Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Bước đi khập khiễng vì chân đau như bị cắt cụt giò,
trông thật dối trá. Còn cánh tay cường tráng kia đỡ lấy cô như ôm cả
thân thể ngọc ngà vào ngực, đằng sau thêm một đứa con riêng kéo áo theo
đuôi…

Cả bàn tay bé nhỏ cũng chẳng buông tha!

“Bác sĩ Triệu vào nhà uống tách trà nhé.” Duy Duy chân thành mời mọc.

Triệu Nhân Thành rõ ràng tự nhủ, nhìn cô thật giả dối phải nên ghét bỏ, nhưng hình ảnh cô nắm tay con gái từ phòng khám bước ra vẫn hiện rõ trong
đầu. Đặc biệt cả đêm, mẹ cứ đẩy anh đến chỗ tối, không ngừng ám chỉ bà
rất ưng ý Duy Duy.

Phận làm con, đã chống đối mẹ một lần, thì
giữa lúc này làm sao anh có thể không hiểu được ý bà? Bây giờ anh mới
biết, hóa ra Chu Duy Duy là bạn thân của em gái mình.

Tính tình em gái anh chân chất, rất dễ bị người ta lợi dụng.

“Thôi, không cần phiền hà như vậy đâu.” Triệu Nhân Thành lắc đầu từ chối.

“Tôi đưa cô lên lầu.” Thứ nhất vì phong độ đàn ông, thứ hai vì trách nhiệm
làm cha, anh không thể đem con mình tùy tiện giao cho người khác. Ban
đầu anh định đem con gởi chỗ em dâu tương lai.

Nụ cười Duy Duy trở về trên môi. Cô không dám liếc về phía sau, vì đột nhiên cô rất sợ nhìn thấy Tiêu Đồ.

Tâm trạng phức tạp và mâu thuẫn bỗng đan xen lẫn nhau. Loại cảm xúc này,
Duy Duy bắt nó định nghĩa thành sự bốc đồng của di chứng phân tâm.

Suốt đường đi, Duy Duy đều ôm lấy cánh tay cơ bắp của bác sĩ Triệu. Thật bất ngờ, hôm nay chẳng có ai chắn ngang trước mặt họ, rồi cất giọng dạy bảo quỷ quái như kiểu: ‘Nam nữ nên có sự phân biệt, em vẫn là hoàng hoa
khuê nữ’.

Toàn bộ không gian im ắng đến lạ kì.


Bọn họ đi phía trước, mà ở đằng sau, người nào đó chỉ lặng lẽ đi theo.

Trên mặt đất tối tăm, chỉ có bóng cô và bác sĩ Triệu chồng chéo lên nhau.
Tiêu Đồ im lìm theo sau, khiến Duy Duy như thấy mình là một đứa trẻ.

Mới vừa rồi, Duy Duy kịp nhìn thấy khuôn mặt anh dưới ánh đèn đường, hốc mắt trái bầm tím như bị ai đó đấm vào rất mạnh.

Duy Duy cảm thấy lương tâm cắn rức. Đêm nay, cô thật sự bị ma quỷ ám ảnh!

Đưa cô về đến nơi, Triệu Nhân Thành nhìn kĩ số nhà.

“Tiểu Vũ hãy nghe lời chị, đừng đem rắc rối đến cho người khác nhé.” Triệu Nhân Thành cố tình dặn dò con gái.

Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng xin ông chú xa lạ kia đừng nhìn đăm đăm vào bé như vậy được không? Tiểu Vũ cứ ngỡ chị sống một mình, ai dè còn lòi thêm một ông chú nữa.

Triệu Nhân Thành chào tạm biệt con gái, vừa quay lưng lại thì thấy khuôn mặt lạnh lẽo của bnh ngạc nhiên hỏi:

“Mắt bác sĩ Tiêu bị sao vậy?” Hốc mắt bầm tím một mảnh, khóe mi sưng to hơn mắt gấu trúc.

“Anh gặp ăn cướp à?” Triệu Nhân Thành suy đoán.

“Cần báo cảnh sát không?”

Cú đấm này thâm độc như muốn lấy mạng người, chẳng biết do cướp bóc hay trả thù nữa?

Duy Duy cúi đầu bối rối. Lúc đó, hình như cô vô cớ tung ra một đấm rất mạnh.

“Ăn cướp?”

Tiêu Đồ trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu nói: “Không phải cướp.”

Vậy đúng là báo thù sao? Triệu Nhân Thành tuyệt đối không mong tình hình phức tạp như thế. Ai ngờ đâu…

“Tôi bị tấn công cưỡng hiếp.” Tiêu Đồ thốt ra chân tướng.

Duy Duy thiếu điều nhảy dựng lên, cả người toát mồ hôi lạnh. Anh dám, anh dám… Nếu anh dám nói lung tung, cô sẽ, cô sẽ…

Triệu Nhân Thành ngây dại, bất ngờ trước đáp án này. Ở đây trị an kém vậy sao?

Mặt Tiêu Đồ không biến sắc, tiếp tục nói:

“Tôi bị một con heo rừng công kích, xém chút bị hãm hiếp rồi.”

Heo rừng? Cái thành phố toàn bê tông cốt thép này, biến thành đất bùn hoang dã từ khi nào?

Triệu Nhân Thành sửng sốt, còn mặt mày Duy Duy đen xì. (^o^)

Tiêu Đồ gật đầu, nghiêm túc nói:

“Đúng vậy, một con heo động lòng xuân, bỗng dưng từ đâu chạy đến nhà tôi quờ
quạng lung tung. Tự nhiên nhào vào phòng, vào giường đè tôi ra gặm nhấm. Đã thế nó thấy tôi đẹp trai, nên nảy sinh tà ý chiếm đoạt. Tôi vốn dĩ
muốn tóm nó đòi lại sự trong sạch cho mình, ai dè bị đấm thành như vầy…”

Triệu Nhân Thành có nghe, nhưng hoàn toàn mờ mịt.

Thỏ Thỏ đáng chết, ai đối với anh nảy sinh tà ý chứ? Ai lủi vào phòng, vào

giường anh bao giờ? Rõ ràng anh bế cô, còn dùng sắc dụ dỗ, bây giờ dám
thay trắng đổi đen?

Mặt mày Duy Duy đã tái càng thêm tái.

Anh còn định kêu con heo ấy chịu trách nhiệm đi kết hôn nữa kìa! Thật đúng
kiểu ‘người yêu thú’! Duy Duy nghiến răng thiếu điều trẹo cả quai hàm,
mới nén được cơn bực tức trong lòng.

“Ý anh là trong nhà các
người đang nuôi một con heo rừng hả?” Nói giỡn chơi đi, nếu là sự thật
thì anh lập tức mang con gái tránh sang một bên.

Tiêu Đồ nheo mắt, từ chối trả lời.

May mắn Duy Duy đã đè cơn tức giận xuống, không nhảy dựng lên biện minh cho mình, mà lọt vào gian kế của người nào đó.

“Không có, con heo kia đã chạy mất rồi, khiến tôi phải đi tìm cả đêm.” Anh lạnh lẽo cười cười.

Anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại? – Hoàn toàn không bắt máy.

Anh đi qua bao nhiêu con đường? – Anh đã rảo bước đến rất nhiều công viên to nhỏ, ngã tư ngõ hẻm nhưng cô vẫn bặt tăm.

Anh chờ ngoài cửa đã bao lâu? – Chờ đến cả mười ngón tay đều đông cứng như đá, và cô nép sát vào vai ai đó trở về.

Chu Duy Duy! Nếu tôi quên được cơn giận này, tôi sẽ không mang họ Tiêu nữa!

“Bác sĩ Triệu, anh ấy nói đùa đó.” Duy Duy nhận ra sự quá lố nghiêm trọng, vội gượng ép cười ha ha.

Nói đùa à? Hóa ra bác sĩ Triệu vẫn chưa hiểu, cần anh phải giải thích thêm? Tốt lắm, rất có ý nghĩa! Luôn tiện đây anh cũng nói cho họ biết…

“Bác sĩ Triệu, anh về sớm đi, đã khuya rồi.” Duy Duy cười thân mật ngắt ngang lời Tiêu Đồ.

Nếu để Thỏ Thỏ nói tiếp, cô sẽ chết mất.

“Đúng vậy, tôi phải đi rồi.” Triệu Nhân Thành nhìn đồng hồ, sắp cất lời chào từ biệt

“Bác sĩ Triệu…” Tiêu Đồ bỗng cất tiếng gọi.

Duy Duy giật thót người. Anh muốn làm gì? Sẽ không… nếu anh… anh dám nói
với bác sĩ Triệu cô là con heo rừng bị động lòng xuân ấy, cô nhất định
sẽ liều mạng cùng anh!


“Chắc ngày mai tôi không thể đi làm được.” Nhân tiện đây anh muốn xin ‘lãnh đạo’ cho mình được nghỉ phép.

Ngày mai khỏi cần đi làm, anh muốn ở nhà tập trung nghĩ cách nào để báo thù cô tuyệt vời nhất!

Mặt Triệu Nhân Thành xám xịt. Con mắt bị bầm thôi mà cũng xin nghỉ phép?
Anh theo nghề y đã lâu, nhưng chưa từng thấy có bác sĩ nào lại bê tha
như thế!

“Được, tôi sẽ giúp anh nói với bộ phận nhân sự.” Triệu Nhân Thành lãnh đạm trả lời.

* * *

Đi ra khỏi chung cư, vừa ngồi vào nổ máy xe, Triệu Nhân Thành đã nhận được điện thoại.

“Mẹ, có chuyện gì sao?” Thật bất đắc dĩ, anh đã có dự cảm này.

“Đưa Duy Duy về nhà rồi hả con?” Mẹ nhiệt tình hỏi.

“Vâng ạ.” Anh cố ý lạnh lùng nói.

“Nhân Thành à, Duy Duy là đứa con gái mẹ rất ưng ý, con phải cố sức đấy.”

“Mẹ đừng hiểu lầm…” Anh nghiêm túc trả lời.

“Mẹ không có hiểu lầm!” Bà ngắt lời anh.

“Con cũng biết, mẹ đối với em trai và em gái của con đều rất an tâm. Nhưng
có mình con là mẹ không yên lòng! Chỉ khi nào con thành gia lập thất,
tìm được một người vợ thích hợp, mẹ mới an tâm mà nhắm mắt! Cho nên từ
bây giờ con phải chiều theo ý mẹ.”

Chết…? Từ khi bà phát bệnh, anh sợ nhất chữ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận