Trong lúc Cố Hàn Đình tập trung xem tập hồ sơ mình vừa đưa tới thì Từ Minh cũng lên tiếng nói thêm.
"Theo như những gì điều tra được, Hạ Uyển Ân là một cô gái xuất thân từ cô nhi viện.
Không họ hàng người quen, một mình tự nuôi lấy bản thân nhờ vào việc vừa đi học vừa đi làm và nhận được học bổng nhiều năm liền.
Năm cô vào đại học năm hai thì quen biết với Lý Trọng Đình, vì quá yêu anh ta nên tự nguyện thôi học từ bỏ ước mơ để làm việc kiếm tiền lo cho hắn ta.
Không ngờ hắn ta lại thay lòng đổi dạ khi vừa có công việc ổn định mà phủi sạch quan hệ với cô.
Còn việc ở khách sạn hôm đó, cô ấy cũng từng có mặt nhưng người thuê phòng là Lý Trọng Đình.
Theo tôi điều tra được Lý Trọng Đình lừa cô ấy đến đó để phục vụ cho một gã nào đó để gã ta cho hắn vào làm tại Cố thị này.
Sau khi chuốc say cô Hạ hắn ta đã đưa cô Hạ vào phòng, lúc trở ra đã va phải một cô gái làm rơi thẻ phòng xuống sàn.
Có lẽ vì không chú ý nên bọn họ đã cầm nhầm thẻ phòng của nhau.
Và cũng rất có thể hắn ta đã va phải cô gái mà tôi đưa tới."
Cố Hàn Đình vừa lắng nghe vừa chăm chú nhìn vào tài liệu mà Từ Minh điều tra được.
Nếu nói như vậy cô ấy chính là người phụ nữ đêm đó sao? Sao lại trùng hợp như vậy? Hay từ đầu đã có một sự sắp xếp nào trước đó mà anh không hề hay biết! Mà cô gái này cũng thật ngốc nhỉ! Đã học những hai năm đại học kinh tế, thành tích đều đứng nhất mà vẫn chấp nhận từ bỏ vì gã đàn ông không ra gì kia, không thể nói cô ngốc mà là quá ngốc.
Nhìn mặt hắn ta là đã đủ biết hắn ta sở khanh thế nào rồi, sao cô có thế khờ như thế chứ!
"Những thông tin này cậu chắc chắn là thật chứ? Cô ấy thật sự là người đêm đó sao?"
"Tuy là còn chưa rõ ràng lắm, nhưng theo những gì tôi điều tra được từ tên Lý Trọng Đình kia thì khả năng chín mươi phần trăm người đêm đó là cô Hạ."
"Cậu tra lại lần nữa cho tôi, tôi muốn một thông tin chính xác."
Tiếng gõ cửa phòng cùng giọng nói của Thẩm Lưu Ly vọng vào, Cố Hàn Đình vội đậy tập tài liệu thông tin về Hạ Uyển Ân rồi nhanh chóng cất đi.
Còn chưa được sự đồng ý của anh cô ta đã đẩy cửa bước vào, Cố Hàn Đình sắc mặt không vui lạnh giọng hỏi.
"Ai cho phép cô vào đây?"
Nhân viên quầy tiếp tân cũng chạy vội theo Thẩm Lưu Ly vào đến văn phòng, nhìn nét mặt tức giận của anh cô gái kia vội giải thích.
"Cố tổng, là cô ấy tự xông vào, tôi có ngăn cản nhưng không được ạ."
"Cô ra ngoài trước đi!"
"Vâng, Cố tổng."
Ánh mắt không thiện cảm của anh một lần nữa nhìn về phía Thẩm Lưu Ly, cô ta chẳng những không thấy ngại mà còn nhanh chân bước về phía Cố Hàn Đình nói với giọng nũng nịu trách móc.
"Anh Hàn Đình, nhân viên của anh đúng là không hiểu chuyện, ngay cả em mà cũng dám nói không hẹn trước thì không được vào.
Cô ta nghĩ cô ta là ai mà dám dùng giọng điệu đó nói với em chứ!"
"Đây là quy định tôi đưa ra, cô có ý kiến sao?"
"Aiza đấy là dùng cho người khác, chẳng lẽ với em anh cũng quy tắc như thế sao?"
"Quy tắc là quy tắc, bất cứ ai cũng không ngoại lệ.
Cô nghĩ cô là gì mà muốn phá bỏ quy tắc của tôi?"
Nhận thấy ánh mắt không hài lòng của anh nhìn mình, Thẩm Lưu Ly biết anh đang tức giận nhưng cố tình như chẳng biết gì.
Cô ta lại nũng nịu.
"Em với anh quen biết nhau từ nhỏ, thân thiết còn hơn cả người nhà.
Chẳng lẽ anh không thể vì em mà bỏ qua quy tắc được sao?"
Thẩm Lưu Ly vừa nói vừa đưa tay chạm vào mặt anh vuốt ve mơn trớn, Cố Hàn Đình không chấp nhận được thái độ lả lơi của cô ta dành cho mình liền chụp lấy cánh tay cô ta hất mạnh ra rồi đứng bật dậy nói.
"Thẩm Lưu Ly tôi nhắc cho cô nhớ, đây là Cố thị chứ không phải Thẩm gia của cô mà muốn làm gì thì làm.
Cút khỏi đây ngay cho tôi!"
"Hàn Đình, em và anh sắp đính hôn với nhau rồi.
Anh có cần giữ khoảng cách với em như thế không?"
Cố Hàn Đình kinh ngạc nhìn cô khi nghe lời nói cô vừa thốt ra.
Giọng nói vô cùng lạnh anh nhìn cô hỏi.
"Cô vừa nói gì? Ai sắp đính hôn với ai?"
"Thì anh và em sắp đính hôn rồi.
Mẹ anh đã nói chuyện với ba mẹ em về chuyện hôn nhân của chúng ta rồi, anh còn giả vờ không biết gì chứ!"
Lại là mẹ, hết lần này đến lần khác bà ấy đã tự mình quyết định mọi việc trong đời của anh mà không cần anh đồng ý.
Tại sao bà ấy chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của anh như thế chứ!
Cơn giận tột cùng khiến anh siết chặt bàn tay thành nắm đấm.
Những đường gân máu nổi lên chi chít trên bàn tay anh khiến Thẩm Lưu Ly có chút sợ lên tiếng hỏi.
"Hàn Đình anh sao vậy?"
"Cút!"
Tiếng quát của Cố Hàn Đình làm Thẩm Lưu Ly giật bắn mình vì sợ.
Cô ta dù có chút không muốn rời đi nhưng nhìn thái độ tức giận của anh cũng đành ấm ức rời khỏi phòng.
Từ Minh vẫn đứng đó nhìn anh bằng ánh mắt cảm thông, anh hiểu được cảm giác của ông chủ mình lúc này.
Lúc nào cũng xem con mình như một công cụ mặc tình xoay trở, Cố phu nhân thật sự nghĩ cho Cố tổng sao? Hay tất cả chỉ vì lợi ít thương mại và của cá nhân bà đây!
"Cố tổng, anh có cần tôi giúp gì không?"
"Cậu có thể làm gì sao? Quyết định của bà ấy trước nay chưa ai thay đổi được."
"Vậy nếu như chúng ta nói chuyện của Hạ Uyển Ân với Cố phu nhân thì sao? Biết đâu..."
"Không được, nếu mẹ tôi biết tôi phát sinh quan hệ với một người phụ nữ gia thế tầm thường như Hạ Uyển Ân, chắc chắn cô ấy sẽ không toàn mạng đâu.
Tạm thời cậu cứ tiếp tục điều tra chuyện tôi giao, chuyện hôn nhân này tôi sẽ nói chuyện với mẹ tôi sau.".