Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Luồng gió mát của máy
lạnh thổi tới khiến cơ thể nhễ nhại mồ hôi của Hà Tâm My thoáng run lên vì
lạnh. Cô lặng lẽ liếc nhìn khoảng áo ớ chỗ nách đang ướt đẫm, rồi dòm sang Tống
Thư Ngu đối diện, thấy cũng giống cô. Một tiếng đồng hồ cả hai người phải hít
khói xe, khiến ai nấy đều tâm trạng ấm ức, tức tối. Dù vậy nhưng nhìn anh lúc
này giống như chú rùa sáng sớm mới ra khỏi hang để hít sương, sạch sẽ và tinh
tươm, còn cô hệt con cá trạch vùng vẫy hớn hở trong sình lầy, mặt mũi lấm lem
bụi đất.

Mãi đến lúc hơn nửa đĩa mỳ Ý mau chóng bị quét sạch, mới thấy dạ dày đỡ réo
chút ít.

Thế mà tên ngồi đối diện bình tĩnh thư thái cắt bíp tết, Tâm My thầm bĩu môi:
Nửa tiếng trước còn đứng vật vờ cầm cờ ngoài đường, giờ còn ra vẻ rùa biển.

Tống Thư Ngu ngước mắt, mỉm cười: “Muốn chén cả anh thì nói đi, trân trân nhìn
gì”.

Cô nhăn mặt, từ chối sự cám dỗ của món ăn.

“Muốn cùng anh đi thăm Tiểu My phải không? Cũng chẳng nhiều nhặn gì, nếu em xin
nghỉ phép thì anh đặt thêm vé là được mà.”

Sự né tránh của anh khiến Tâm My càng phát điên: “Nếu muốn đi thì mình tôi đi
cũng được, tiền đặt vé máy bay tôi cũng có. Chỉ là tôi...”.

Anh cắt miếng bíp tết rồi gắp vào đĩa của cô, sau đó dừng lại nhìn.

Cô nhắm mắt, bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi giống như quay lòng vòng trong mê
cung mãi tới khi mặt trời xuống núi mới tìm được một lối ra, thì đi đến cuối
con đường chợt phát hiện hóa ra vẫn là ngõ cụt.

“Ranh con, cũng biết ghen à?”, anh cười nói.

Tâm My đưa mắt ti hí liếc nhìn anh: “Đừng châm chọc tôi, tôi xấu tính lắm”.

Anh nghiêm mặt: “Mười năm trước vẫn còn là mấy cô nhóc vắt mũi chưa sạch, anh
có thích Tiểu My hơn chút cũng rất bình thường. Cô ấy không cha không mẹ, cô
đơn lạc lõng, anh quan tâm hơn chút, thế mà em ghi hận đến tận giờ hả?”.

Tâm My ngậm thìa bất động.

“Quanh em có biết bao người yêu chiều, chuyện em đau đầu nhất là làm sao thoát
khỏi tầm ngắm của mẹ để chạy đi chơi. Em có biết nỗi khổ lớn nhât trong lòng
Tiểu My là gì không?”

“Anh cũng biết ư?”, cô lí nhí hỏi.

Anh lặng đi một lát, mãi sau mới tiếp lời: “Khi ấy, điều anh sợ nhất là cô ấy
tự sát”.

Tâm My không nói gì. Trong hai năm lớp Mười một và Mười hai, Tiểu My gầy xọp
hẳn đi, cô vẫn nghĩ là do áp lực thi cử, đợi mãi đến mấy năm sau khi Tiểu My
mất tích trở về, cô mới biết lý do tại sao. Thế nhưng mối quan hệ giữa Tiểu My
và chú cô luôn là đề tài cấm kỵ, tuy không nói nhưng trong lòng cô đều rõ
chuyện của hai người họ. Vì thế cô hiểu lý do tại sao Tống Thư Ngu lại sợ Tiểu
My tự sát.

“Còn không hiểu sao?”

Cô phồng mang nhưng vẫn không tài nào biết cách biểu lộ tâm trạng của bản thân
lúc này. Một đứa trẻ còn biết khóc để đòi kẹo ăn, còn cô chẳng khi nào tỏ vẻ
thiếu nữ bất hạnh u sầu như người khác. Trời sinh ra cô đã cục mịch thô lỗ, chỉ
biết há hốc miệng cười làm trò hề cho thiên hạ. “Đáng

đời tôi chẳng ai thèm
yêu, tôi chỉ là một con ngốc, tôi không thèm một mối tình chung.”

“Tâm My, em nói vậy là không công bằng với Tiểu My”, giọng anh có phần nghiêm
khắc.

Điều cô muốn đâu phải sự công bằng.

“Không phải sao? Anh đối với Tiểu My cũng tốt, với Trần Uyển cũng tốt, cách nói
chuyện cũng dịu dịu dàng dàng thân thân thiết thiết, chỉ với mình tôi là lúc
nào cũng cười nhạo châm chọc đàn áp, tôi có được ngày hôm nay công đầu tiên là
phải nhờ mẹ tôi tu luyện chín tháng mười ngày mà thành, cho nên sức chống đỡ vô
cùng mạnh mẽ, nếu là người khác liệu có thể chịu đựng được sự giày vò mấy chục
năm nay của anh dù chỉ một ngày không. Nói yêu tôi, tại sao tôi chẳng thấy gì
cả? Còn nữa, Tiểu My đã có người yêu, anh còn chạy đến Quý Tây làm gì? Có chạy
đến đó nữa cô ấy cũng không yêu anh đâu.”

Tống Thư Ngu quét ánh nhìn hiếu kỳ sang bàn bên, hai tay ôm mặt, ngán ngẩm nói:
“Bà chị à, em đi Quý Tây là vì công việc, ông Diệp là sếp lớn, đâu cần chuyện
lớn chuyện nhỏ cũng phải báo cáo? Huống hồ em cũng đã đồng ý cuối năm kết hôn,
tính thử xem còn bao nhiêu ngày nữa? Em chẳng lo nổi việc gì, nhà cửa, thái độ
mọi người trong nhà, sắp xếp hôn lễ... Em không lo vậy để anh lo. Nhưng anh
cũng cần thời gian, anh không kéo ông Diệp về, ai sẽ xử lý ở An Thành?”.

“Anh yêu thương Tiểu My, yêu thương cô ấy như người em gái, yêu em là...”, anh
không giỏi bày tỏ giải thích với người khác, nhưng khi nhìn cặp mắt tội nghiệp đáng
thương như cún con của cô, anh tiếp tục, “Trước đây không nói, từ năm thứ hai
thứ ba cho tới bây giờ, em không thấy chút khác biệt nào khi tình cảm anh dành
cho em không giống với những người khác sao?”.

Cô lắc đầu.

Tống Thư Ngu không từ bỏ: “Một chút cũng không có?”.

Tâm My lưỡng lự gật đầu: “Không giống thật, toàn bắt nạt tôi”.

Cằm anh suýt chút nữa rớt thẳng xuống đĩa.

“Không phải sao? Cười tôi ngực bự óc ngắn, rồi cái gì mà ‘Có thứ được gọi là
phân, người đi trước không cẩn thận đánh rơi, em là người thả sức nhặt nó lên
đấy, thế nên càng nhặt càng màu mỡ thế này’ là ai nói? Còn nữa, trước đây trong
giờ học anh toàn cố tình gọi tôi lên, biết thừa tôi không đến muộn thì cũng
đang ngủ; năm thứ ba anh còn dọa tôi có nguy cơ học lại môn của anh, rồi bắt
tôi làm nô bộc dọn dẹp nhà cửa, giặt mớ bít tất hôi hám của anh; còn nhớ hồi
tới Tây Hà chơi, anh biết thừa tôi chết mê chết mệt anh chàng lớp trưởng lớp
bên cạnh, thế mà còn cố ý ngồi cạnh rồi vứt đống ảnh đồi trụy của anh cho tôi,
lại lớn tiếng gào lên: ‘Hà Tâm My, em xem mấy thứ đó sẽ hủy hoại đầu óc ngây
thơ trong sáng’, khiến tất cả mọi người đều khinh ghét tôi; vì mẹ tôi giới
thiệu cho anh mấy cô chân dài, nên anh trả công bằng cách bảo mẹ động viên tôi
tham gia cuộc thi hùng biện toàn trường, khiến mẹ tôi hứng chí bắt tôi tham gia
bằng được, anh không biết cứ lên sân khâu hai chân tôi đã run như cầy sấy à?
Chẳng phải anh báo thù sao? Luận văn tốt nghiệp tôi chép chưa được hai ngàn từ,
thế mà anh đã dọa nói tôi không tốt nghiệp được phải học lại, chẳng phải anh
từng giúp tôi viết lại cả một bản, rồi sau đó ngốn trọn hai năm tiền mừng tuổi
của tôi sao; nói đến ăn, tôi thích cái gì là anh giành cái đó, tôi giành không
lại anh, anh còn cố ý ăn tóp ta tóp tép để chọc tức tôi...”, Tâm My càng nói
càng hăng, gắp trả hết đống thịt bò lại đĩa anh, “Trả lại anh tất”.

Tống Thư Ngu chỉ còn biết nhìn cô với bộ mặt “Quỷ thần ơi, cứu con với”.

“Còn chuyện nữa cũng mới gần đây thôi, giúp anh chuyển nhà, dọn dẹp, rồi đúng
ngày sinh nhật suýt chút nữa bị anh...”

“Suýt chút nữa cái gì?”, anh cười ranh mãnh.

Hà Tâm My tức khí trợn mắt nhìn: “Còn cả khi nãy, đứng giữa đường làm mất hết
cả sĩ diện!”.

“Nhưng em không thấy, nghĩ lại tất cả những việc đó đều rất thú vị sao?”

Hơ... thú vị? Hình như có, một, chút...

Anh lắc đầu, thở dài ngao ngán: “Chưa từng gặp loài động vật nào có bộ não cấu
tạo giống như em”. Rồi anh đột ngột đứng lên, nhoài người qua bàn hôn lên môi
cô, sau đó ngồi xuống, đắc ý cười ha ha.

Cô chết lặng, liếm liếm
môi dưới, cảm giác chạm nhẹ khi nãy vẫn còn đây: “Làm gì đấy?”.

“Thích thì hôn, giống như thích thì bắt nạt em vậy.”

Hà Tâm My suy sụp.

“Nhóc con” Hà Tâm My dưới sự khủng bố của mớ lý luận tình yêu quái gở trái
ngược với người thường của thầy giáo Tống, cô trở về nhà trong trạng thái vô cùng
mơ hồ.

“Thế này là sao?”, ông bà Hà nhìn nhau không nói, rồi cùng nhìn bước chân như
bay của Tâm My đang đi thẳng vào phòng.

“Cục cưng, cục cung?”, ba cô gõ cửa.

“Con khỏe lắm, vẫn còn sống”, cô nằm trên giường rên rỉ như người sắp từ giã
cõi đời.

Nửa mạng còn sống nhắc rằng điện thoại cô đang kêu, cô lê tấm thân mềm nhũn ra
lấy.

“Về nhà rổi thì đi ngủ sớm nhé, ngày mai nhớ xin sếp tổng nghi phép, anh bảo
thư ký đặt thêm một vé, thứ Tư đi, thứ Hai sẽ về. Đồ đạc không cần mang nhiều,
à, nhớ mang theo một chiếc áo ấm, trên núi nhiệt độ thấp. Còn nữa, mang quà gì
đó cho Tiểu My, nghĩ nhanh lên, nói sớm anh biết để còn chuẩn bị.”

Anh nói hết một câu, cô uể oải gật đầu một lần.

“Đã biết chưa? Nhớ hết chưa?”

“Á? Em đi thật hả?”, lúc này cô mới phản ứng lại.

Anh cười: “Coi như tuần trăng mật trước của chúng ta”.

Cô mắng anh nói linh tinh rồi cúp máy, lúc nghĩ lại, liền đâm vào ngực thùm
thụp, “A a a a...”.

Hà Tâm My, mày anh minh nhất thế, lại bị Tống cá trê giở trò rồi.

“Cục cưng? Còn sống không?” Ba cô chắc đang đứng canh ở cửa, nghe thấy bên
trong kêu ré lên như lợn bị chọc tiết lại đập cửa lần nữa.

“Con... còn... thở đây.”

Tâm My ôm gối cắn xé điên loạn, nghĩ cô anh minh thần võ, cả đời này cũng chỉ
có hai việc là không thể (cái này không được, cái kia cũng không được), sao hết
lần này đến lần khác đều rơi vào tay Tống Thư Ngu? Trước lúc ăn cơm, cô không
tính sẽ hỏi anh rôt cuộc anh yêu ai, rốt cuộc yêu ai nhiều hơn, rốt cuộc có yêu
cô tới mức muốn kết hôn với cô bằng được hay không? Nhưng sao mới bị hắn cho ăn
vài đường thái cực quyền đã ngã nhào ra thế này?

Cô đang ăn mỳ Ý bỏ thêm vài con ốc, lẽ nào ăn xong bộ óc cũng xoắn lại thành
một đoạn ngắn ngủn thế này?

Rõ ràng công tố viên là cô, hắn ta một chưởng càn khôn đại na di, đến sau cùng
người hùng hồn tranh luận vẫn là cô.

Mình… mình... Hà Tâm My lấy gối trùm kín đầu làm tường chắn, mình không thể cam
chịu được nữa!!!

Gấu hung bạo: Shin!

Shin: Đây!

Gấu hung bạo: Anh có kinh nghiệm yêu đương không? Shin: ... Có.

Gấu hung bạo: Mấy lần?

Shin: ... Những vấn đề quá riêng tư tôi thường chỉ nói chuyện với người yêu.

Gấu hung bạo: Xì. Ra vẻ.

Shin: Sao lại hỏi chuyện này?

Gấu hung bạo: Chỉ là muốn chứng thực chút xíu, anh có phải người quyền thế
thuộc cấp “nhà gạch” [i][Nguyên văn là … zhuanjia tức là nhà gạch,
nhưng từ này lại đồng âm với … zhuanjia là chuyên gia. Ở đây nhân vật sử dụng
từ đồng âm với hàm nghĩa để hạ thấp đối phương.][/i] hay “gọi thú” [i][Nguyên
văn là … jiao shou tức là gọi thú, đồng âm với … jiaoshou nghĩa là giáo sư. Ở đây
nhân vật chính cố tình hạ thấp đối phương.][/i] không, nếu đúng, tôi có vấn đề
muốn thỉnh giáo.

Shin: Hơ, nghe nói có người đã từng gọi mình là “nhà gạch gọi thú”.

Gấu hung bạo: Thế là tốt, thế là tốt.

Shin: ?

Gấu hung bạo: Đợi tôi nghĩ xem nên nói thế nào... Chuyện là thế này, đàn ông
các anh khi yêu một người thường biểu hiện thế nào? Không phải tình yêu thông
thường đâu nhé.

Shin:... Mỗi người mỗi khác.

Gấu hung bạo: Choáng, câu trả lời này quá chung chung.

Shin: ...

Gấu hung bạo: Chẳng phải tặng hoa, tặng quà, rồi đưa đi đón về, nói lời đường
mật, như “Đôi mắt em như vì sao trên trời” kiểu vậy sao?

Shin:... Cô thích mấy thứ đó?

Gấu hung bạo: Chết đi, tôi đang hỏi anh kia mà!

Shin: Có nhiều cách để thể hiện tình yêu với một người, cũng có kiểu vợ chồng
thường ngày sống đơn giản xuề xòa, nhưng lúc cần thiết vì người kia đến tính
mạng họ cũng sẵn sàng hy sinh.

Gấu hung bạo: Sặc! Nhưng bây giờ làm gì có lũ lụt và đâu có động đất, sức khỏe
tôi cũng rất tốt chẳng cần ai phải hiến máu, hiến thận hay hiến ngực, vậy làm
sao tôi biết được một người đàn ông thực sự yêu mình?

Shin: Tôi còn toát mồ hôi hơn cả cô đây nè! ... Tôi nghĩ cô nên hỏi chính bản
thân mình.

Gấu hung bạo: ... Luôn hiểu đối phương sẽ biết phải làm gì!

Cách đó mây cây số, Tống Thư Ngu ngồi uống cà phê, lắc đầu ngao ngán: Bộ não
này có cấu tạo...

Gấu hung bạo: Anh đi đâu rồi?

Shin: Đây. Cô nghĩ kỹ xem, người đó có phải lúc nào cũng xuất hiện trong cuộc
sống của cô, có phải khi nào cũng tích cực chứng minh cho cô thấy sự tồn tại
của anh ta, có phải lần nào trông thấy cô, anh ta cũng nở nụ cười rạng rỡ nhất?
Đại loại thế.

Gấu hung bạo: Tươi rói (Kiểu như thế)...

Shin: Ai đã nói yêu cô?

Gấu hung bạo: Người đó, có một người, người nói chuyện kết hôn ấy.

Shin: Còn cô?

Gấu hung bạo: Ừm...

Cách đó vài cây số, Tống Thư Ngu nắm chặt bàn tay một cách vô thức.

Gấu hung bạo: Hình như có một chút... Chẳng hiểu sao nửa đêm không ngủ được,
hay đang nghĩ về anh ta?

Cách đó vài cây số, Tống Thư Ngu nhoẻn miệng cười.

Gấu hung bạo: Một tên “đực rựa” chuyên ức hiếp, chà đạp, sỉ nhục tôi lại chính
là tên “đực rựa” ngạo nghễ nói yêu tôi. (Trên mặt “Nước mắt hai hàng”) Trước
mắt tôi có hai cách giải quyết: Một là không đếm xỉa đến hắn; hai là lấy hắn
ta, rồi ăn cho hắn sạt nghiệp! Ừ, đúng rồi, còn có một cách nữa, lấy hắn ta rồi
gây chuyện ly hôn để cuỗm nửa gia tài! Anh nói xem cách nào hay hơn?

Cách đó mây cây số, ngụm cà phê vừa đưa vào miệng đã phun đầy trên màn hình máy
tính.

Bên ngoài cửa sổ, một đàn quạ bay qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui