Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Nghe xong lời của bác sĩ, Triệu Nhân Thành khô cứng người thật lâu, mà Duy Duy cũng giật mình.

“Chuyện vẫn chưa xảy ra, không nên lo lắng nhiều. Trước mắt hãy chăm sóc tốt
cho bệnh nhân là chủ yếu, có lẽ thuốc thang sẽ khống chế rất lý tưởng,
vốn dĩ chưa cần phải phát triển đến bước này.” Vị bác sĩ khép chiếc cặp
lại, cất tiếng an ủi.

Mặc dù chưa có gì xảy ra, vẫn là lời nói suông, nhưng nó khiến trái tim Tiêu Đồ đập thình thịch, bất an.

“Bác sĩ nói kết quả kiểm nghiệm ra sao? Chúng ta có thể hiến gan cho Tiểu Vũ không?” Dung Hoa đến muộn, lập tức hỏi ngay.

Trong phòng mọi người không ai hó hé, Tiêu Đồ vội kéo Dung Hoa, nói:

“Anh có việc tìm em!” Không chỉ cướp người, anh cũng ngang ngược giật luôn quả táo mới cắn được một nửa trên tay Tiểu Vũ.

* * *

Chẳng ai chú ý đến hành động của Tiêu Đồ, vì hy vọng của mọi người đều bị dập tắt. Lỡ như sự việc diễn ra thật, trong số nhiều người như thế chỉ có
một mình Duy Duy mới cứu được Tiểu Vũ.

“Tôi có việc muốn tâm sự, cô có thể đi ra ngoài nói chuyện không?” Triệu Nhân Thành ảm đạm nhìn vào m

Duy Duy rất căng thẳng, bởi vì cô biết bác sĩ Triệu sẽ nói với mình điều
gì. Hiến gan chẳng phải là chuyện muốn hiến thì hiến. Bác sĩ Triệu nói
đúng, lúc đi kiểm nghiệm cô rất nhiệt tình, nhưng cô cũng chỉ là người
trần mắt thịt, một khi sự việc được xác định thì trong lòng rất sợ hãi,
rất lưỡng lự đấu tranh.

Bây giờ cô hoàn toàn rối mù. Nếu lắc
đầu, cô cảm thấy vì sự nhát gan của mình mà có li với một sinh mệnh đáng yêu, có lỗi với một người làm cha tốt. Tuy nhiên nếu gật đầu, cô sẽ rất sợ hãi! Đến lúc đó làm sao cô còn đường rút lui?

Bọn họ – kẻ đi trước, người đi sau bước trên hành lang thật dài đi đến cầu thang bệnh
viện. Không gian thật nặng nề, khiến người ta hít thở khó khăn. Cả hai
đều im lặng.

“Cô Chu, nếu, nếu… thật sự có ‘nếu’, Tiểu Vũ… cô có thể hiến cho nó nửa lá gan để nó có cơ hội sống sót không?” Qủa nhiên
bác sĩ Triệu đã đặt câu hỏi.

Anh làm cha, không thể không lo âu, không thể yên lòng nổi.

Duy Duy rên riết trong lòng. Cô phải làm gì bây giờ, nên làm sao đây?

“Bác, bác sĩ Triệu, có thể chờ tới lúc xảy ra chữ ‘nếu’, mới để tôi nghĩ tới vấn đề này được không?” Duy Duy thành thật hỏi.

Chuyện vẫn chưa xảy ra, cô không thể trả lời.

Bầu không khí trở lại trầm mặc, bỗng nhiên…

“Chu Duy Duy, cô đồng ý kết giao với tôi không? Lấy kết hôn làm điều kiện
trước nhất, hoặc chúng ta đi kết hôn ngay lập tức.” Anh đánh vỡ bầu
không khí im lặng nặng nề.

Lời phát biểu như một tiếng sấm phá tan không trung.

Duy Duy thở một hơi lạnh toát, phía sau còn hai tiếng thở gấp nữa. Một
tiếng thở lén lút theo dõi của Triệu Nhã Vi, và một tiếng thở lo lắng
bất an của bà Triệu.

Duy Duy cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Cái này, cái này có quá chóng váng chăng? Hơn nữa…

“Bác sĩ Triệu, anh không cần phải làm thế…” Duy Duy cười khĐiều này quá rõ
ràng! Anh muốn mua nửa lá gan của cô nên yêu cầu kết giao, thậm chí lập
tức cầu hôn ngay. Nhưng Duy Duy không thể làm mình có cái nhìn thiếu
thiện cảm với anh.

Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ! Thật ra trước đây cha cô cũng là một người cha tốt, vì cô không biết quý trọng. Sau khi mất rồi, muốn có cơ hội để nâng niu cũng chẳng còn.

“Tôi thừa nhận, tôi sợ khi chữ ‘nếu’ này nảy sinh, có lẽ tôi và cô đã trở
thành hai kẻ xa lạ.” Người ta đâu có nghĩa vụ giúp anh, ngoại trừ là vợ
anh.

“…” Duy Duy quả thật không thể hứa hẹn.

Cô không phải là Thánh Mẫu, cô rất sợ!

“Tôi biết, chẳng ai vì một người xa lạ mà gánh vác nguy hiểm lớn như vậy.
Cho dù y học đã chứng minh ba tháng sau khi quyên gan, thì gan của người hiến sẽ trở lại như ban đầu. Nhưng có ai có thể cam đoan phẫu thuật
không gặp rủi ro? Ai có thể cam đoan hiến gan rồi, cuộc sống trong tương lai sẽ một trăm phần trăm không bị ảnh hưởng?” Anh phân tích các vấn đề rành mạch.

Đây là hầu hết những điều mà cô phân vân.

“Tôi biết, phụ nữ các cô rất ưa chưng diện, hiến gan xong sẽ làm bụng cô có
nhiều vết sẹo, dù cho dùng nhiều tiền đi giải phẫu thẩm mỹ cũng khó
thuyên giảm.”

Chuyện này… cô vẫn chưa suy nghĩ sâu xa đến vấn đề ấy.

“Vì vậy tôi cưới cô. Nếu lỡ phẫu thuật có ảnh hưởng đến sức khỏe, cô thấy
mệt mỏi không muốn làm việc, tôi sẽ nuôi cô, cả đời sẽ nhận trách nhiệm! Nếu cô không muốn làm việc nhà, tôi sẽ làm tất cả, tôi không nuốt lời!
Cô đẹp hay xấu đều chẳng quan trọng, bởi vì cô sẽ là người vợ mà tôi đặt trong lòng bàn tay để yêu thương! Cô hy sinh cho con gái tôi, tôi trọn
kiếp sẽ ghi tạc, tôi sẽ không bắt nạt, cũng không để bất kì kẻ nào khi
dễ cô!” Thái độ của anh rất nghiêm túc cam đoan.

Hốc mắt Duy Duy nảy lên những làn sóng nhiệt.

“Bác sĩ Triệu…” Đừng làm cô cảm động như vậy được không?

Thật là tình thương bao la của một người cha.

“Em không chấp nhận!” Triệu Nhã Vi tức giận nhảy ra c

Duy Duy vội vàng đảo mắt. Vừa rồi cô bị cảm động suýt chút gật đầu, may mắn có người phản đối.

Tuy nhiên Triệu Nhân Thành phớt lờ, thậm chí chẳng liếc mắt nhìn phía sau
một cái, ngược lại khẩn trương nắm lấy tay Duy Duy, hỏi:

“Chu Duy Duy, được không? Nếu được, chúng ta sẽ lập tức kết hôn!”

Bà Triệu muốn nói gì rồi lại thôi.

“Em không đồng ý! Em không đồng ý! Em không đồng ý!” Triệu Nhã Vi ở phía sau như nổi cơn điên gào thét.

Quanh cảnh một cơn hỗn loạn.

Duy Duy bị cầu hôn bất ngờ vẫn còn bàng hoàng, chưa biết nên làm sao cho
phải. Câu chuyện diễn biến quá mau, giây phút này, cô bỗng dưng hy vọng
có Thỏ Thỏ bên cạnh, chỉ anh mới giúp được cô. Nhưng cái con thỏ tinh
chết tiệt kia, rốt cuộc đã kéo tay Dung Hoa vọt đi xó nào rồi?

“Nếu thật sự Tiểu Vũ phải chết, chúng ta có thể sinh đứa khác! Không đáng vì nó mà anh đi cưới một phụ nữ xa lạ!” Triệu Nhã Vi điên cuồng, nhào vào
làm kỳ đà cản mũi.

Nghe thấy lời của Triệu Nhã Vi, Duy Duy sửng
sốt cả người, đôi mắt đen láy từ từ nheo lại, lòng cô như có một ngọn
lửa bắt đầu cháy bùng lên. Người làm cha gấp gáp đến sắp chết, mà người
làm mẹ đi nói rằng nếu con gái chết thì sinh đứa khác? Đây là tiếng nói
của loài người sao?

“Triệu – Nhã – Vi, cô lặp lại một lần nữa
xem!” Triệu Nhân Thành phát hỏa, anh buông tay Duy Duy ra, quay phắt lại cất giọng nói lạnh lẽo thấu xương.

Dựa vào lòng tin anh chỉ yêu mình, Triệu Nhã Vi ưỡn thẳng ngực, không mảy may sợ sệt nói:

“Tiểu Vũ chỉ cần cuộc sống vui vẻ, gia đình đầm ấm, sức khỏe sẽ mau hồi phục! Dù không như mong muốn, em cũng có thể sinh một đứa con khác cho anh!”

Anh muốn đánh người! Lần đầu tiên anh có cảm giác muốn đánh chết một người đàn bà!

“Bốp”, lý trí không khống chế được lòng bàn tay chớp nhoáng của anh.

“Anh, anh đánh em!” he một bên gương mặt ửng đỏ, khó tin cất tiếng hỏi.

Ngay cả khi bắt gặp cô đang ngoại tình, anh nhiều lắm cũng chỉ ném đồ đạc
trong nhà, chưa từng chạm vào cô lần nào. Bây giờ, anh dám đánh cô!

“Tôi không chỉ muốn đánh cô, mà còn muốn giết luôn cô!” Triệu Nhân Thành gằn giọng hét lớn.

Anh thật sự uất hận, thậm chí ngay cả lúc cô ta lần lượt phản bội mình, anh cũng chưa từng hận như thế.

“Cô, biến, cho, khuất, mắt, tôi!” Anh phẫn uất không biết chỗ nào để trút hết.

“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của Tiểu Vũ nữa!”

Triệu Nhã Vi bụm mặt, tức tưởi khóc xoay người bỏ chạy. Mới chạy được vài
bước, cô dừng lại chờ đợi… Nhưng cô thất vọng, chẳng ai đuổi theo, chẳng có lời xin lỗi, khiến cô cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục, dậm chân
đùng đùng bỏ đi mất.

Bà Triệu thở dài. Bà biết kết quả sẽ như vậy, mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ đó, chính là nỗi đau mãi mãi tra tấn con trai bà.

Duy Duy nhìn thấy, trong lòng từng cơn chua xót. Cô sợ nhất là cảnh tượng
này, nó khiến cô nhớ tới thời thơ ấu khốn khổ của mình. Nhưng con thỏ
chết tiệt kia, anh rốt cuộc chạy đi đâu rồi?

“Duy Duy à, bác đã
biết cháu nhiều năm rồi, cháu đúng là một đứa trẻ tốt… Bác có thể đem
hạnh phúc của con trai lớn giao vào tay cháu không?” Bà Triệu rơm rớm
nước mắt hỏi.

Việc này… Duy Duy khó xử đưa mắt nhìn bác sĩ Triệu vừa qua cơn xúc động một cách xa lạ.

Lần đầu tiên cô thấy anh mất kiềm chế. Trong cảm nhận của cô, anh lạnh lùng im lặng, cảm xúc mãi mãi được kiềm nén.

Vừa cầu hôn Duy Duy, vừa la hét người vợ cũ xong, Triệu Nhân Thanh chợt
bừng tỉnh khi nghe tiếng mẹ mình thì thào nói với cô. Anh vỗ trán, cả
người mệt mỏi dựa vào vách tường.

Anh cảm thấy vô lực. Mới ngắn ngủi vài ngày, thế giới bình yên của anh bỗng chao đảo đến không thể chống đỡ nổi.

Một lúc lâu sau, anh mới giật mình chuẩn bị đi vào phòng bệnh. Bất kể tương lai ra sao, anh đều phải cùng con gái!

“Cô Chu, xin lỗi vì chuyện vừa rồi, tôi…” Anh bị điên mới có thể thử mọi
cách trong tuyệt vọng, mới có thể muốn dựa vào hôn nhân để mua nửa lá
gan của cô. Bây giờ nghĩ tới cơn xúc động vừa qua, quả là một vở tuồng
khôi hài.

“Chi bằng… chúng ta đính hôn trước đi?” Duy Duy ngửa đầu hỏi ý của anh.

* * *

“Tiêu Đồ, anh kéo em đi đâu?” Dung Hoa bị kéo tay đi theo, lo lắng hỏi.

Anh không chỉ mang theo nửa quả táo, còn mang mẫu nước bọt trong vòm miệng
cô. Anh rốt cuộc muốn thử loại thuốc nào đây? Tuy cô rất vui vì được ở
bên cạnh anh, nhưng không phải lúc này! Bây giờ Tiểu Vũ cần cô, anh trai cũng cần cô nữa!

“Không thể nào, không thể nào!”

“Rất đáng nghi ngờ, rất đáng nghi ngờ!”

Tiêu Đồ nhíu mày, cứ lẩm bẩm trong miệng.

Chưa tới vài phút, bọn họ đến viện y học.

“Bạn học Tiêu, cậu tìm mình có chuyện gì?” Vừa nhận được điện thoại, bạn cũ
đã đứng trước cửa phòng thí nghiệm lâm sàng chào đón với vẻ hăng hái.

“Cậu cho mình mượn phòng thí nghiệm dùng một chút!” Chẳng chần chừ, Tiêu Đồ
trực tiếp chui luôn vào phòng cứ như đi dạo công viên.

Mượn
phòng thí nghiệm dùng một chút? Ha ha, những lời này được thốt ra từ
miệng Tiêu Đồ – người luôn nâng cằm lên cao, nghe thật sảng khoái nha.
Tuy nhiên bạn cũ chỉ thích vài giây rồi la lên oai oải.

“Này này này, nói cái gì mà cho mình mượn phòng thí nghiệm dùng một chút? Đây là đồ của nhà nước đó!” Bạn cũ nóng nảy nói.

Tuy nhiên có người chả cần nghe, bước nhanh đến những dụng cụ y tế tiên tiến nhất trước mặt, đưa tay khởi động máy.

“Chẳng phải các nhân viên nghiên cứu đã tan tầm hết rồi sao? Không phải chỉ
còn sót lại mình cậu à?” Cho nên, đâu có ai biết anh động vào đồ của nhà nước!

“Nè nè nè, Tiêu Đồ, nếu có ai biết mình để người lại vào
đây, mình sẽ bị khai trừ! Mình cảnh cáo cậu, đừng làm xằng bậy, mình báo cảnh sát bây giờ!” Bạn cũ giận dữ đưa tay đấm anh.

Hắn nghĩ Tiêu Đồ đến thăm mình, nhân tiện hắn có thể khoác lác một chút trước mặt kẻ vuột trội hơn người này!

“Dung Hoa, bắt lấy cậu ta đi!” Đừng cản trở anh!

Triệu Dung Hoa vội vàng nghe lệnh, không cần tốn nhiều sức đã tóm được đôi tay của tên thư sinh yếu ớt.

“Họ Tiêu, bà mẹ nó, cậu bị bệnh à!” Bạn cũ điên cuồng mắng.

“Dung Hoa, làm cậu ta ngậm miệng lại đi!” Tiêu Đồ nói mà chẳng quay đầu.

Ồn ào chết đi được!

Triệu Dung Hoa vội làm theo, lấy tay bịt miệng bạn cũ của anh lại, chỉ nghe thấy tiếng ‘ô ô ô’ kéo đến một phòng khác.

Cuối cùng cũng được thanh tịnh.

Anh đeo đôi bao tay màu trắng, thật cẩn thận lấy nửa trái táo và mẫu miếng
bọt của Dung Hoa ra. Anh đưa mắt mình đặt vào kính hiển vi, cây bút trên tay di chuyển không ngừng, đồng thời bộ não của anh rất nhanh tính toán những dữ liệu nhảy múa phức tạp.

Anh căng thẳng phân tích các số liệu tinh vi liên tục trong một đêm. Khi thật sự chăm chú làm việc, anh trông rất quyến rũ.

* * *

Sáng hôm sau, điện thoại Duy Duy vang lên, Duy Duy liếc nhìn dãy số trên máy, hưng phấn nhận cuộc gọi:

“Hi, bác sĩ…” Như nghĩ đến chuyện gì, cô lập tức sửa miệng.

“Chào buổi sáng, Nhân Thành!” Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Vừa nói xong, cô nhanh chóng lướt qua chiếc đồng hồ báo thức, thấy đã gần mười hai giờ… Duy Duy e ngại, lấy tay gõ nhẹ vào đầu.

Nhất định cô đã lưu lại trong ấn tượng người khác mình là một cô gái
lười nhác rồi! Nhưng còn cách nào sao? Hôm qua sau khi đồng ý lời cầu
hôn của anh xong, Duy Duy mất ngủ suốt đêm

Có hưng phấn, có ưu
sầu, cũng có tràn đầy hy vọng đối với tương lai. Cô biết quyết định của
mình thật nông nỗi, nhưng có đôi khi không phải con người vì dựa vào một phút nông nỗi mới đi đến thành công? Vì vậy cô tin chắc rằng, mình nhất định sẽ thật hạnh phúc! Mặc dù khởi nguồn của niềm hạnh phúc này có vẻ
thiếu lửa…

“Ừ, chào buổi sáng.” Tiếng của Triệu Nhân Thành nghe cũng rất mất tự nhiên.

“Anh đang đi làm?”

“Ừ.”

Sau đó anh thay đổi đề tài, bối rối hỏi cô: “Em thì sao? Chừng nào đi làm được?”

Chân của cô đã khá hơn nhiều, chỉ cần một hay hai tháng đừng vận động mạnh, sẽ không gặp vấn đề gì.

“Em? Hôm nay em làm suốt đêm.” Cô đã chính thức khỏi bệnh.

Nghe vậy, Triệu Nhân Thành trầm ngâm một lát rồi quyết định.

“Hay là anh nói với viện trưởng, để ông ấy chiếu cố em một chút, chỉ để em làm ca ngày thôi?”

Cái này không phải lấy việc công làm việc tư sao?

“Đừng, đừng! Anh làm vậy người ta sẽ nói ra nói vào mất hay, em chẳng sao đâu!” Cô hết hồn vội vàng xua tay.

Điều này cũng đúng, nhưng…

“Lúc em nhận công việc cũng nói rõ sẽ không làm lâu dài, cho nên anh đừng vì em mà để người ta có chuyện đâm chọt sau lưng!” Duy Duy vội vàng giải
thích.

Thấy cô nói vậy, Triệu Nhân Thành nhẹ nhàng thở ra. Quả thật, hai người làm chung một bệnh viện rất bất tiện.

“Hay nghỉ làm cũng được. Dù sao, chúng ta… cũng có nhiều việc cần lo.”

Anh ám chỉ chuyện ‘đính hôn’, chứ không phải ‘việc’ khác! Mặt Duy Duy đỏ
như gấc khi tưởng tượng đến những trò ngớ ngẩn, trái tim vui mừng muốn
nhảy khỏi lồng ngực.

Thật sự như một giấc mơ! Ngày hôm qua thấy anh rất xa lạ, vậy mà hôm nay, bọn họ đã thành vợ chồng sắp cưới.

“Anh… tìm em có việc gì sao?” Trời à! Bỗng nhiên cảm thấy mất tự nhiên quá!

“Ừ, là như vầy, mẹ anh bảo em sắp xếp thời gian thích hợp để gặp mặt cha mẹ em.” Triệu Nhân Thành nói ra mục đích.

Cha mẹ? Duy Duy cắn môi, dù rất khó khăn, nhưng trên điện thoại cô cũng
phải giải thích một chút sự phức tạp của gia đình mình với anh.

Trách không được, cô nói Tiêu Đồ là anh trai của mình. Hóa ra, bọn họ có chung một đứa em gái.

“Không sao cả, vậy hẹn mẹ em và cha kế đi. Anh muốn bàn bạc với họ về sính lễ, định tổ chức ngày nào, tiệc rượu đãi ở đâu? Sáng nay mẹ anh đi chọn
ngày rồi, là ngày mười chín tháng giêng, tại khách sạn Shangri-La, nhưng vẫn phải cần ý kiến của cha mẹ em.”

Duy Duy ngây dại. Cái gì mà ngày mười chín tháng giêng? Chưa tới một tháng nữa, sao nhanh quá vậy?

“Em thấy vội vàng quá hả?” Anh cũng mất tự nhiên hỏi.

“Mẹ anh còn muốn làm sớm hơn, nhưng đặt không được chỗ để đãi tiệc…”

Không, không! Cô giật mình không phải vì nó quá vội vàng, mà vì đây là đám
cưới lần hai của anh. Duy Duy nghĩ anh cũng giống như những người từng
li dị khác, làm tiệc đính hôn đơn giản, thậm chí chẳng cần tổ chức buổi
tiệc.

Tuy nhiên, không ngờ họ lại làm long trọng như vậy. Hơn nữa còn chọn khách sạn làm tiệc cưới cao cấp nhất, thật quá nể mặt.

“Thật ra, việc này em có thể tự mình quyết định.” OK OK, cái gì cô cũng OK hết!

“Vẫn nên gặp cha mẹ của em thì hay hơn. Nhà anh muốn giới thiệu hết thành
viên trong gia đình cho nhà em biết. Chúng ta còn phải đi mua đồ cưới,
em muốn đeo kim cương mấy carat? Có thói quen đeo đồng hồ không? Nếu có
thì em thích đeo hiệu nào? Hoặc em thương lượng với người nhà xem, bên
anh mua đại hộp trang sức khoảng mấy vạn tệ đem đến thì có thất lễ hay
không? Có rất nhiều chi tiết nên để hai bên cha mẹ gặp nhau bàn bạc một
chút.” Anh vừa nói, vừa nhìn tờ danh sách mà mẹ mình liệt kê ra.

Dựa theo tập tục tại Ôn Châu, lễ tđính hôn cực kì rườm rà, đãi tiệc đính hôn cũng cực kì long trọng.

Ở địa phương, cô dâu được gả cho nhà nghèo hay giàu có, liếc mắt người ta cũng có thể nhận ra hoàn cảnh gia đình. Cho nên khâu đính hôn cũng khá
quan trọng.

Thật ra đối với các thứ lễ tiết này, cũng là lần đầu tiên anh gặp phải. Bởi vì lúc trước anh lấy Nhã Vi, kinh tế còn eo hẹp, với lại mẹ thấy bọn họ thiếu thốn nên rất khó chịu. Và cũng vì họ là
hai anh em yêu nhau, mẹ sợ mang tai tiếng, nên làm đám cưới thật đơn
giản.

“Anh muốn em mua cho anh xe hiệu gì?” Duy Duy thấy hết hồn.

Mặc dù chú Tiêu có cho mẹ một số tiền, nhưng cô nghĩ chắc bà đã xài hết.
Điều kiện của kế phụ cũng rất bình thường, hơn nữa cô không muốn mọi
người mang gánh nặng vì đám cưới của mình. Nhưng nếu Triệu gia làm phô
trương đến như vậy, dựa theo tập tục, cô phải có của hồi môn là một
chiếc xe, khiến cô có áp lực quá lớn.

Duy Duy mở ngăn kéo tủ, nhìn xem mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm.

“Khỏi cần, kết hôn thôi là đủ rồi. Xe anh mới vừa mua năm nay, nên không cần xe mới, mua cũng vô dụng.” Anh từ chối.

Anh không thiếu tiền, tuyệt đối không thiếu.

Nói thật hay, thật hay! Không uổng là người đàn ông cô lựa chọn! Duy Duy cảm động đến sắp khóc.

“Được rồi, em và mẹ sẽ chọn thời gian rồi báo lại cho anh biết sau.” Duy Duy
cúp điện thoại trong tâm trạng bay bổng. Bởi vì thái độ của Triệu gia
không có hàm hộ, cô cảm nhận mình rất được coi trọng. Tiệc cưới này lớn
giống trong ước mộng của cô.

“Yeah!”

Duy Duy vui sướng ở trong phòng nhảy nhót lướt nhẹ như bay, xoay tròn như một con ruồi uốn lượn.

“Đầu của em có choáng váng không?” Đằng sau có tiếng nói thật hoang mang vang lên.

Duy Duy cứng đờ điệu nhảy của mình.

“Cẩn thận khỏi té gãy chân.” Lại thêm tiếng nhắc nhở xui xẻo.

Duy Duy nghiến răng, nhưng hôm nay của cô vui vẻ, nên không tính toán với anh.

“Trưa nay chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm đi.” Tiêu Đồ xoa nhẹ mắt, anh cũng
vừa tỉnh giấc vì tiếng cười lanh lảnh của cô đánh thức.

Anh
chẳng còn sức để nấu cơm. Cuộc thí nghiệm đến tận sáng sớm mới chấm dứt. Vì sợ bị chênh lệch, vì để tránh sai lầm, anh làm đi làm lại tới ba
lần. Sau đó cũng tập hợp được các số liệu giống như đáp án đang cầm
trong tay mình.

Anh mệt mỏi xoa nhẹ gáy, may mắn đêm nay anh không mệt mỏi đến té xỉu. Cho nên, anh rất ghét thức khuya.

Vốn tưởng rằng chỉ là một bữa cơm trưa đơn giản, ai dè Duy Duy kiên quyết kéo anh đến một nhà hàng lẩu gần đó.

Nơi này lẩu nấu bằng xương, là món cô thích nhất. Mỗi lần có thứ gì nong
nóng bỏ vào miệng, cô thấy tâm tình rất tốt. Nhưng Tiêu Đồ thì khác, anh ghét nhất nồi lẩu trước sau chỉ có một mùi hôi.

Anh ngáp liên tục, vừa nhúng cọng rau xanh vào nồi lẩu, vừa hỏi:

“Có chuyện gì vui vẻ đến mức phải mời khách hả?”

Cô vừa ăn bánh quẩy, vừa suy nghĩ nên mở miệng thế nào. Chuyện này nhất
định phải tuyên bố, dù sao cũng nghe được từ miệng của người khác, chi
bằng cô tự mở miệng chúc phúc cho mình.

“Anh thì sao? Cùng Dung Hoa đi đâu đó?” Đừng nghĩ cô hồ đồ, đến sáu giờ sáng cô mới nghe được tiếng mở cửa.

“Đi làm một chút việc.” Tất nhiên đã có kết quả, đối với anh chẳng còn ý nghĩa nữa, kết luận này coi như thỏa đáng.

Thật bất hạnh có người gặp chuyện xui xẻo, nhưng anh không hứng thú muốn nhúng tay vào chuyện gia đình người khác.

“Là chuyện gì thế?” Duy Duy truy vấn.

Sẽ không là… quan hệ tình dục chứ? Đừng vội trách tư tưởng cô dơ bẩn, thật sự là… dù sao cô nam quả nữ ở chung cả đêm, khiến người ta dễ liên
tưởng lắm!

“Anh là loại người không thích trong lòng có dấu chấm hỏi.” Anh cho một cái đáp án lấp lửng.

Tuy nhiên Duy Duy hiểu lời nói vừa rồi có nghĩa gì, cuối cùng cô cũng an
tâm phủi miệng, thấp thỏm cả đêm tiêu tan. Thật may, Dung Hoa không bị
sao cả!

“Tiêu Đồ, thật ra tướng mạo của anh rất tốt, nhưng sao
đến giờ vẫn không có cô gái nào bị ngã gục, kì lạ quá đi.” Duy Duy cảm
thán.

Dựa theo thể trạng và thân thủ của Dung Hoa, một tay thôi
cũng chế ngự được anh, rồi cưỡng hiếp đến ba ngày ba đêm cũng chẳng nhằm nhò. Thế mà ở cùng anh một đêm vẫn không bị nuốt hết xương cốt, thực sự kì diệu!

Bây giờ Duy Duy rất có tâm trạng để nói giỡn.

“Sao vậy? Đang thèm nhỏ dãi thịt thà của anh hả?” Anh miễn cưỡng lấy một cây bánh quẩy, nhúng vào nồi lẩu nóng.

Anh – có – bệnh – chắc! Còn dám nhắc đến chuyện kia!

“Nếu em muốn, anh sẽ giảm giá cho.” Anh vừa khua đôi đũa trong nồi kêu ‘leng keng – leng keng’, vừa nói lời táo bạo, nhưng thái độ vẫn vô cùng nhàn
nhã.

Anh – còn – dám – cười – cợt?

“Em chẳng thèm.” Duy Duy hừ lạnh, lần đầu tiên nói lời thật trong lòng.

Anh – con thỏ thành tinh này, ai muốn cũng được! Đặc biệt trừ cô.

“Vừa làm nhân viên môi giới, vừa giảm giá, vừa bán lại vừa được kí gởi thì sao?” Tâm tình của anh hình như rất sảng khoái.

Anh thừa nhận tâm địa mình đen tối, trên TV chiếu cảnh nhân vật gặp bi kịch khiến người xem phải rơi nước mắt, còn anh càng xem càng thấy phấn
chấn.

Nhìn thấy người khác bi thảm, chất kích thích tố Adrenalin [1] trong người anh càng phóng thích mạnh mẽ. Mà sáng nay anh chứng
thật được suy đoán của mình, cuộc sống của người nào đó đang trình diễn
một bi kịch lớn! Thật sự là… làm anh vừa mừng vừa thoải mái.

“Đừng có nói bừa, anh không sợ em tống thêm một đấm nữa hả?” Duy Duy gằn giọng uy hiếp.

“Em có hứng thú đùa giỡn với tình dục, thì anhcó can đảm để thừa nhận nó thôi.” Tiếng anh vẫn rất nhàn nhã.

Khóe môi Duy Duy bỗng run rẩy. Càng nói cô càng bị người này chọc cho điên lên rồi!

“Thật ra hôm nay em muốn được chúc mừng, muốn tuyên bố một việc vui… Đó là
năm sau em và bác sĩ Triệu sẽ đính hôn.” Không thể chậm trễ, càng nói
càng thêm mờ ám, Duy Duy lập tức công bố.

Miệng Tiêu Đồ đang cười thoải mái, bỗng chốc đông cứng lại. Cả người anh bất động, chậm rãi ngước mắt lên khó tin nhìn cô.

“Em nói lại lần nữa xem.” Anh nghĩ mình nghe lầm.

“Ngày mười chín tháng giêng tại khách sạn Shangri-La, em và bác sĩ Triệu sẽ
tổ chức lễ đính hôn. Xin mời anh trai trưởng đến đúng giờ tham dự!” Duy
Duy nở một nụ cười hạnh phúc.

Đôi đũa đang gắp chiếc bánh quẩy trong tay, trong tích tắc bị gãy làm hai khúc rớt vào nồi.

~*~

[1] Adrenalin: một hóc môn do tuyến thượng thận tiết ra, có tác dụng làm co/dãn mạch…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui