Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Mẹ cô lao vào như vòi
rồng, sau lưng còn có bố Tâm My và Tống Thư Ngu.

Bố cô há mồm, mặt đầy kinh hãi. Tống Thư Ngu cởi trần chân đất đứng đó, ánh mắt
hoang mang phức tạp, có chút giận dữ, tiếp sau đây sẽ ra sao? Hay chưa? Anh
nhìn cô chu mỏ, Tâm My cúi đầu nhìn. “Oh my God”! Bộ áo ngủ bị anh cởi hai cúc
khiến khe ngực lộ rõ, tồng ngồng hai chân vắt vẻo trên thành giường.

Mẹ cô thấy vậy chỉ trong chớp mắt đã biến thành khủng long phun lửa, mọi thứ
trong bán kính một mét dưới ánh mắt bà đã biến thành than cốc. Bà hét lén một
tiếng “Con ranh này” rồi lao tới, Tâm My kéo chăn trùm lên đầu:

“Mẹ, con đang nằm mơ! Con đang mộng du! Những gì mẹ trông thấy không phải là
thật!”.

Hai người chạy tới kéo mẹ cô lại, Tâm My cũng chẳng tài nào nhìn rõ được vẻ mặt
của mẹ lúc đó ra sao, chỉ nghe thấy bố cô cười nói: “Cục cưng, bố với mẹ ở
ngoài kia đợi, mặc quần áo xong con ra nói chuyện”.

Tâm My ngồi run như cầy sấy trong chăn. Sống hơn hai mươi năm, lần duy nhất bị
đánh đòn là hồi học tiểu học, bố mẹ tiết kiệm tiền mua cho cô chiếc piano,
nhưng hổ thẹn thay cô không có tài năng đó, trong đám mấy đứa con đồng nghiệp
của bố cùng học đàn với cô, người duy nhất được thầy khuyên nên nghỉ chính là
cô. Mẹ cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu liền đóng cửa phòng đánh cô một
trận. Hôm nay bị mẹ bắt gặp, càng xấu mặt hơn. Tâm My không nghĩ nổi sẽ phải
thu xếp chuyện này thế nào, hận không thể đào một lỗ dưói gầm giường rồi chôn
mình xuống đó.

Tống Thư Ngu thấy cô như đà điểu rúc đầu vào chăn, mông chổng lên trời, càng
lúc càng buồn cười, không nhịn nổi liền nhếch mép cười. Mẹ Tâm My cáu tiết
không xả ra được, thấy anh cười lại càng ức chế: “Anh ra ngoài, tôi dạy con gái
tôi, người ngoài tránh ra”.

Tống Thư Ngu nghiêm mặt, kêu một tiếng “Cô”.

“Tôi không dám làm cô của anh, không quen biết đồ vô lương tâm như anh! Thỏ còn
không ăn cỏ gần hang, kiếm bạn gái sao chọn đúng người quen chứ.”

Tâm My thấy mẹ nói lời khó nghe, hé ra nửa gương mặt nhỏ xíu: “Mẹ, không liên
quan đến anh ấy, là con...”.

Còn chưa nói hết câu, mẹ Tâm My đã vơ lấy chiếc dép trên đất của Tống Thư Ngu
tét vào mông cô một phát đau điếng, “Con gái lang chạ, bị người ta lợi dụng,
còn dám nói giúp, có biết xấu hổ không hả?”.

Vừa ra đòn, hai người đứng sau lần nữa cuống cuồng lao lên kéo lại.

“Ui da ui da!” Cách một lớp chăn dày chẳng đau tẹo nào, Tâm My to mồm hô hoán,
“Bố ơi cứu mạng, bố ơi cứu mạng! Cứu mạng!”. Tính ỷ lại hồi nhỏ giờ lại phát
tác, kêu ông nội lúc nào cũng linh ứng, “Ông nội, My My nhớ ông. Hu hu, ông nội
ơi!”.

Vừa kêu ông nội, mẹ Tâm My lập tức dừng tay, phẫn uất cả người run lên: “Nếu
ông nội còn sống, mẹ có đánh chết con, ông cũng không nói một lời.” Nói là vậy,
nhưng dép trên tay đã bay đi mất.

“Bà Thường, chúng ta ra ngoài trước, có việc gì ngồi xuống bàn bạc giải quyết”,
bố cô khuyên can.

Tâm My chui từ trong chăn ra nước mắt lã chã: “Mẹ ơi, con sai rồi”.

Mẹ Tâm My hừ một tiếng, quay người nhìn Tống Thư Ngu người trần, lông mày nhíu
lại, lại hừ một tiếng nặng trịch: “Tất cả mặc quần áo vào rồi ra ngoài nói
chuyện!”.

“Không có chuyện gì đâu, đừng lo”, bố giúp cô cài lại áo rồi khẽ đánh dấu lên
mặt một cái, “Con không bớt lời chút xíu được à?”.

“Nhưng con chưa từng nghĩ đến tình cảnh này. Tống cá trê, liệu mẹ có chia lìa
uyên ương không?”, cô mếu máo, thật đáng thương, “Nhất định là Kiều Tiểu Tuyết
nói, con biết ngay cô ta không tử tế gì, ai biết đã nói những gì”.

“Không đâu. Nhấc mông lên”, ông lấy quần ngủ giúp cô, “Chắc không phải con bé,
làm thế nó được lợi lộc gì? Chút nữa con ít lời thôi, để bố nói chuyện với mẹ
con”.

Cô gật đầu: “Nếu không đồng ý bọn con sẽ bỏ trốn!”. Những trường đoạn lãng mạn
trong tình yêu ở xã hội hiện thực không mấy người có cơ hội được nếm trải, đôi
mắt Tâm My bỗng long lanh.

Anh cũng cười: “Được, chúng mình chạy thẳng tới Quý Tây, anh trồng trọt, em
chăn trâu”.

“Không!”, cô nhảy lên, “Hố xí ngay cạnh chuồng heo, ruồi nhặng đầy, mười ngày
nay em nhịn sắp bục bàng quang rồi anh có biết không hả?”, anh cười ha ha như
không có chuyện gì.

“Tống cá trê, anh không lo sao?”

“Mẹ em muốn đánh muốn mắng thì tùy bà, muốn yêu cầu thế nào anh đáp ứng đầy đủ,
còn thế nào nữa? Đánh chết anh rồi, chỉ có con gái bà làm quả phụ thôi”, anh
hôn lên đôi môi đang phụng phịu của cô, nụ hôn cuồng dại, “Dù người lật tẩy là
ai, anh đều cảm ơn. Chỉ muốn con đà điểu này thôi, kết hôn còn phải đợi đến
sang năm?”.

“Hu hu, hại em bị đánh đít, dù đó là ai em nguyền rủa cho hắn ăn những thứ
không dành cho người luôn.”

“Mông còn đau không? Để anh xoa.”

“Không.”

Khi họ hi hi ha ha cười ngất cả một góc...

“Hai đứa, định ngủ một giấc mới ra hả?”, mẹ Tâm My đứng ngoài cửa làu bàu.

“Thầy Hà, cô”, Tống Thư Ngu kính cẩn dâng trà.

Ông Hà cười tít mắt, thấy vợ quắc mắt nhìn lập tức ho một tiếng rồi nghiêm mặt.
Bà Hà mặt lạnh tanh, ánh mắt đưa từ đôi cốc trên bàn trà chuyển tới đôi dép thỏ
Mashimaro màu đỏ to bự dưới chân Tâm My, cô lén rụt chân.

“Ở cùng bao lâu rồi?”

“Không...”, dưới ánh mắt của mẹ, Tâm My không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“Thuê nhà hòng bịt tai che mắt, chuyên dùng để gạt mẹ có phải không? Xuống máy
bay lừa bố mẹ nói về tòa soạn làm thêm, cô làm thêm ở chỗ đàn ông...”, giọng mẹ
run lên vì tức giận, ánh mắt căm tức xoáy sang Tống Thư Ngu, như thể hận một
nỗi không lột được da anh, “Không phải lo cho cô nên gọi điện tới tòa soạn hỏi,
tôi đâu biết cô dựng chuyện bịa đặt, nếu không phải bố cô kiên quyết đi tìm chỗ
thuê nhà thì đâu biết cô có... Đến dì Mã hàng xóm đối diện nhà cũng biết các
người sống chung, tôi thân làm mẹ lại bị lòe. Tôi sinh ra cô nuôi cô thành kẻ
địch chuyên khiến bà già này tức chết!”.

Bố! Tâm My nhìn bố vẻ trách móc, ông Hà như lão tăng nhập thiền, mắt nhìn mũi
mũi nhìn tim không màng tới thế sự.

“Đừng nhìn bố cô, Thiên Hoàng xuống đây cũng không cứu được đâu! Cô nói thật đi
hai đứa sống chung bao lâu rồi?”

“Gần đây mới bắt đầu.”

Tống Thư Ngu đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đón lời cô, tiếp tục nói: “Thưa cô,
Tâm My và cháu không có ý lừa dối hai người, chúng cháu thực sự có kế hoạch kết
hôn, vốn đã định tháng trước xin phép được ra mắt thầy cô, nhưng Tâm My bận đi
công tác, kế hoạch phải kéo dài đến tháng này. Hôm nay khiến hai người lo lắng
khó xử, đều do lỗi của cháu, trước khi cưới... là do cháu không biết kiềm chế
được mình, có mắng xin hãy mắng cháu, là cháu không đúng”.

Tâm My cảm kích đưa mắt nhìn anh, tính khí mẹ mình cô hiểu hơn ai hết, chỉ cần
nói ngọt, tất cả sẽ tốt thôi.

Quả nhiên sắc mặt mẹ cô khá hơn ít nhiều, đánh mắt nhìn Tống Thư Ngu từ trên
xuống dưới, lúc này liếc sang cô thấy bố đang nháy mắt với mình, không khỏi tức
điên, trợn mắt nhìn lại, trông ông nhắng nhít chưa kìa!

“Tiểu Tống, không phải cô không tin con, ngày trước khi con làm thầy Tâm My, cô
luôn dạy nó phải tôn sư trọng đạo. Con hơn nó tám chín tuổi, gần như lớn hơn
hẳn một thế hệ, ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm. Quan hệ xã hội, kinh nghiệm
cuộc sống, chỗ nào cũng hiểu biết hơn nó. Con nhỏ như báu vật của nhà cô có
thói hư quen được nuông chiều tới hao tâm tổn sức, không biết nhìn người bị mẻ
đầu sứt trán thường như cơm bữa. Nó thiếu suy nghĩ giấu cô làm chuyện vợ chồng,
cháu đâu thể cũng thế. Hai nhà chúng ta ba đời đều quen biết nhau, đến đời các
con, ít cũng phải chín mười năm. Con với Tâm My, bắt đầu từ khi nào? Con yêu
nó? Tại sao trước giờ cô không nghe được chút thông tin gì? Đừng nói cô đa
nghi, cô làm mẹ thực sự không thể yên tâm.”

Tâm My ong đầu ngồi nghe, trong bụng thầm oán: Chẳng phải chửi Tống cá trê trâu
già gặm cỏ non sao? Nói tới nói lui cũng chỉ chê anh ấy già. Nghe đến câu cuối
cùng Tâm My không khỏi thất kinh, nhớ tới đoạn nói chuyện hòng gây hiểu lầm cho
mẹ mình... “Mẹ, lựa chọn trong cuộc sống riêng tư không giống với quan điểm
nhận thức chung của mọi người đâu có gì là sai trái.”

Cái gì là gậy ông đập lưng ông? Tâm My hai tay bịt mồm, ánh mắt tội nghiệp nhìn
Tống Thư Ngu. Tống cá trê, em xin lỗi.

Tống Thư Ngu ngoái lại nhìn cô, ánh mắt chứa chan niềm an ủi.

“Thưa cô, cụ thể từ lúc nào bắt đầu yêu Tâm My cháu không thể nói được, chỉ
biết luôn tìm mọi cơ hội để được ở bên cô ấy, dù chỉ là tán gẫu linh tinh. Tuổi
tác chênh lệch nhiều không chỉ là điều đáng lo của cô, đó cũng là của cháu.
Cháu nhìn cô ấy đi học làm việc, chứng kiến mỗi lần cô ấy đi coi mặt, trong
lòng có buồn phiền cũng ráng nhịn, bởi biết rõ mình không phải đối tượng tốt
nhất. Nhưng cháu đảm bảo, tuy không phải lựa chọn sáng giá nhất, nhưng cháu có
thể dốc toàn tâm toàn sức cho em tất cả những gì em cần, tình cảm, vật chất,
tất cả.”

Sáu con mắt đổ dồn vào Tống Thư Ngu, khiến người luôn trấn tĩnh tự tại như anh
có phần ngại ngùng.

“Tiểu Tống, nhưng Tâm My nhà cô là đứa con gái ngây thơ luôn biết giữ mình, hôm
nay trông thấy hai đứa vậy, phận làm mẹ, cô sợ chết khiếp. Cháu là người có sự
nghiệp có kinh nghiệm sống, cô không nói vòng vo nữa, đối với Tâm My nhà cô
cháu được mấy phần thành ý?”

“Ở với nhau trước khi cưới là cháu không đúng, nhưng cháu không có ý đồ xấu xa
nào cả. Cháu và Tâm My đều có ý nguyện cùng kế hoạch kết hôn, cháu chân thành
xin cô đồng ý cho cháu lấy Tâm My làm vợ.”

Mẹ Tâm My lạnh mặt một lúc không nói câu nào, không khí căng thẳng đầy áp lực.
Tâm My hoang mang sợ hãi cọ cọ vào Tống Thư Ngu, anh nắm lấy tay cô, lúc này
mới phát hiện bàn tay anh hơi ươn ướt, hóa ra cũng thấp thỏm như mình.

Mẹ cô nhìn từ gương mặt trịnh trọng nghiêm túc của Tống Thư Ngu xuống đôi bàn
tay nắm chặt của hai đứa, “Chủ nhật tuần này tới nhà ăn cơm”, rồi quay sang Tâm
My, hùng hổ nói: “Nhà thuê ngày mai trả lại rồi về nhà ngay cho tôi. Kết hôn
rồi hai đứa muốn điên khùng kiểu gì thì mặc!”.

“Tống cá trê, sao bây giờ? Mới chia tay đã thấy nhớ anh rồi.”

“Đã bảo nói rõ cho mẹ đi, anh còn đồng ý tối nay tìm vị trí chuẩn xác. Nhịn
thôi, cả ba chúng ta cùng nhịn thôi”, anh mỉm cười hiền hòa.

“Anh biến đi, bảo cả ông em giai cũng biến luôn đi.” Yêu râu xanh, đạo mạo
chỉnh tề nói với mẹ cô mấy lời đó, còn chỉ biết ức hiếp cô!

“Những lời anh nói với mẹ em đều thật lòng chứ?”

“Mỗi từ đều là thật cả”, giọng anh trầm ấm vang lên.

“Có hiệu lực được bao lâu?”

“Đến lúc đầu bạc răng long.”

“Hứ, cũng biết nói lời dễ nghe. Sau khi kết hôn khoảng tám đến mười năm, lúc mà
bị chai sạn trước vẻ đẹp là quên ngay mấy lời này thôi.”

“Em biết không? Có cái hay khi không lấy vợ đẹp như tiên.”

“Hay ở chỗ nào?”

“Chính là không có khả năng chai sạn trước vẻ đẹp, bởi trước giờ có đẹp đâu,
làm gì có cơ hội chai sạn?”

“Anh đi chết đi!”, vừa nghe tiếng cười khùng khục bên tai, Tâm My cáu tiết dập
máy.

Điện thoại lại réo: “Giận à?”.

“Hứ!”

“Đừng giận nữa, anh còn câu nữa chưa nói hết, Hà Tâm My, anh đoán đến lúc em
rụng hết răng, con tim vẫn đầy tình yêu như con trẻ, anh muốn mình sẽ yêu em
tới tận cùng.”

“... Anh có yêu thì cũng phải xem em có yêu không đã chứ. Đợi anh già rồi xấu
xí, em sẽ đạp bay anh để đổi sang chàng thư sinh.”

“Được, sinh con gái trước, rồi sinh thêm thằng thư sinh. Một mẹ một con, được
đấy được đấy.”

“Thảo nào anh với Tần chuột cống hợp nhau thế, hai người đúng là ngưu tầm ngưu
mã tầm mã không biết xấu hổ!”

Cách đó một bức tường, đôi vợ chồng già cũng đang hàn huyên.

“Bà Thường, thế này có yên tâm không?”

“Đợi một tháng coi như nhắm đúng cơ hội biến thành hiện thực, bà mẹ vợ tôi đây
không để tên tiểu tử nhà Tống gia được thế quất ngựa truy phong, sau này liệu
nó chịu nổi tính tình ương ngạnh của con nhỏ nhà mình không? Ông thấy nó biết
ăn nói ghê chưa? Cho em tất cả những gì em cần, tình cảm, vật chất, đánh đúng
tâm lý làm cha mẹ của chúng ta, vật chất tinh thần hai tay tóm lấy, gian xảo
hơn nhiều những tên tiểu tử nứt mắt chỉ xoen xoét yêu yêu đương đương. Nha đầu
thúi không biết nhìn, tôi phận làm mẹ phải dốc sức cho nó. Lúc đó thấy ông nhìn
ánh mắt nó, coi tôi không khác gì kẻ thù. Kiếp sau không đẻ con gái nữa, có
người yêu quên ngay mẹ. Còn cả ông nữa, tôi đóng vai ác, ông đóng vai thiện,
đời bạc bẽo thế đấy!”

“Hi hi.”

“Cười cái gì, tránh sang bên mau.”

“Tốt cho cục cưng là được, chúng ta chịu thiệt thòi chút nào có xá gì.”

“Chịu thiệt thòi là tôi kìa, ông là ông bố tốt nhất trên đời còn gì! Ngủ thôi,
nói nhiều tôi bốc hỏa lên bây giờ.”



“Ông Hà, ông nói xem Tống Thư Ngu có thật sự tốt với con gái chúng ta không?”



“Chẳng phải có người đồn cậu ấy có sở thích đó sao? Không được, tôi phải hỏi
con gái mình xem sao, đó là chuyện hạnh phúc cả đời.”

“Khò... Khò...”

“Tôi đúng là số trâu bò, còn ông đúng là sướng như heo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui