Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh


Mặc cho ai làm loạn, Uyển Ân lại yên ắng như người mất hồn khi nghe được sự thật từ chính người mà cô từng hết dạ yêu thương.

Hóa ra cô chỉ là công cụ, là bàn đạp cho họ bước vào ngưỡng cửa danh vọng.

Là do cô đã quá mơ mộng một tình yêu đơn sơ hạnh phúc, là do cô quá đặt niềm tin vào một người không ra gì.

Biết trách ai đây!
Nghe tiếng gọi của Kỳ Mạc Nhu bảo vệ nhanh chóng bước vào, cô ta vội chỉ tay về phía Trịnh Vỹ Ngôn nói.
 "Mau bắt lấy tên gây rối này lại cho tôi.

Dám đánh bạn trai tôi, anh có biết tôi là ai không?"
Bảo vệ dù biết Trịnh Vỹ Ngôn là nhân viên của công ty, nhưng cũng nhận ra Kỳ Mạc Nhu là con gái của giám đốc nên cũng vội nghe lời cô ta bắt lấy Vỹ Ngôn.

Trọng Đình đứng lên tiến về phía Trịnh Vỹ Ngôn nói.
 "Thằng khốn, mày dám ra tay với tao à? Mày chán sống rồi đúng không?"
Trọng Đình giơ tay lên định đánh Vỹ Ngôn, Hạ Uyển Ân thấy Vỹ Ngôn vì bảo vệ mình mà gặp nguy hiểm thì vội bước lên phía trước đỡ đòn cho anh.


Cố Hàn Đình cũng vì hành động của cô mà lên tiếng.
 "Dừng tay!"
 Nghe tiếng quát lớn mọi người cũng dừng tay hướng mắt nhìn về phía cửa.

Nhận ra gương mặt lạnh ở cửa chính là tổng giám đốc của Cố thị nổi tiếng ở Đế Thành này bọn họ lập tức tản ra, thấy bảo vệ vẫn đang giữ lấy Trịnh Vỹ Ngôn, Trọng Đình vội lên tiếng.
 "Cố tổng, là hắn ta gây sự trước.

Hắn ta ra tay đánh tôi, anh xem!"
 Vừa nói Trọng Đình đưa tay chỉ vào khóe miệng đang rỉ máu của mình.

Cố Hàn Đình đưa mắt nhìn về phía Trịnh Vỹ Ngôn, không một câu giải thích hay sợ sệt Vỹ Ngôn quay đi.

Thấy thế Trọng Đình lại lên tiếng.
 "Đấy Cố tổng anh nhìn xem, hắn ta không hề phủ nhận.

Là anh ta gây sự đánh tôi trước, anh mau xử lý anh ta.

Tốt nhất là đuổi việc một tên côn đồ như anh ta khỏi đây đi!"
 "Anh đang dạy tôi cách làm việc sao?"
 Câu trả lời lạnh lùng cùng nét mặt như không cảm xúc của Cố Hàn Đình làm Trọng Đình thu liễm lại thái độ của mình khép nép nói.
 "Tôi ...!tôi không dám."
 Cố Hàn Đình đưa mắt nhìn Hạ Uyển Ân, cô vẫn thế đứng phía trước che chắn cho Vỹ Ngôn.

Biết anh là tổng giám đốc của tập đoàn này cô vội lên tiếng.
 "Cố tổng, bạn tôi không cố ý đâu.

Cậu ấy chỉ bảo vệ tôi thôi, xin anh đừng đuổi việc cậu ấy."
 Bạn??? Không phải chồng hiện tại! Cô gái này vì một người bạn mà bảo vệ như thế sao? Hay sự thật không phải thế! Kỳ Mạc Nhu thấy sự xuất hiện của Cố Hàn Đình cũng vội bước về phía anh lên tiếng.
 "Cố tổng anh đừng nghe cô ta nói bậy.


Hắn ta rõ ràng là gọi người bên ngoài trà trộn vào đây gây rối còn ra tay đánh anh Trọng Đình, em mới gọi bảo vệ giữ hắn ta lại thôi ạ."
 "Cô là ai? Tôi đã cho cô lên tiếng chưa?"
 "Em...em là nhân viên của Cố thị, con gái của giám đốc Kỳ."
 Cố Hàn Đình không để cô vào mắt chậm rãi bước về phía Hạ Uyển Ân rồi dừng lại trước mặt cô.

Ánh mắt chăm chăm nhìn cô của anh làm Uyển Ân có chút sợ sệt, cô lại giải thích.
"Cố tổng, tôi không trà trộn vào đây gây rối.

Tôi chỉ giúp cậu ấy mang tài liệu đến vô tình gặp hai người họ, hai người họ dùng lời lẽ không hay xúc phạm tôi nên Vỹ Ngôn mới ra mặt thay tôi thôi.

Nếu anh không tin có thể trích xuất camera kiểm tra."
 Nghe Hạ Uyển Ân nhắc đến chuyện camera, Kỳ Mạc Nhu mới nhớ đến chuyện ở đây vẫn có camera giám sát.

Sợ Cố Hàn Đình sẽ kiểm tra cô ta vội lên tiếng.
 "Cố tổng làm việc cần cô dạy sao? Sự thật rành rành trước mắt mọi người ở đây đều nhìn thấy, cô đến đây gây rối còn anh ta thì ra tay đánh người còn ngụy biện kêu oan sao?"
 "Đúng thế Cố tổng, cô ta trước đây là bạn gái cũ của tôi.

Vì lang chạ với đàn ông bên ngoài đến to bụng nên tôi đã chia tay cô ta, cô ta biết hiện tại tôi đang làm việc ở đây nên cố tình đến tìm tôi níu kéo tình xưa, tôi không đồng ý thì cô ta lại gọi hắn ta đánh tôi thế này đây.

Mọi người ở đây ai cũng nhìn thấy hắn ta ra tay đánh tôi cả."

 Trọng Đình tiếp lời Kỳ Mạc Nhu để gán ghép tội cho Hạ Uyển Ân và Trịnh Vỹ Ngôn.

Nhưng vấn đề là dường như Cố Hàn Đình không hề nghe lọt tai lời của hai người họ.Anh đưa mắt nhìn sang Từ Minh, như hiểu ý anh Từ Minh gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Anh đưa mắt nhìn những người có mặt xung quanh lên tiếng.
 "Tất cả các người đều chứng kiến sự việc như bọn họ vừa nói à?"
 "Chuyện này..."
 Ai nấy cũng đều ngập ngừng không dám nói khi nhận được ánh mắt đe dọa của Kỳ Mạc Nhu.

Nhận thấy điều đó Cố Hàn Đình lại nói.
 "Tôi đã cho các người cơ hội nhưng các người đã không tận dụng, vậy đừng trách sao tôi vô tình."
 Câu nói của Cố Hàn Đình vừa dứt lời, chiếc màn hình lớn ở đại sảnh phát lên đoạn video sự việc vừa xảy ra khiến Kỳ Mạc Nhu và cả Trọng Đình nhìn nhau đầy lo lắng.

Anh đưa mắt nhìn về phía họ lên tiếng.
 "Các người còn gì để nói?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận