Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

“Đừng tô nhiều thứ lên
mắt mình thế, sắp không mở được mắt đến nơi rồi nè.”

“Vẫn còn, vẫn còn, tóc có chải lại được không? Buộc chặt quá lúc cười cũng thấy
khó coi lắm.”

“Tiểu Uyển, cậu chọn giúp mình đôi giày thể thao, xin đấy. Ông trời ơi quỷ thần
ơi, bắt con đi đôi giày cao gót bé xíu thế này, lại còn đứng cả ngày có khác
nào lấy mạng?”

“Cậu ngồi yên đi, đầu quay tới quay lui, làm sao người ta trang điểm cho cậu
được?”, Trần Uyển cười với chuyên viên trang điểm, đoạn giải thích, “Ở cạnh cô
ấy, tai muốn ong luôn”.

Cô gái kia cũng cười, nói: “Lần hóa trang trước tôi cũng được lĩnh giáo rồi”.

Tâm My không phục: “Trần Uyển, lúc cậu kết hôn mình chạy tới chạy lui, không
kêu ca một câu”, nói đoạn giơ cuốn sổ trong tay, mắt liếc nhìn một loạt ghi
chú, lại hét lên: “Ghim cỡ bự! Còn nữa, miếng ngọc mẹ chồng mình tặng đâu? Cái
đó nhất định phải đeo. Còn nữa còn nữa, nhẫn, cái đó quan trọng nhất!”.

Đứng trong đám phù dâu Diệp Khinh My cố gắng chui đầu vào, vừa kéo phéc mơ tuya
vừa bực, “Người có vốn liếng nên để lộ ra chút xíu, mặc thiếu vải chút cũng
được chứ sao, nhất định phải chọn bộ váy chật thế này à, cứ như váy ba lê, tớ
sắp không thở được đây”, lại nói, “Cậu cứ yên tâm đi, đồ đạc tối qua tớ đã thu
dọn hết giúp cậu rồi mới đi, chút nữa xách đi là được”.

Tối hôm trước mấy cô bạn thân đến nhà cô, còn anh chàng độc thân kia lúc sắp
cáo từ bị cả đống bạn kéo đi uống rượu. Sáng sớm nay trong điện thoại Tâm My
vẫn nghe có tiếng gào rú, hét to nhất chính là tên Tần chuột cống, cô hùng hổ
nói với Tần Tiểu Ngũ thử không để Tống cá trê của cô về nhà, cô cũng không để
Trần Uyển về nhà, đối phương bị cảnh cáo, đại hội độc thân mới hậm hực tàn
cuộc.

Trái tim của cô gái sắp lấy chồng vừa mừng vừa sợ khiến cô bồn chồn cả đêm,
chẳng sao ngủ được? Ngồi nói chuyện dông dài qua điện thoại với Tống Thư Ngu
gần một tiếng đổng hồ, sau mấy lần miễn cưỡng anh nói phải đi ngủ, cô mới buông
điện thoại chìm vào giấc mộng.

Đã vào đông, bầu trời ngoài cửa xám đen một màu. Nhưng trong phòng ríu ra ríu
rít cứ như sắc xuân đang ngập tràn vậy, có Trần Uyển, Tiểu My, có mấy chị em
bạn học làm phù dâu cho cô, có cô em gái bên nhà mợ Tâm My... Thật náo nhiệt.
Mẹ Tâm My bưng khay đầy bánh kẹo và trái cây khô bước vào, ánh mắt tràn ngập
hạnh phúc, “Mấy đứa này, bác Thường đây nhìn các con trưởng thành, giờ đều đã
thế này cả rồi!”, câu nói đầy vẻ tiếc nuối.

“Nếu Tiểu Nhã cũng ở đây, coi như đủ người”, Trần Uyển thở dài.

“Cái...”, Tâm My đang định mở miệng mắng nhiếc, còn chưa kịp nói liền nhớ ra
lời cảnh cáo của mẹ, hôm nay ngày tốt lành không được nói những lời không may,
“Cái đồ, người không về được thì thôi, ở tít xa còn không gửi quà về, nó... cố
tình để mình tức đây mà”.

Mọi người đều tò mò, hôm qua Tiểu My và Trần Uyển đã nhìn rồi, một người bịt
miệng cười, một người giải thích, “Một túi to bỉm sơ sinh!”, Trần Uyển nói xong
cũng thấy buồn cười, “Đó là muốn cậu cố gắng, ba năm hai đứa, không đúng, phải
là để thầy Tống cố gắng đẻ con mới đúng”.

“Trần Uyển, cậu lo cho mình đi, Đậu Đinh cũng cần có anh chị đấy”, Tâm My đỏ
mặt, miệng cố cãi không chịu lép vế.

“Không phải mình đang lo cho con dâu tương lai sao, là ai nói sinh con gái để
gả cho Đậu Đinh nhà mình?”

Trong tiếng cười, chú nhóc Đậu Đinh bị làm lơ rất lâu, cuối cùng cũng tìm cơ
hội om sòm: “Muốn em gái, không muốn em trai!”, huơ huơ nắm tay nhỏ xinh gây sự
chú ý tới các chị các dì xinh đẹp, “Em trai ma lem”.

“Ngốc ạ, sinh em gái cho con làm gì, con có cô dâu rồi đây”, Trần Uyển ôm lấy
con trai, “Lát nữa nhìn thấy ba nuôi, có biết phải nói sao không? Muốn em gái,
không đồng ý cho em gái không cho cô dâu ra cửa. Nhớ chưa, hả?”.

“Trần Uyển, cậu làm hư thằng nhóc!”, Tâm My thấy Đậu Đinh nghiêm mặt, cái đầu xinh
xinh gật cái rụp, chân giãy giụa, nói xong nhe răng cười khổ sở, “Tóc buộc chặt
khiến mặt mình sắp biến dạng rồi!”.

Trang điểm xong, Tâm My bụng rỗng trố mắt nhìn đống đồ ăn xung quanh mọi người,
mếu máo nói: “Toàn ngược đãi mình, bụng rỗng mà bắt mình ra khỏi nhà”.

“Là ai nói hôm nay vì cô bạn mười năm không thấy eo, nhất quyết không ăn sáng?”

Tâm My nghẹn lời: “Các cậu cứ ăn đi, để phần mình mấy miếng điểm tâm được rồi,
mình đi nghe điện thoại”.

Điện thoại của chị Latte gọi tới, Tâm My cứ tưởng đối phương gọi để xác minh
giờ ăn tiệc, ai ngờ chị Latte nhấc máy lên nói: “Gấu, hai người quá đáng lắm!”.

“Quá đáng gì ạ?”

“Có ai bày tỏ ái ân như hai người không? Hạnh phúc của bản thân lặng lẽ tận
hưởng được rồi, còn lên diễn đàn, khiến cả đám ế sưng ghen đỏ mắt. Ông xã nhà
em vừa đăng bức thư tình, sau này bảo đàn ông ở Tế Thành sống sao đây?”, chị
Latte vừa dội bom xong, giọng nói đầy ngưỡng mộ, “Hôm nay bận lo đám cưới, chắc
chưa lên diễn đàn hả? Lúc cậu ấy tự thừa nhận mình là Shin, chị sợ hết hồn, trong
diễn đàn nếu không còn hai người kém vui biết bao nhiêu. Kết hôn xong cũng
không được mất tích đâu đấy!”.

Tâm My còn chưa kịp giải thích, chỉ biết ú ớ đáp mấy câu, tắt điện thoại liền
vén váy cưới, leo lên giường đầu kia bật máy tính.

Miếng long nhãn mới bóc vừa đưa vào miệng, Tiểu My trông thấy bộ dạng cô chỉ
biết lắc đầu: “Sâu mạng! Hôm nay là ngày gì mà vẫn còn lên mạng? Bên nhà chú rể
nói sẽ tới đây”.

“Mười phút, chỉ mười phút thôi!”

Mở trang đầu tiên trên diễn đàn thấy một dòng tiêu đề màu đỏ bay ngang:[Gửi Gấu]


Lại nhìn người đăng bài: Shin mũi dài.

Tâm My bịt miệng, ngón tay dính vào son môi, cô chẳng buồn để ý, mở bài post
bắt đầu xem:

[Gấu:


Sau
khi bị em cho trận đòn nhừ tử, anh ôm lệ đếm ba con 0 sau điểm -1 trên sổ công
đức, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, kiểm điểm sâu sắc lỗi lầm của bản thân,
đồng thời quyết định dũng cảm nhận tội. Bức thư này đại diện cho thái độ chân
thành, đặc biệt trước mặt chị em bạn bè của em trên diễn đàn càng phải thể hiện
tinh thần bất khuất.


Đương
nhiên, anh là người sai, em không cần khen anh vì điều đó. Đối với anh mà nói,
em là người vợ khó có được nhất trên đời, vì em có mất một hai lần thể diện
cũng không xá gì.]


Mình đánh nhừ tử lúc nào? Lấy gối đánh vài cái vào đầu
cũng tính?

Tâm My nắm tay, tiếp tục đọc.

[Nếu
có người hỏi anh tại sao em lại là người vợ khó có được nhất trên đời, anh có
thể liệt kê từ một đến một trăm. Nhưng nói tóm lại, chỉ có một dòng, đó là Gấu
hung bạo của anh là người con gái vô tư nhất, người con gái biết cảm thông
nhất.


Thời
gian anh sống chung không dài, nhưng mỗi một tình tiết nhỏ nhất trong cuộc sống
thường ngày đều để lộ những ưu điểm này của em. Ví dụ em lo sợ công việc anh
không ổn định, thường dạy anh làm người phải có sở trường, tích cực động viên
anh xuống bếp nấu nướng thức ăn, giúp anh rèn luyện khả năng sinh tồn; ví dụ em
quan tâm tới sức khỏe anh bằng trái tim dịu dàng tinh tế của người con gái, để
tránh việc anh ngồi làm việc quá lâu, tối nào cũng bắt anh xuống nhà chạy bộ,
hít thở không khí trong lành, cũng là giúp em mua đồ ăn đêm hoặc băng vệ sinh
đại loại vậy. Còn cả việc em bất chấp nguy cơ cân nặng tăng lên thị lực giảm
sút, cả ngày ngồi phủ phục trước màn hình vi tính; ví dụ sau khi anh phát hiện
anh thỉnh thoảng bị đau dạ dày, em đã nghiêm cấm anh không được ăn uống tiệc
rượu ở ngoài, em hy sinh thời gian bản thân, cùng anh xem liền mấy bộ phim về
các bà nội trợ lúc tám rưỡi, tuy miệng liên hồi nói vô vị, nhưng vì thể diện
của anh, em vẫn thần sắc long lanh, không dời khỏi màn hình tivi...


Tất
cả mọi thứ đều là cái tốt của vợ anh. Tinh thần vĩ đại vô tư biết mấy! Tinh
thần xả thân vì người khác! Có mấy người phụ nữ có thể làm được?]


Chị Latte nói bày tỏ tình yêu, cái này bày tỏ tình yêu
đâu, rõ ràng cố tình làm xấu mặt.

Tâm My lặng người nhìn màn hình máy tính, vừa tức vừa buồn cười. Bàn tay bỗng
như tê dại vì nắm chặt sau đó dần thả lỏng, thì nghe thấy tiếng người huyên náo
phía đầu cầu thang máy, mọi người đang nói chuyện trong nhà cũng theo đó dừng
lại.

Tiểu My mở cửa, ngó đầu liếc vào trong một cái, nói: “Là nhà trai đến”.

Vừa nói xong thì mọi người trong phòng đều đứng dậy, có người hét lên đóng cửa
đóng cửa, rồi cử người ra nghe ngóng, Đậu Đinh hóng hớt nhặng xị, mặt đỏ gay
sống chết đòi mở cửa ra ngoài nhìn, ồn ào cả căn phòng.

Trần Uyển hỏi Tâm My đang xem cái gì, Tâm My vểnh tai nghe thấy tiếng Tống Thư
Ngu gọi bố gọi mẹ bên ngoài, trong lòng thấy vui, đoạn nói: “Các cậu giữ cửa
cho tốt, nhớ lì xì nhiều vào đấy nhé! Còn nữa, xử lý ai cũng được, đừng bắt nạt
anh nhà mình”.

Tâm My tủm tỉm, miệng lầm bầm mắng cá ươn thối, mặt khoái chí kéo màn hình
xuống:

[Gấu
à, tha thứ cho anh sau khi em phát hiện ra thân phận thực sự của Shin, anh mới
thành thật khai báo.


Dùng
thân phận không giống nhau để quan tâm em, nghe em kể lể đủ thứ vừa ý hay không
vừa ý, đối với anh mà nói đó là bí mật, bí mật nhỏ vô cùng thầm kín. Đã có lúc
anh tưởng có thể ôm bí mật này bỏ đi, nhưng càng ngày càng không khống chế được
trái tim đang rạo rực, cũng đã từng lấy thân phận của Shin thăm đò xem em có
yêu anh hay không, sau khi xác định được câu trả lời, anh đã từng có suy nghĩ
buông xuôi mọi chuyện, điều may mắn là, anh cố gắng ngoan cường để tiếp tục.


Gấu
ơi, có lẽ em không biết mình có nguồn năng lượng, là nắng vàng thuần khiết của
mặt trời, có thể lan tỏa đến tất cả mọi người quanh thế giới nhỏ của em, trong
đó có anh. Em hỏi anh yêu em ở điều gì, theo tiêu chuẩn thường thấy trong những
bức thư tình, anh nên nói yêu em ở đôi mắt sáng như những vì sao, yêu em ở đôi
môi chúm chím nụ hồng... Em đừng làm điệu bộ nôn ọe quái đản đó nhé...]


Tâm My lè lưỡi nôn ọe, bên tai vọng lại tiếng chị em
đang hoạnh họe: “Bắt chú rể hát bài Ánh trăng nói hộ trái tim anh!”.

“Không cho phù rể hát thay, đây chỉ là ải đầu tiên.”

[Em
đừng làm điệu bộ nôn ọe quái đản đó nhé, nếu anh nói yêu em ở bắp chân bắp tay
mũm mĩm, em có lấy làm lạ không?



Đó
chính là sự thật.


Cười
ha ha không giống thục nữ, chấn chỉnh anh xong thì mang vẻ gật gù đắc ý, bộ
dạng dương dương tự đắc sau khi được khen, còn cả mỗi lần thao thao bất tuyệt
về tất cả những chuyện vặt vãnh thường ngày của cuộc sống và công việc, còn cả
cuộc đấu trí hòng hoàn thành mục tiêu giảm cân cả đời, còn cả tính cố chấp
không biết chán là gì khi hết mua lại thử rồi lại mua những bộ đồ cỡ nhỏ mà em
mãi mãi chẳng bao giờ chui vừa, còn nhiều nhiều lắm.


Nói
thật lòng, người anh yêu chính là em như bây giờ.]


“Hà Tâm My, cậu...”, Trần Uyển ôm Đậu Đinh chuẩn bị
bước ra, kết quả bị một loạt chị em kéo giật lại, tố cáo cô là nội gián của bên
địch, lừa họ ra mở cửa. Cô ngán ngẩm đành ngồi xuống đầu giường, trông thấy Tâm
My không khỏi kinh ngạc, “Khóc cái gì, được rồi? Đừng khóc nữa, màu mắt lem hết
lại phải đánh lại bây giờ”.

Tâm My cười, nước mắt lại rơi thêm một giọt. Cầm lấy chiếc khăn giấy Tiểu Uyển
đưa cho cẩn thận gạt nước mắt, nói: “Mình vui lắm”.

Bức thư của anh còn chưa đọc hết, thì nghe thấy tiếng anh ở ngoài cửa, “Hát
thật?”, tiếp đó lại nói, “Vậy trước tiên mọi người phải bịt tai vào để tránh
mấy tạp âm đấy nhé”.

Tâm My mỉm cười, ngoài cửa vọng lại tiếng anh hát lên mười mấy điệu. Quả nhiên,
câu hát đầu tiên “Em hỏi anh...” đã được cất lên, mấy người trong phòng kể cả
những người không quen Tống Thư Ngu chỉ muốn bịt tai, mặt mày ái ngại.

Tâm My cười thành tiếng: “Đã thấy hậu quả chưa, Tiểu My muốn ngăn lại cũng
không ngăn nổi”.

Bên ngoài đã bắt đầu ầm ĩ, nói có lòng là được rồi, đừng để lỡ mất giờ tốt. Đậu
Đinh ngồi trong lòng mẹ nghe thấy giọng bố, hét lên bố ơi rồi bắt đầu đạp chân.
Tiểu Ngũ lúc này đắc ý, “Này, không được để lỡ vợ chồng người ta gặp nhau đâu
đây, đến con trai tôi cũng bị họ nhốt trong đó. Muốn lì xì có phải không? Này
đây, đếm có mấy người? Tự nói xem nào”.

Cuối cùng Tống Thư Ngu cũng đạp cửa vào phòng thành công, lướt mắt đã thấy chỗ
cô ngồi từ bây giờ không xê dịch.

Tâm My hai má phấn hồng, lại càng đỏ ửng, khẽ mắng: “Anh ngốc thế? Không nhìn
thấy em sao?”.

Anh chỉ cười, Tâm My chu mỏ về phía ban công, lén nói: “Giày họ giấu ở hành
lang, túi màu đỏ để trong góc í”.

“Khỏi cần tìm, bế em thẳng về nhà là được.”

Còn chưa dứt lời, Tâm My ngẩng đầu thì phát hiện lời của mình đã bị mọi người
nghe thấy từ bao giờ. Mấy chị em nhìn cô oán trách, hận một nỗi sắt không thể
thành đồng. Tâm My ấp úng, không nói được gì, chỉ biết cười hề hể.

Cô cứ cười ngờ nghệch suốt cho đến khi mời trà bố mẹ và họ hàng, chuẩn bị bước
ra khỏi cửa.

Bố cô nhẹ nhàng nói với họ chút nữa gặp lại, ánh mắt không nỡ dời con, mẹ không
dặn dò phải trái như mọi khi, đứng cạnh bố, lặng yên chẳng nói chỉ đứng nhìn
cô. Mắt Tâm My ươn ướt, mẹ hỏi đồ đạc đã mang đủ cả chưa, cô nói thiếu rồi, có
thể đưa bố mẹ cùng đi thì tốt. Mẹ cô cả đời mạnh mẽ, thoáng chốc đôi mắt đỏ au.

Ngồi trên xe hoa, cô mới ngoái đầu lại nhìn. Tống Thư Ngu nói: “Bố mẹ cũng đi
theo sau, đừng nhìn nữa”.

Cô gật đầu thu lại ánh mắt, lại nghe anh nói: “Hôm nay đại diện bên nhà anh có
thêm một người”.

Ừ, cô nhìn anh, thất vọng mắt lại ướt, “Tống cá trê”. Anh có biết em yêu anh
yêu vô cùng? Yêu đến mức không biết nên bày tỏ tình yêu của mình như thế nào?
“Tống cá trê...”

Anh nhướng mày: “Phải đổi cách xưng hô”.

Tiệc cưới tổ chức ở Gia Thành, họ hàng nhà họ Hà đông, bạn bè nhà họ Tống đông,
tính ra mấy chục bàn lớn.

Xuống xe, Tâm My rụt cổ giậm chân thúc giục: “Lạnh quá lạnh quá, nhanh nhanh
còn vào”.

Tiểu My chịu hết nổi, nói: “Cậu quên hôm nay ai là nhân vật chính à? Chú ý hình
tượng”.

Gia Thành có chuẩn bị phòng thay đồ và trang điểm thêm, cả đám người vừa hi hi
ha ha bình luận trong đám phù rể ai đẹp trai cao ráo. Đứng bên cạnh thang máy,
bộ lễ phục đang trong tay Tiểu My bỗng rơi xuống đất, cô vội vàng nhặt lên.
Thang máy mở ra, Tâm My đẩy một bên cửa, định nói Tiểu My nhanh lên, câu nói
dừng lại bên người phụ nữ trung niên đứng cạnh Tiểu My bỗng dưng im bặt. Đó
chính là người làm phiền Tiểu My lần trước ở Gia Thành? Cô hít một hơi: Ôi mẹ
ơi, giống quá!

Thấy Tiểu My nhìn người phụ nữ lắc đầu, rồi ánh mắt chuyển hướng sang cô, có
phần như cầu cứu. Tâm My ngoái đầu nói với chị em trong thang máy: “Mọi người
đi trước đi. Tiểu Uyển, thẻ mở cửa phòng có rồi phải không? Mình nói với Tiểu
My mấy câu rồi lên ngay”.

Trần Uyển thấy mặt cô hơi biến sắc, gật đầu không hỏi thêm. Tâm My vén váy, lục

tục đi tới cạnh Tiểu My, hỏi: “Cô đây có việc gì? Hỏi đường tìm bảo vệ, phiền
phức gọi cảnh sát”.

Giọng cô không hề khách khí, người phụ nữ đó lặng đi, rồi mỉm cười nói: “Cô
không phải người xấu. Nếu các cháu không tin, có thể hỏi nhân viên quản lý
khách sạn, cô là khách ở dài hạn tại Gia Thành, cũng gần hai năm rồi”, câu cuối
cùng rõ ràng muốn nói với Tiểu My.

Tâm My nhìn Tiểu My bên cạnh, không tiếp lời, chỉ thấy bàn tay Tiểu My bám trên
cánh tay mình, kéo rất mạnh.

“Cô chỉ muốn xác minh một chút Diệp tiểu thư có phải con gái của bạn cũ cô
không, chứ không có ác ý”, người phụ nữ đưa ánh mắt nhìn Tâm My, có ý giải
thích.

Mẹ kiếp, giống thật. Tâm My lần nữa thầm nhủ trong bụng, nhìn kỹ thêm một lần,
người phụ nữ này chỉ bốn mươi là cùng, có lẽ không khốn kiếp đến mức có quan hệ
đặc biệt gì với Tiểu My, cùng lắm... cùng lắm là bà con xa.

Nói đoạn đối phương rút danh thiếp ra đưa cho họ, Tâm My còn chưa kịp xem kỹ đã
nghe thấy Tiểu My trầm giọng hỏi: “Thưa cô, người bạn cũ của cô...”.

“Họ Lý, Lý Mẫn Phương”, đối phương không dời mắt.

Tâm My cảm nhận rõ ràng cánh tay mình đau nhói, cô nghiến răng, suýt chút nữa
bật thành tiếng. Nha đầu sao bóp tay cô mạnh thế!

Rồi nghe thấy tiếng cười thoải mái của Tiểu My: “Thưa cô, lần trước cháu đã nói
cô nhận nhầm người, cháu không quen ai tên Lý Mẫn Phương”.

Người đàn bà kia hơi ngạc nhiên, có phần thảng thốt, kế đó tinh thần suy sụp:
“Vậy... là tôi đã quá đường đột rồi”.

“Không sao, nói rõ ràng cũng tốt”, Tiểu My mỉm cười, tóm lấy cánh tay Tâm My,
“Chúng cháu có việc, xin đi trước”.

Lúc đó người phụ nữ mới thấy Tâm My đang mặc áo cưới: “Kết hôn? Ừm, xin lỗi,
chúc mừng nhé”.

Tâm My chưa kịp nói câu chung vui chung vui, đã bị Tiểu My kéo tay đi mấy bước.
Lúc vào thang máy ngoái đầu lại nhìn, cách đó không xa, người phụ nữ vẫn dõi
ánh mắt theo bóng họ.

Mấy chị em có người đang trang điểm lại, có người chuẩn bị thiệp để lát nữa còn
ký tên chúc mừng, trong tiếng cười nói huyên náo thì sự yên lặng khác thường
của Tiểu My đang thu dọn lễ phục càng trở nên rõ rệt.

Tâm My nghe mấy cuộc điện thoại, thấy nha đầu kia còn đang là nếp gấp bộ lễ
phục, không thể kìm nổi mối nghi ngờ trong lòng: Rõ ràng cô nhớ mẹ của Tiểu My
họ Lý.

Đứng dậy chưa đầy một giây liền oang oang thành tiếng, quên mất cô chuyên viên
trang điểm Mỹ My đang giúp cô bới lại tóc.

Tiểu My nghe thấy tiếng cô kêu đau, ngoái mặt cười: “Đã bảo cậu ngồi yên!”, nói
đoạn như nhớ ra điều gì, lại nói, “Tâm My à, hình như tớ để quên cái gì rồi”.

Tất cả mọi người đều dừng lại, trân trân nhìn cô, gương mặt Tiểu My thoáng nét
bối rối: “Đừng hoảng. Không có gì quan trọng cả, có thể để lại trên xe, em đi
tìm chú Vu hỏi xem sao”.

Mãi hơn mười phút sau vẫn chưa thấy Tiểu My quay lại, lúc này Tâm My như sực
tỉnh, tất cả đồ đạc đều ở đây, nha đầu kia nhất định đang mượn cớ. Cô ấy đi làm
gì mà phải giấu họ? Ôi trời ạ, không phải không kìm được mà cô ấy đi tìm người
đàn bà kia chứ.

Mọi người kêu đã đến lúc xuống nhà, Tâm My ngồi trong phòng đầu óc quay mòng
mòng. Gọi điện thoại cho Tiểu My mãi không thấy nhấc máy, nhìn đồng hồ, càng
lúc càng sốt ruột. Đột nhiên cô nhớ ra tấm danh thiếp, ra khỏi phòng rồi lại
quay lại, nằm bò ra đất lật ngược thùng rác.

“Tìm gì thế? Cơ quan Tế Đông, Công ty trách nhiệm hữu hạn Tài nguyên khoáng sản
** Tế Tây, phòng 2309 Gia Thành”, Trần Uyển cũng ngó xuống để xem.

“Tài nguyên khoáng sản? Khai thác than?”, Tâm My nghi ngờ hỏi.

“Tế Tây không sản xuất than còn ở đâu sản xuất than?”, Trần Uyển trả lời.

“Mẹ kiếp, thế cũng đủ đen rồi. Mình đi tìm Tiểu My, nhìn thấy Tống Thư Ngu nói
hộ mình một câu, phòng 2309”, Tâm My xách váy lao ra ngoài cửa.

Tiểu Uyển nhảy dựng lên ở hành lang: “Này, ở dưới khách khứa sắp đến rồi!”.

2309. Tâm My nhìn tấm danh thiếp lẩm bẩm đọc con số, chắc chắn rồi, nhưng bấm
chuông mấy lần không có người mở cửa.

Điện thoại giục cô xuống nhà liên tiếp gọi tới, Tâm My không biết có nên kể
chuyện này cho chú của Tiểu My là Diệp Thận Huy hay không, chần chừ bước vào
thang máy, ngay lúc cánh cửa đóng lại, cô cúi đầu nên không nhìn thấy cánh cửa
bên cạnh mở ra là bóng của Tống Thư Ngu và Tiểu Ngũ.

“Nha đầu chết tiệt, đi đâu rồi?”, cô trở lại tầng một, nói không tìm thấy Tiểu
My, đang nhấc chân chuẩn bị đi tìm, Trần Uyển kéo lại khẽ nói, “Tiểu Ngũ và
thầy Tống đi tìm cậu, cậu không gặp họ sao? Khách khứa đến hết rồi, mẹ thầy
Tống cũng tới rồi, cậu đến điện thoại cũng không gọi được một cú, chạy khắp nơi
làm gì? Đã xảy ra chuyện gì?”.

Tâm My giải thích nói không thấy Tiểu My, kế đó điện thoại réo lên, không kịp
nhìn cô nhấc máy liền hét: “Nha đầu chết tiệt, cậu đi đâu thế tớ tìm cậu khắp
nơi!”.

Trong điện thoại giọng Diệp Thận Huy trầm xuống: “Tâm My, Tiểu My mấy phút
trước có gọi điện, cứ khóc mãi...”.

“Không thấy cô ấy đâu cả!”, Tâm My giậm chân, chẳng trách bận máy suốt.

“... Mọi người tìm trước, mười phút nữa tôi đến, đã làm phiền mọi người.”

Giọng nói trấn tĩnh trịnh trọng của Diệp Thận Huy đã phần nào giảm bớt tâm
trạng rối bời của Tâm My, định thần một lúc, cô nói với Trần Uyển “Diệp Thận
Huy sẽ tới ngay”, rồi lại nhấc máy gọi Tiểu My.

Cuối cùng điện thoại cũng có người nghe, Tâm My nghe thấy tiếng nấc nghẹn đầu
dây bên kia, không kìm được thở phào một tiêng: “Cậu ở đâu đấy?”.

“Ở trong phòng... thay quần áo.”

“Tớ”, Tâm My không nói được nữa, “Tớ chạy một lượt lên trên gác rồi xuống dưới
nhà”.

“Tớ xin lỗi. Tớ... hức... tớ xuống ngay đây”, Tiểu My nức nở.

“Đừng xuống, để tớ lên.”

“Cậu đi tìm bà ta hả?”, Tâm My mở chai nước khoáng, một hơi tu hết nửa, “Khát

khô cả cổ”.

Tiểu My ôm gối ngồi một góc, nước mắt đẩm đìa, nghe Tâm My hỏi, ánh mắt lơ mơ,
lặng lẽ gật đầu.

“Cô... cô Lý Mẫn Phương...”

Tiểu My cúi đầu mân mê chiếc điện thoại trên tay, mãi lúc sau mới nói: “Là tên
của mẹ tớ”.

Tâm My muốn hỏi rồi sao. Tiếp tục đi. Nhưng Tiểu My nói xong lại cúi đầu.

Cô chỉ biết lặng lẽ chờ đợi.

“Tâm My, chúng ta xuống nhà thôi, hôm nay là ngày của cậu, tớ...”, Tiểu My
ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa và vẻ hoang mang không biết phải làm sao, “Tâm My,
tớ...”.

“Người phụ nữ đó có lẽ là... cô của tớ. Cô nói những người phụ nữ trong họ nhà
cô trông rất giống nhau, nói bạn gái đầu tiên của anh trai cô tên Lý Mẫn
Phương, nói anh cô ở Tế Tây, ngày mai sẽ đến, còn nói tớ không phải con gái nhà
họ Diệp, nhưng tại sao chứ?”

Tâm My há miệng, nghe như sấm dậy bên tai...

“... Tớ gọi điện cho mẹ để hỏi bà, cậu đoán bà nói gì?”, Tiểu My cười, trông
còn khó coi hơn cả khi khóc.

Cô đang run rẩy, sống mũi Tâm My thấy cay, xoa lưng Tiểu My nói: “Thôi đừng
nói, cứ khóc cho hết đi được không, khóc xong chúng ta từ từ nói”.

“Bà nói ai chẳng có tuổi trẻ bồng bột, lại nói bố tớ không tính toán thì tớ còn
so đo làm gì?”, giọng cô thét lên chói
tai, “Sao tớ lại có một người mẹ như thế? Trên đời có biết bao nhiêu phụ nữ,
tại sao lại đầu thai vào bụng bà ta?”.

“... Bà nói nhà họ Diệp không ai biết, ngày đó khi bà bỏ đi để tớ ở nhà họ Diệp
chỉ muốn tốt cho tớ. Ông bà đều yêu tớ, nói tớ không có tội... Cuộc đời tớ do
bà mang lại, nhưng tất cả nỗi đau cũng do bà mang lại.”

Tiểu My nghẹn lời, ánh mắt thất thần nhìn về phía
trước, mãi lúc sau mới nói: “Bà ấy có biết... có biết nỗi đau tớ phải chịu và
sự giày vò mà tớ phải chôn chặt không? Tâm My, Tâm My... Mấy năm kể từ ngày tớ
bỏ đi không một ngày, một đêm nào tớ được ngủ yên, thấy có lỗi với Diệp Thận
Huy, có lỗi với ông bà, có lỗi với đứa trẻ...”.

Nhắc đến đứa con, đôi vai Tiểu My run rẩy dữ dội, kìm nén kìm nén để rồi vỡ òa
thành tiếng khóc, “Đứa trẻ...”.

“Tiểu My, đó là chuyện quá khứ”, Tâm My lầm rầm an ủi. Đột nhiên thấy sau lưng
mình có bóng người bao trùm, ngước mắt lên nhìn thì ra là Diệp Thận Huy, gương mặt
đanh thép, đôi môi mím chặt, ánh mắt sắc lạnh như băng, đến khi đưa tay ôm lấy
Tiểu My từ tay cô, bấy giờ cô ấy mới trở lại hiền hòa như dòng nước.

“Chú Diệp...”, Tâm My ngậm miệng.

Ông ngẩng lên: “Cảm ơn”.

Đôi mi đẫm lệ của Tiểu My nhìn sang người trước mặt, đôi môi run rẩy, tiếng nấc
nghẹn cố kìm nén trong cổ họng, “Diệp Thận Huy”, dứt lời hai hàng nước mắt lần
nữa trào ra.

Tâm My lau sạch khóe mắt, tay nhấc chân váy, khẽ đúng dậy chuẩn bị dời đi. Ngay
lúc khép cửa, cô nghe thấy tiếng khóc òa như xé ruột xé gan, không cầm được
nước mắt, cô hít một hơi, toan lấy tay gạt nước mắt bỗng nhiên cổ tay có người
nắm lại.

“Đinh bỏ trốn?”, người kia cười tươi như hoa, “Anh ở trên gác tìm em mấy lần”.

“Ôi trời ơi!”, dưới nhà còn cả đống người đợi cô, Tâm My trợn tròn mắt, “Không
phải tan hết rồi chứ?”.

Bàn tay Tống Thư Ngu siết chặt lấy tay cô, làm mặt xấu nói: “Ranh con, hôm nay
là ngày gì? Nhổ nước bọt nói lại”.

“Không tan không tan, cả đời không tan”, nét mặt rạng rỡ, nũng nịu ghé mặt lên
vai anh, “Thế này được chưa?”.

“Không được, trừ điểm”, anh nhìn tứ phía, bất ngờ ghì cô lên bức tường ngoài
hành lang, say đắm nói, “Cho em cơ hội lấy công chuộc tội”.

“Tống cá... cá, không khí, hu hu, không thở được.”

Gương mặt cô tựa lên vai Tống Thư Ngu hơi thở hổn hển, anh giúp cô chỉnh chỗ
tóc mai đang rủ xuống, “Còn tưởng bụng dạ lo cho người khác quên luôn việc
chính của mình. Cả đường đi tìm em là cả đường lo, không biết có cho anh xuất
hiện một mình không”, nói xong còn chưa hết tức, quay mặt sang cắn cô một miếng
thật đau lên môi.

“Son bóng bị anh nuốt hết rồi!”, cô kháng nghị, ngẩng đầu lên là khuôn mặt đang
cười và ánh mắt rạng rỡ, “Chẳng công bằng tẹo nào, lúc em đọc bài post của anh,
sáng sớm hôm nay, cả đêm không ngủ sao mắt không bị thâm được chứ?”, cô lấy
phấn phủ dặm lên một lớp dày.

“Đọc bài rồi à? Anh chẳng nói tối đến xem cùng em. Cộng thêm 1000 điểm có thể
xài thoải mái rồi, nhìn trên biểu hiện nhiều thành ý.”

“Đi! Anh thả em ra từ từ nói, ở dưới còn bao nhiêu người đang đợi”, anh ôm siết
lấy cơ thể cô, chiếc váy cưới trùm lên chân anh, hai người họ như hòa vào thành
một. Tư thế này... đen tối quá đen tối quá.

Nghe thấy tiếng thang máy, Tâm My cuống quýt, đâm vào vai anh hét lên: “Bỏ em
xuống, bỏ... Aaa, hoa cài áo của anh mắc vào ren của em rồi, này, anh nhẹ tay
thôi, nát bươm hết quần áo của em bây giờ...”.

Cùng lúc khi tiếng bước chân hỗn loạn dừng lại, Tâm My và Tống Thư Ngu nhìn
chăm chăm về phía thang máy, một toán người há mồm trợn mắt đứng ở cửa cầu
thang, ánh mắt đổ dồn lên người họ. Đùi Tống Thư Ngu còn đang đỡ lấy cô, tay
vẫn đặt lên nửa phần ngực trắng nõn để lộ của cô.

“Hai người cũng thật nóng vội”, chẳng biết ai nhịn không nổi cất lời, theo đó
là tiếng cười ồ của mọi
người.

“Tôi bảo cô dâu sao mãi không xuất hiện, một lúc sau đến chú rể cũng không
thấy.”

“Còn có mấy tiếng thôi là vào động phòng, Tiểu Tống, hai đứa ráng nhịn một
xíu...”

...

Hà Tâm My buồn thảm ngước nhìn bộ mặt ngây ngô của Tống Thư Ngu, “Tống cá trê,
tay của anh, bỏ xuống mau!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận