Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Chuông cửa bỗng vang lên tiếng ‘đinh đong’.

Duy Duy đang ngồi trên giường xem một quyển tạp chí du lịch, nghi ngờ hạ tờ báo xuống.

Là ai đây? Sẽ không là…

Buổi trưa bận rộn chạy đôn chạy đáo, nên Triệu Nhân Thành gọi bà Triệu đến
sao? Da đầu Duy Duy tê điếng, bây giờ cô rất sợ ánh mắt sắc bén của bà
Triệu.

Cô lịch sự mở cửa, nhưng người đứng bên ngoài mang một
túi đầy đồ ăn khiến cô ngây người trong chốc lát, rồi vừa mừng vừa sợ
nói:

“Thỏ Thỏ, sao anh lại tới đây?”

“Anh không thể tới à?” Anh lạnh giọng hỏi.

Anh đến thăm bệnh cũng không cho

Không, không phải thế! Cô tưởng rằng… tưởng rằng… anh sẽ chẳng bao giờ quan
tâm mình nữa. Bởi vì hôm nay cô trông như người mắc nợ.

“Tới xem em ăn cơm chưa?” Mặt anh vẫn lạnh lẽo.

Anh đã hứa sẽ chăm sóc khi cô xạ trị, cho dù nơi phải đến khiến anh rất khó chịu, nhưng tuân thủ lời hứa chính là tính cách của anh.

“Bác
sĩ Triệu… kêu mẹ nấu cho em món canh móng giò heo, nghe nói ăn nó sẽ hồi phục máu rất nhanh…” Vừa thấy anh, cô đã chột da. Thậm chí sợ đến mức
đem chồng sắp cưới của mình sửa thành bác sĩ Triệu.

Canh móng giò heo? Anh nhíu mày hỏi:

“Em ăn rồi?” Trước khi xạ trị, đánh chết cô cũng không ăn thứ đầy mỡ màng
này. Đừng có nói với anh, sau khi tế bào ung thư bị thuốc tiêu diệt thì
tính tình cô cũng biến chuyển hoàn toàn!

Cô cười gượng, vì quả thật cô không động đũa.

Món canh móng giò heo kia, cô chỉ đưa lên miệng uống một miếng đã mất lịch
sự nôn hết sạch. May thay, bác sĩ Triệu và mẹ anh đều cho rằng cô còn
chịu phản ứng của hóa chất.

“Anh ta đâu?” Lại cất tiếng hỏi lạnh lùng.

“Đi vào bệnh viện rồi à?” Đã biết còn cố hỏi.

“Thôi đi, làm gì mà nghiêm túc quá vậy…” Duy Duy mất tự nhiên dịch người để anh bước vào nhà.

“Em xác định để anh vào hả?” Anh ngoài miệng nở nụ cười, trong lòng chua chát hỏi.

Da đầu Duy Duy lại run lên từng chặp. Mỗi lần anh mỉm cười như vậy đều
khiến cô sợ hãi, nó dường như chứa sự tức giận mà chưa được trút ra.
Nhưng hôm nay anh vô cùng rộng lượng, không gây khó xử cho cô.

“Nhà bếp ở đâu? Anh nấu nướng cho em ăn.” Anh vẫn thờ ơ và miễn cưỡng nói chuyện với cô.

Anh nấu đồ cho cô ăn?

“Nơi này…” Duy Duy chỉ chỉ tay vào vị trí nhà bếp, không dám nói nhiều

Qủa thật anh đã từng nói qua, trong lúc xạ trị bằng hóa chất thì vấn đề dinh dưỡng của cô phải do anh đảm nhiệm.

“Ừ.” Anh sành sõi như đang ở nhà mình, trực tiếp đem thức ăn tiến vào.

“Anh đi chợ mua rau hả? Không phải anh rất sợ bẩn sao?” Duy Duy như một cái
đuôi bám đằng sau, thì thào liên tục và luôn tìm cách đổi đề tài.

“Thế giới này có nơi gọi là siêu thị!” Làm ơn đi, đừng mong anh bước vào mấy cái chợ truyền thống với đủ loại mùi bẩn thỉu.

“Anh định nấu gì cho em ăn thế?” Cô có chút vui mừng hỏi.

Niềm vui mừng được bộc phát khi nhìn thấy anh, nó thực sự đã nhảy lên cao.

“Chỉ cần em đừng gọi tên chồng chưa cưới đáng ghét và đứa con riêng của mình về… Tối nay chỉ để ‘Tiêu công tử’ anh đây rửa tay nấu món canh ngon cho em.” Anh miễn cưỡng nói.

Anh là người nổi tiếng ghi hận. Những
chuyện cô làm hỏng, anh đều ghi tạc trong lòng, chỉ vì chưa tới lúc để
trả thù mà thôi! Hừ, đừng làm anh thành công bắt được cô, nếu không, anh lập tức từ nô lệ biến thành một tướng quân tàn bạo!

“Anh quên bỏ muối kìa!” Duy Duy nhắc nhở.

“Muối – bột ngọt – nước tương – rượu lâu năm… đều tự tay anh mang tới. Yên
tâm! Sẽ không tiêu tốn gia tài nhà chồng sắp cưới của em đâu!” Anh lôi
một đống gia vị ra, rồi nghiến răng gằn ba chữ ‘chồng sắp cưới’.

Đã thế anh còn bỏ thêm một câu:

“Chén bát anh cũng đem theo.” Anh chẳng màng đụng đến một vật dụng nào ở nhà chồng sắp cưới của cô.

Hành vi keo kiệt của anh, khiến Duy Duy dở khóc dở cười.

“Mua thức ăn ngon gì vậy?” Cô thấy một cái túi màu đen còn dính đầy máu, vội đưa tay mở ra xem.

Anh kịp thời ngăn cô lại.

“Heo con, sinh lực của em còn rất tốtao?” Anh nghiến răng hỏi.

“Cũng… tạm…” Cô lừa anh.

Trên thực tế, cô đang yếu xìu. Đôi chân mềm èo, cả người mệt mỏi đến bước
chân cũng bủn rủn, đi vài bước đã muốn ngã lăn quay. Tuy nhiên vừa thấy
anh tới, cô quá vui mừng mà hoàn toàn quên mất cơn đau nhức xương khớp
lúc ngồi trên giường.

Anh im lặng, sau đó khóe môi nhếch lên.

“Sức khỏe của em ‘vẫn tốt’ như vậy, chi bằng đêm nay chúng ta tiếp tục chiến đấu hăng hái tới hừng đông?”

“…” Nghe thế, môi cô cũng nhếch cao.

Anh còn dám nói vậy, thiệt may mắn là trong phòng chỉ có hai người bọn họ!
Nhưng anh có biết rằng ở trong nhà chồng sắp cưới của cô mà nói mấy điều này, thì chẳng đáng buồn cười tí nào?

“Em trở về phòng đây, anh nấu xong rồi gọi em nhé.” Cô yên lặng chạy bay vào phòng, không dám ngồi lại.

“Không tiễn.” Anh nói mà chẳng quay đầu.

Bữa nay anh lạ ghê, chả làm cô khó xử gì cả! Nửa tiếng sau, anh vào phòng gọi cô ra ăn cơm.

“Heo con, dậy đi.” Anh lay cô.

Duy Duy lơ mơ thức giấc. Hôm nay cô quả thật rất mệt.

“Để anh bế em qua đó.” Không để cô kịp từ chối, anh đã bế lấy cô rồi. Hơi ấm trong ngực anh khiến Duy Duy giật nẩy người.

Anh nấu rất đơn giản, một dĩa rau màu xanh cô yêu thích, còn có món canh
gan heo và dưa muối xào… Ơ, đây là thứ gì? Một miếng nho nhỏ như thịt
bạch tuộc, sờ gần lại như thịt bò.

“Em ăn đi.” Anh đẩy toàn bộ thức ăn tới trước mặt cô.

“Vâng.” Cô gật đầu, đưa đũa gắp nếm thử.

“Hương vị ra sao?” Anh cẩn thận hỏi.

Thật ra hôm nay cô ăn gì cũng đều vô vị, đầu lưỡi như bị người ta dùng thuốc tẩy chà qua.

“Ngon lắm, rất tươi, nhai thật đã.”

Nghe mấy chữ ‘nhai thật đã’, đôi môi anh trề ra.

“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.” Anh thúc giục.

“Vâng.” Cô gật đầu, lại ăn thêm vài miếng nửa.

Món anh nấu ngon hơn của bà Triệu, các món ăn nhẹ, dễ tiêu không làm cô ngấy.

Có phải vì cô mà tên nhóc này học cách nấu ăn? Rau xào không bị vàng úa,
làm người ta vừa thấy đã thèm, gan heo nóng lại tươi rói. Chẳng biết dĩa này là món gì, mà cô nếm cũng rất ngon.

Đừng có như anh nói,
xuống bếp là chuyện nhỏ nhé! Mới ngắn ngủn vài ngày, mà tài nghệ nấu
nướng của anh đã tăng chóng mặt vậy sao? Hay là anh luôn dùng chiêu giết gà dọa khỉ? Thật khó tưởng tượng ra.

Cô lại miễn cưỡng ăn thêm vài miếng nữa, anh vỗ nhẹ lưng cô vài cái, nói:

“Nếu ăn không nổi thì đừng ráng.” Nếu cố ăn sẽ dễ bị nôn mửa.

“Vâng ạ!” Ngồi trên bàn cơm một lát, Duy Duy đã thấy mệt muốn chết.

Cô vừa động đậy đã lập tức chóng mặt hoa mắt, toàn bộ trần nhà đều lung lay.

“Heo con, em phát sốt à?” Sau khi sờ trán cô, anh nói.

Cô cũng cho là vậy.

“Không sao cả, chỉ sốt nhẹ bình thường thôi, Nhân Thành mua thuốc hạ sốt cho
em rồi.” Anh lại gần tới mức cô có thể ngửi được mùi hơi thở quen thuộc
trên người anh. Đầu óc Duy Duy càng thêm choáng váng nghiêm trọng.

“Sau đó anh ta tiếp tục đi làm?” Anh nhìn cô chằm chằm, hỏi tiếp.

“Anh ấy định ở nhà, nhưng có một ca bệnh giữ thai cần anh ấy phẫu thuật.
Tình hình có vẻ rất nguy hiểm, nếu tối nay vẫn không ức chế được sự co
bóp thì phải phẫu thuật để bảo đảm sức khỏe của người mẹ trước.” Cô đem
lời giải thích của Triệu Nhân Thành truyền đạt lại.

vừa dứt lời cô đã cảm thấy mình hồ đồ, sao lại kể hết ra như vậy?

Triệu Nhân Thành là một bác sĩ rất có ý thức trách nhiệm, cô thấy sức khỏe
mình bình thường, chỉ sốt nhẹ 38 độ, không phải nghiêm trọng gì.

Tiêu Đồ im lìm ngấm ngầm. Nếu là anh, anh sẽ nói bệnh nhân đau bụng muộn một chút, sinh non chậm một chút, vì anh bề bộn công việc và người anh yêu
cũng đang đau đớn vô cùng.

Những lời này anh chẳng nói trước mặt cô, tránh bị khinh bỉ. Xã hội bây giờ, nói thật lòng luôn nhận lấy thiệt thòi.

“Tốt thôi, anh ta đi công hiến cho xã hội, thì anh…” Anh rũ mắt bước tới gần cô, mỉm cười và nói nhẹ như thổi khí vào tai.

“Cống – hiến – cho – em.”

Thật mờ ám! Hơn nữa, khoảng cách họ dựa vào cũng vô cùng ái muội.

Thậm chí cô còn có thể cảm giác được đôi môi anh như đang cọ sát qua đôi môi cô. Thật nóng bỏng, thật cám dỗ! Giống tối qua như đúc.

Duy Duy căng thẳng liếm đôi môi khô rát, lại vô tình liếm tới chỗ ẩm ướt anh
vừa lướt qua. Cô sợ hãi thở một hơi lạnh toát, nhanh như chớp thu hồi
chiếc lưỡi của mình.

Anh chỉ cười, không tiến lên truy đuổi nữa. Nhưng ánh mắt vẫn phức tạp khó lường.

“Heo con, tuy bây giờ hỏi chuyện này có thể không đúng thời điểm, nhưng…” Anh ngập ngừng.

“Em chuẩn bị xử trí anh thế nào?”

Duy Duy thấy đầu óc mình như thiếu dưỡng khí. Cô phải xử trí anh ra sao đây? Cô… cô hoàn toàn không biết.

Cùng bác sĩ Triệu bắt đầu một lần nữa, hay duy trì mối quan hệ tình ái lén
lút với Thỏ Thỏ? Cô đã không suy nghĩ kĩ, quả thật chưa suy nghĩ kĩ.

“Heo con, hay là đừng nóng vội lựa chọn. Em cứ tiếp tục sắm vai bà Triệu đi, anh sẽ làm tình nhân của em.”

Lời đề nghị của anh khiến cô ngây dại.

không gây khó xử cho em!” Anh cười thật xảo quyệt, cố gắng thuyết phục lại càng nham hiểm hơn.

“Thật ra ‘yêu đương vụng trộm’ rất kích thích!”

Anh không bức ép cô, thực sự không. Bởi vì anh biết rõ vị trí của mình hiện tại, nếu dồn đến kết quả cuối cùng thì ngược lại bản thân mình sẽ nhận
được con đường chết.

“Chờ khi em chân chính xác định phải lấy anh ta, anh sẽ tự động biến mất.” Vì thế trước mắt anh tình nguyện làm ‘gian phu’.

Sáng sớm tinh mơ, Triệu Nhân Thành vừa tan ca đêm, liền vội vã chạy về nhà.

“Duy Duy à, em thức dậy chưa?” Anh lịch sự gõ cửa phòng cô.

“Anh mang món cháo nấm tuyết về cho em đây.” Cháo do mẹ anh nấu, anh có trách nhiệm đến cầm về nhà.

“Anh đợi một chút.” Tiếng nói bên trong nghe rất hoảng hốt.

Sau đó một mảnh hỗn loạn.

Triệu Nhân Thành bối rối, dù sao phụ nữ khi thức dậy chắc có nhiều thứ bất
tiện. Sau vài phút cô mới mở cửa bước ra, nhưng vẫn sống chết giữ chặt
cánh cửa.

“Em…” Chưa kịp nói gì, Duy Duy đã chột dạ.

“Hôm nay bớt nóng không?” Triệu Nhân Thành đưa tay sờ trán cô.

So với bình thường thì còn hơi nóng một chút, nhưng so với đêm qua đã khá hơn nhiều.

Duy Duy mất hết tự nhiện, chẳng biết nên tiến hay nên… Bây giờ cô thấy quá
lộn xộn. Bộ dạng của cô cứ như đang cất dấu thứ gì bí ẩn trong phòng.

“Em cứ nằm trên giường đi, anh đem cháo vào cho.” Anh nắm bả vai cô, không để cô đứng ngoài cửa nữa.

Cả người Duy Duy cứng đờ. Bởi vì Triệu Nhân Thành đã rảo bước tiến vào phòng. Cũng phải thôi, đây là nhà của anh mà.

‘Anh ta vắng nhà, anh sẽ tới. Anh ta về, anh sẽ đi. Nhất định không gây khó
xử cho em!’ Duy Duy thảng thốt quay đầu, cả căn phòng trống trơn

Lúc Triệu Nhân Thành gọi cửa, cô sợ tới mức hồn tiêu phách tán. Thậm chí
chột dạ đến ngay cả tủ quần áo cô cũng đi tìm, nhưng chẳng có bóng dáng
của Thỏ Thỏ.

Triệu Nhân Thành nhìn thấy chăn mềm lung tung phía
sau, cười nhẹ nhàng. Anh rốt cuộc hiểu vì sao cô lại kinh hoàng. Trừ vẻ
bề ngoài ngăn nắp ra, một số thói quen sinh hoạt của cô quả thật hơi
xấu.

“Em đừng vận động nhiều, cứ ăn điểm tâm đi.” Anh giúp cô dọn dẹp căn phòng, vì giờ cô vẫn là bệnh nhân.

“Đừng!” Phát hiện ra ý định của anh, Duy Duy vội vàng chặn lại.

Chiếc giường này, Thỏ Thỏ đã ngủ qua…

Hành vi quá khích của cô khiến Triệu Nhân Thành sửng sốt, anh đang muốn nói
gì đó thì ánh mắt anh bỗng cứng lại nhìn vào một chỗ… Thấy được một thứ…

Duy Duy dõi theo mắt anh, thì phát hiện ra bộ đồng phục màu xanh dắt trên đầu giường.

“Nó…” Cả người Triệu Nhân Thành ngẩn ngơ. Vì anh nhớ rõ, khi cô vào ở đây không đem theo bộ đồ này.

“Đây là… Tiêu… Tiêu Đồ tối qua mang tới…” Duy Duy đành phải thừa nhận.

“Vì sao cậu ta… đem tới đây…?” Triệu Nhân Thành nhìn chằm chằm vào bộ đồng
phục màu xanh, cảm giác như băng đóng lượn quanh mình.

* * *

“Đúng rồi, hôm nay anh tới còn một mục đích tặng quà cho em đấy.” Tiêu Đồ chợt nhớ đến gì đó, cầm chiếc túi lấy món đồ ra.

“Em để quên thứ này trong nhà.”

Cái gì vậy nhỉ? Cô nhìn chăm chú, hóa ra là bộ đồng phục tiếp viên hàng không, nhất thời cô xây xẩm mặt mày:

“Hiện giờ em đâu mặc tới nó.”

Anh chậm rãi đem bộ đồng phục vuốt thẳng rồi móc trên giường, một chỗ dễ dàng nhìn thấy nhất.

“Dù có mặc hay không cũng đem nó treo một nơi gần mình nhất,cổ vũ em chiến thắng bệnh tật và trở lại làm việc sớm.”

Anh nói xong, đem bộ quần áo vắt nơi mình ưng ý. Duy Duy cảm thấy anh nói rất chí lí, nhưng cũng thấy kì lạ.

“Không phải anh luôn phản đối em làm tiếp viên sao?”

“Đó chẳng phải là hứng thú của em ư? Anh làm gì có quyền quản chế?” Anh che dấu lương tâm, trả lời vội vàng.

Phải thế không?

* * *

“Anh ấy nói làm như vậy có thể khích lệ em mau chiến thắng bệnh tật, trở lại làm việc.” Duy Duy nhẹ giọng nói.

“Anh… anh có phản đối việc anh ấy đến nhà anh không?”

Phản đối đi, nên phản đối, xin anh nhất định phải phản đối! Như vậy lập trường của cô mới có thể kiên định.

“Không đâu, anh ít ở nhà, có người thân ở với em sẽ nhộn nhịp hơn.” Triệu Nhân Thành lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng trả lời.

Mặc dù biết mối quan hệ của cô và bác sĩ Tiêu chẳng đơn giản, nhưng anh không muốn mất phong độ đàn ông.

Không phải người thân! Hiện giờ Thỏ Thỏ có một vai diễn mới với tên gọi ‘gian phu’. Những lời này, Duy Duy nghẹn trong họng.

“Duy Duy à, em cứ ăn từ từ nhé, anh ra ngoài trước được chứ?”

Triệu Nhân Thành khổ sở mỉm cười, anh sắp chịu đựng hết nổi, chỉ muốn chạy
nhanh ra khỏi phòng. Bởi vì bộ đồng phục màu xanh kia làm anh sợ hãi,
cảm thấy nơi đó như có con rắn độc cắn nát trái tim anh. Một chút ham
muốn đứng lại đây cũng biến mất, chỉ muốn trốn thật lẹ.

“Vâng.” Duy Duy gật đầu. Cô ăn sáng một mình mà thấy thoải mái hơn.

Bác sĩ Triệu rời khỏi phòng, trả lại cho cô sự yên tĩnh.

Duy Duy ăn từng miếng, mỗi lần ngán ngấy, cô lại thấy bên cạnh mình anh đang nghiêng đầu nhìn chăm chú, và nói:

“Heo con, em phải mau khỏe.”

* * *

“Heo con, không tệ lắm, em cũng biết cách giấu diếm.” Quan sát khắp phòng xong, anh quay sang chế giễu cô.

“Em giấu diếm cái gì?”

Anh chỉ liếc cô một cái, Duy Duy liền lập tức nhận ra ý của anh ngay, cô
bối rối cúi đầu… Có rất nhiều vết hồng hồng đỏ đỏ trên người do anh in
lên.

“Bất quá tối nay anh sẽ tạm ngủ yên.” Anh nhún vai.

“Nè! Anh ngủ thì cứ ngủ, việc gì lại mò lên giường của em?” Cô gấp gáp kêu lớn.

“Chẳng phải bây giờ anh sẽ làm Tây Môn Khánh sao? Chồng em đi vắng, dĩ nhiên
anh nên tranh thủ thời cơ, nắm lấy lợi thế củng cố địa vị của kẻ ‘gian
phu’ chứ.” Anh nói thật vô tội.

“…” Cô á khẩu.

“Thỏ Thỏ, anh không biết là chúng ta làm như vậy thật thiếu đạo đứa à?”

Anh nhíu mi hỏi: “Em chỉ lấy dương bổ âm thôi mà?”

Anh nhất định phải nói huỵch toẹt ra như vậy?

“Dù sao trước đó chúng ta cũng đã thiếu đạo đức rồi, vậy cứ tiếp tục đi.” Anh nói như chẳng có việc gì.

Tuy nói vậy, nhưng cả một đêm họ không làm gì cả. Cô vẫn sốt lúc nóng lúc
lạnh, cả người đổ đầy mồ hôi. Hóa ra, lúc con người phát bệnh thì đặc
biệt yếu ớt.

Cô bỗng phác giác, mình rất sợ bóng đêm. May thay, bên cạnh vẫn còn một bờ ngực để cô yên tâm dựa vào.

Khi cô trằn trọc mất ngủ, cổ họng ừa ựa từng cơn ghê tởm, thì một bàn tay
toát hơi lạnh vỗ về sau lưng, khiến cô thoải mái hơn. Cũng làm cô biết,
mình không cô đơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui