Nhốt mình trong phòng mở máy tính lên kiểm tra các hạng mục công việc nhưng trong đầu anh không sao tập trung được.
Tâm trạng lại có chút bức bối anh bước xuống nhà rót một cốc nước uống vội.
Nhìn ngó xung quanh chẳng thấy Uyển Ân đâu anh lại đưa mắt tìm kiếm.
"Cô gái này lại biến đi đâu nữa rồi! Không thể ở yên một chỗ được sao?Hay là đã về phòng nhỉ?"
Cầm theo cốc nước anh đi một vòng trong biệt thự nhưng vẫn chẳng thấy cô đâu.
"Đi đâu rồi nhỉ!"
Kiểm tra toàn bộ khuôn viên trong nhà cũng không thấy cô, anh quay trở lại phòng mình mở camera lên kiểm tra.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang trong phòng làm việc của mình anh lại nhẹ công môi cười.
"Hóa ra là ở đây."
Nhận thấy cô đang định bước lên bật thang để lau dọn kệ sách, nụ cười trên môi anh chợt tắt.
Có chút hoảng vội rời khỏi phòng chạy đến, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, sắc mặt khó coi của Cố Hàn Đình xuất hiện làm Uyển Ân giật mình.
Sao...sao mặt anh ấy lại trông khó chịu thế nhỉ! Chẳng lẽ mình lại làm gì sai nữa rồi sao?
Chân vẫn còn đứng trên bật thang thứ ba, Hạ Uyển Ân có chút lo lắng nhìn Cố Hàn Đình lên tiếng hỏi.
"Cố thiếu, có chuyện gì sao ạ?"
Không nói không rằng anh bước đến bế cô xuống làm Uyển Ân giật mình, theo phản xạ tự nhiên cô bám chặt vào cổ anh để khỏi ngã.
Đặt cô ngồi xuống ghế anh nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng nói.
"Cô không thể không làm người khác lo lắng được sao? Đang mang thai lại trèo lên cao như thế cô không biết là rất nguy hiểm sao?"
"Tôi...!nhưng đây là công việc phải làm, tôi..."
"Tôi không bảo cô làm những việc này."
"Cố thiếu, tôi đến đây làm việc.
Anh việc này không cho làm, việc kia cũng không làm.
Vậy Cố thiếu muốn tôi làm gì đây? Làm bà chủ à?"
Câu hỏi của Uyển Ân khiến Cố Hàn Đình im lặng, quả thật thì anh cũng chẳng muốn cô động tay vào việc gì, chỉ là nếu như thế thì lại tạo thêm nghi ngờ cho mẹ anh nên đành để cô phải chịu thiệt thòi một chút.
Nhưng hiện tại cô gái này đang muốn chấp vấn anh gì chứ! Chẳng phải anh làm vậy là muốn tốt cho cô sao?
"Cô muốn làm bà chủ lắm sao?"
"Tôi...!tôi không có gan đó đâu.
Tôi tự biết phận mình không dám trèo cao đâu."
"Cũng...!không phải không được."
Nghe câu nói nữa vời của Hàn Đình, Hạ Uyển Ân ngạc nhiên quay sang nhìn thẳng vào mắt anh đầy khó hiểu.
Anh ta vừa nói gì ấy nhỉ! Không phải không được là thế nào?
Cố Hàn Đình nhận ra mình vừa nói lỡ lời nên cũng vội đứng dậy quay đi, bàn tay anh vô tình lướt qua trán cô, cảm giác nhiệt độ ở trán cô có chút không bình thường anh liền xoay lại đặt tay lên kiểm tra.
Chợt anh khụy xuống đưa tay đặt lên má và lên cổ cô, hành động bất ngờ của anh làm Hạ Uyển Ân giật mình tránh đi, cô khẽ nhíu mày nhìn anh nói.
"Cố thiếu anh đang làm gì thế?
"Sao cô nóng thế? Không khỏe sao?"
"Có sao? Tôi không để ý."
Hạ Uyển Ân vừa nói vừa đưa tay sờ vào trán mình, Cố Hàn Đình đứng bật dậy lấy điện thoại gọi cho Phó Trạch Dương.
"Cậu đến nhà tôi ngay bây giờ."
"Có chuyện gì mà cậu gấp thế? Cậu sắp chết muốn nhìn mặt tôi lần cuối sao? Tôi thật vinh hạnh quá đấy!"
"Cậu có năm phút."
Nói dứt lời Cố Hàn Đình lập tức tắt máy quay lại ngồi xuống cạnh bên Hạ Uyển Ân, một lần nữa đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ ở trán, cảm thấy nhiệt độ có phần tăng hơn lúc nãy anh lại lo lắng hỏi.
"Có thấy không thoải mái ở đâu không?"
"Tôi...!tôi không sao?"
Hành động này, cử chỉ này, lời nói này, anh ấy đang quan tâm mình sao? Đây có thể gọi là sự quan tâm của một ông chủ dành cho người làm không? Nếu đúng như thế thì mình thật sự đã quá may mắn rồi.
Ông chủ của mình đẹp trai quá! Cùng tên là một chữ Đình, sao anh ấy lại đẹp trai và thu hút như vậy chứ!
Chợt nhận ra bản thân đã nhớ đến người không nên nhớ khiến tâm trạng cô tuột dốc.
Sao đột nhiên mình lại nghĩ đến Trọng Đình chứ! Một gã đàn ông tệ bạc như thế sao mình còn nhớ đến làm gì.
Sao mình lại có thể ngu muội mà tin lời ngọt ngào của anh ta để nhận lại cái kết đắng thế này chứ!
"Đang nghĩ gì thế?"
Câu hỏi của Cố Hàn Đình làm Uyển Ân giật mình.
Cô gượng cười nhìn anh nói.
"Không có gì, tôi thấy mình rất may mắn khi gặp một ông chủ tốt bụng như anh."
Một câu nói êm tai cùng ánh mắt dịu dàng của Hạ Uyển Ân làm Cố Hàn Đình bỗng dưng say đắm.
Anh cứ thế yên lặng nhìn cô, nhìn gương mặt có chút nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp và đáng yêu của cô làm anh không kiềm chế được mà đưa tay chạm vào.Hạ Uyển Ân cũng vì hành động thân mật của anh mà tránh né đi làm anh như bừng tỉnh.
Không gian bỗng trở nên ngượng ngùng, anh chợt lên tiếng nói sang chuyện khác.
"Phó Trạch Dương này sao lâu vậy! Cậu ấy đang bò đến đây hay sao mà chậm thế chứ!"
"Đại thiếu gia tôi đến rồi đây! Cậu mắng gì chứ?"
Nhìn thấy Phó Trạch Dương, Cố Hàn Đình vội bước đến kéo cậu đến trước mặt Hạ Uyển Ân nói.
"Cậu khám cho cô ấy giúp tôi, cô ấy không khỏe rồi."
"Phụ nữ??? Từ khi nào nhà cậu lại có phụ nữ thế? Khoan đã..."
Phó Trạch Dương đang nói bỗng ngừng lại quay sáng nhìn Cố Hàn Đình một cách nghi ngờ.
Nhìn thái độ quan tâm đến hốt hoảng của Cố Hàn Đình làm Phó Trạch Dương vô cùng ngạc nhiên, cậu ấy từ khi nào đã biết quan tâm đến phụ nữ thế? Chẳng lẽ...
"Cậu đừng nói với tôi cô ấy là..."
"Khám bệnh đi! Sao cậu thắc mắc nhiều thế?"
"Ể, cô gái này có chút quen.
Nhớ ra rồi, cô gái lần trước cậu gây tai nạn.
Hả??? Chẳng lẽ cậu...!gặp một lần mà đã trăm mối nhớ thương, đường tơ se chặt mối rồi sao?"
"Nói xong chưa?"
Nhận thấy ánh mắt không hài lòng của Cố Hàn Đình đang nhìn mình, Phó Trạch Dương chỉ biết mỉm cười im lặng quay sang Hạ Uyển Ân.
Trở lại trạng thái trầm tĩnh anh lên tiếng hỏi.
"Cô thấy không khỏe thế nào để tôi kiểm tra."
"Tôi..."
"Cô ấy bị sốt, nhiệt độ ở trán rất cao.
Cậu..."
"Tôi hỏi cô ấy, có hỏi cậu sao?".