiếu điều rớt cằm xuống đất. Xin hỏi, những lời này của anh có liên quan đến cô ư?

“Em có tình nguyện làm như anh luôn không?” Tiêu Đồ lại hỏi.

Đừng chỉnh người ta như thế!


Duy Duy bị hỏi cả người phát run, càng xấu hổ hơn là trong không gian mờ ám ấy, hạ thân của cô tiết ra từng đợt dịch nóng bỏng.

“Có lẽ đời anh chỉ ngắn ngủi có vài năm. Nếu phải chết sớm, thì trước khi
chết anh muốn nếm thử tất cả mọi thứ, để lúc đó không còn tiếc nuối.”
Mắt anh ẩn hiện nụ cười nhẹ, kèm theo bi thương.

Bộ dạng của Duy Duy rất buồn cười, một tay giữ khăn, một chân nhảy cò cò ra ngoài nói:

“Em… em không muốn!” Đáng sợ quá, bầu không khí càng im lặng, thân thể cô càng nóng như lửa đốt.

Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ đây là triệu chứng của thời kì ‘ba mươi như sói, bốn mươi như hổ’ sao?

“Không sao cả, anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.” Anh nhún vai, phớt lờ chuyện vừa rồi.

Yết hầu của anh nhấp nhô, nhìn đẹp quá! Duy Duy thấy mình suýt chút nữa cầm lòng không được!

“Em, em trở về phòng trước đây!” Duy Duy vội vàng nhảy cò cò ra khỏi nhà tắm, vọt về phòng mình.

Để tránh ‘thú tính’ bộc phát quá độ, cô khóa trái của lại, dựa vào tường thở hổn hển.

Làm sao bây giờ? Cả người cô nóng quá, rất muốn ôm lấy Thỏ Thỏ làm… tình.
Duy Duy chán nản đổ gục người trên giường, sợ nghĩ quá nhiều mà phun
luôn máu mũi.

Cô sẽ không, sẽ không đối với Thỏ Thỏ… Nhưng tại sao trái tim bỗng dưng có cảm giác đập nhanh như thế?

Cô cảm thấy sét đánh ngang đầu, mây đen bao phủ, cả cuộc đời bị hủy hoại.

Trời ơi, giết cô đi! Chắc chắn là ảo giác, nhất định tinh thần hỗn loạn!

Duy Duy nhắm chặt mắt, lắc đầu liên tục. Nhưng cứ mỗi lần nhắm mắt thì
trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng: Cô cưỡi lên người Thỏ Thỏ trong thỏa
mãn sung sướng…

Duy Duy rên rỉ kéo chăn trùm lên người kín mít. Tiêu đời, tiêu đời, cô thật sựăn bậy!

* * *

Con nhền nhện tinh vừa nhanh chân chạy trốn, con thỏ nhỏ ở bên ngoài tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Duy Duy khóa chặt cửa phòng, ngay cả đèn cũng không bật lên. Tiêu Đồ biết,
chỉ còn một mình anh trong đêm vắng lặng… Đó là một đêm dài đăng đẳng.

Anh đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

Chân Duy Duy bị thương, nên về sau anh sẽ phải làm công việc nhà nhiều hơn một chút.

Anh đem hai ly nước vào bếp. Rồi lấy ly nước co-ca mình chưa chạm môi đổ vào bồn, bắt đầu tẩy rửa thật cẩn thận.

Sau khi làm xong công việc nhà, Tiêu Đồ trở về phòng mình đóng cửa lại.

Anh lấy một miếng thảm trải xuống nền nhà, rồi nằm lên trên đó. Sau đó anh
bắt đầu lật người, giơ chân lên, co lại đùi lại như đang đạp xe.

Làm một lát sau, anh lại đem bắp chân mình co về phía trước đến điểm cao
nhất, sau đó kéo về phía bụng giữ khoảng một giây, rồi từ từ duỗi thẳng
chân ra… rồi lặp lại động tác cũ…

Đây là vài động tác thể dục
tạo cơ bụng. Mặc dù cơ thể anh không thể tiếp nhận một lượng vận động
quá lớn, nhưng mỗi ngày đi bộ hai – ba tiếng đồng hồ, cũng đủ tăng cường vóc dáng cho anh.

Anh muốn dùng toàn lực để luyện ra vóc người hao hao như ao ước của cô.

Tiêu Đồ tập luyện một lát, mồ hôi đã đổ đầm đìa, thì bỗng điện thoại của anh vang lên. Nhưng chỉ reo lên một tiếng, rồi im bặt.

Tiêu Đồ lau mồ hôi, tạm thời nghỉ giải lao. Bởi vì anh biết là ai gọi đến, thế nên anh không cần suy nghĩ, bấm số gọi lại.

“Anh trai, em thức thời ghê chưa? Muốn cảm ơn em bằng cách nào đây?” Trong điện thoại, vang lên tiếng khoái trá của Hi Hi.

Anh im lặng, môi lại khẽ nhếch lên.

“Haiz, em còn nghĩ tới anh không rảnh để tiếp điện thoại cơ đấy! Hóa ra nước
côca mang tới hứng phấn như thuốc kích thích toàn là chuyện bịa đặt…” Hi Hi thất vọng nói.

~*~

[1] Kim kê độc lập: (Gà vàng đứng một chân) một thế võ thuộc Tôn thức Thái Cực Quyền.

[2] Bạch trảm kê: một món ăn làm từ gà. Aw, thấy cái tên oách vậy chứ ăn
thua gà đi bộ luộc chấm muối tiêu chanh VN ta. Cái gì của VN cũng Số
Zách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận