Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh


Cố Hàn Đình trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, vừa ngã người ngồi xuống ghế đã nghe thấy tiếng của mẹ mình từ bên ngoài vọng vào.

Không cần hỏi anh cũng thừa biết mẹ anh đến đây với mục đích gì, không gấp rút cũng không khẩn trương, anh vẫn ngồi đầy nhắm mắt dưỡng thần như không hay biết gì.

Cố phu nhân bước vào ngồi xuống đối diện với anh lên tiếng hỏi.
 "Hôm nay ở công ty con đã lớn tiếng với tiểu Ly sao? Con có biết thái độ và hành động của con làm con bé rất đau lòng không?"
 "Mẹ quan tâm đến cảm xúc của cô ta như thế, vậy mẹ đã bao giờ quan tâm đến cảm xúc của con chưa? Mẹ tự ý định hôn sự mà chưa từng nói với con một lời, mẹ có tôn trọng con không? Mẹ có hiểu cho con không?"
 "Mẹ chọn cho con một người vợ môn đăng hỗ đối thì có gì sai chứ? Con là con của mẹ, tại sao mẹ phải được sự đồng ý của con thì mới được quyết định chứ!"
 "Cũng vì ý nghĩ này mà mẹ chưa từng quan tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của con sao? Đã bao giờ mẹ quan tâm xem con muốn gì và thích gì chưa? Lúc nào mẹ cũng chỉ muốn con làm theo ý của mẹ, thậm chí hôn nhân đại sự của con mẹ cũng tự quyết.

Rốt cuộc con là con mẹ hay là vật cho mẹ tiêu khiển mà mẹ cứ tùy ý quyết định như vậy chứ!"
 Cố phu nhân thẳng tay tát thẳng vào mặt của Cố Hàn Đình, trên má rất nhanh ứng đỏ lên dấu vết bàn tay của bà vừa hạ xuống.


Cố Hàn Đình chợt im lặng với cái tát của bà, riêng Cố phu nhân lại không chút ái náy khi vừa ra tay đánh anh, bà vẫn lạnh giọng.
 "Con học ai cái thói trả treo hỗn xược với mẹ như thế hả? Con giỏi lắm hôm nay còn dám lớn tiếng chấp vấn mẹ, có phải con thấy mẹ quá dễ dãi nhân từ với con nên con mới như thế đúng không?"
 "Mẹ dễ dãi sao? Mẹ tự hỏi lại bản thân mình xem mẹ đã bao giờ dễ dãi với con chưa? Tất cả những gì mẹ muốn con đều phải làm theo ý của mẹ dù con có thích hay không.

Những chuyện đó con mặc kệ, nhưng ngay cả hôn nhân đại sự cả đời con mẹ cũng không cho con được quyền quyết định.

Mẹ thật sự là đang nhân từ với con sao?"
 "Mẹ làm tất cả chỉ là muốn tốt cho con mà thôi.

Cố gia chúng ta tuy danh tiếng rất lớn nhưng cũng chưa thể nói là lớn mạnh nhất, nhưng nếu Cố gia chúng ta liên hôn với Thẩm gia thì cả đất nước này ai có thể chống đối được chúng ta chứ! Mẹ là đang nghĩ cho tương lai của con sau này mà thôi."
 "Nếu nghĩ cho con thì mẹ hủy hôn sự này đi.

Nếu mẹ muốn Cố gia lớn mạnh nhất không ai sánh được con có thể làm cho mẹ, con không cần thiết phải phụ thuộc vào ai để đi lên cả mẹ hiểu không?"
 Biết không thuyết phục được Cố Hàn Đình, Cố phu nhân từ nhân nhượng chuyển sang độc đoán nhìn anh nói.
 "Ý con là con không muốn nghe lời mẹ chuyện hôn sự này sao?"
 "Đúng thế.

Con không muốn kết hôn với Thẩm Lưu Ly, mẹ có thể..."
 "Không thể.

Nếu như con không đồng ý kết hôn với tiểu Ly thì mẹ sẽ tước đoạt tất cả quyền hành mà hiện tại con đang có.

Còn đừng quên mẹ vẫn nắm quyền chủ tịch của Cố thị này.


Và cả...!nếu con không đồng ý thì đừng hòng nhìn thấy mặt ba con một lần nào nữa."
 Cố Hàn Đình nhíu mày ngước nhìn mẹ mình đầy kinh ngạc, bà ấy vậy mà lại đem mạng sống của ba ra để uy hiếp anh! Bà ấy thật sự là một người mẹ, một người vợ sao? Sao có thể ủy hiếp con mình làm những chuyện mà nó không thích như vậy chứ!
 "Mẹ, mẹ đang uy hiếp con!"
 "Mẹ không uy hiếp con, mẹ chỉ đang nhắc cho con nhớ ba con chỉ còn hơi thở mong manh thôi.

Cũng không biết đến lúc nào hơi thở ấy không còn nữa."
 Đang lúc Cố Hàn Đình trong lòng rối như tơ vò thì Hạ Uyển Ân từ bên ngoài bước vào.

Nhìn thấy sự xuất hiện của Hạ Uyển Ân Cố phu nhân nhíu chặt mày lại nhìn cô rồi lại đưa ánh mắt chấp vấn nhìn Cố Hàn Đình hỏi.
 "Hàn Đình, cô gái này là ai?"
 "Cô ấy...!là giúp việc mới đến."
 "Từ khi nào con chấp nhận có giúp việc nữ trong nhà mà mẹ không biết vậy?"
 Vừa nói Cố phu nhân vừa chậm bước về phía Hạ Uyển Ân, ánh mắt sắc bén của bà nhìn Uyển Ân một cách nghi ngờ và dò xét khiến Uyển Ân có chút sợ mà thụt lùi về phía sau.

Bà ta bước đến bắt lấy tay cô kéo lại trầm giọng hỏi.

 "Nói, cô là ai? Tại sao thấy tôi lại tránh né như vậy?"
 "Tôi...!tôi là giúp việc mới vào làm.

Phu nhân, bà làm tôi đau."
 Cố Hàn Đình sợ bà làm bị thương Uyển Ân liền bước đến kéo Hạ Uyển Ân về phía sau mình như muốn bảo vệ.

Ánh mắt kiên định anh nhìn thẳng vào mắt mẹ mình nói.
 "Mẹ, mẹ đang làm cô ấy sợ đấy! Con đã nói cô ấy chỉ là giúp việc mới vào làm, mẹ cần gì điều tra cặn kẽ như vậy chứ!"
 Cố phu nhân vẫn một ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Uyển Ân rồi lại nhìn Cố Hàn Đình nói.
 "Lần đầu tiên mẹ thấy con ra mặt bảo vệ một đứa giúp việc như thế đấy.

Từ khi nào một người giúp việc lại quan trọng với con như thế? Dì Phương! Ra đây cho tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận