"Để Mẫn Nhi qua nhà con ở một thời gian đi, dù sau con bé cũng chỉ có một mình, ở Bắc Kinh cũng chỉ quen biết mỗi mình con!"
Doãn Hạ, tâm tư nhìn bị treo ngược lên cành cây, trong lòng khó chịu cũng không dám bày tỏ, nhà họ Tống liên tục tác hợp cho anh và Triệu Mẫn Nhi trong mắt họ cô giống như tàn hình.
Lúc cô nhìn sang anh, muốn tìm kiếm một chút phản ứng từ anh nhưng thái độ của anh vẫn rất ung dung, anh nhấp một ngụm trà nhàn hạ thưởng thức, cô còn tưởng anh không có ý phản đối thì anh đã đứng lên.
"Con đã là người có gia đình rồi, Mẫn Nhi ở đó sẽ khiến chuyện sinh hoạt của vợ chồng con không được thổi mái.
Với lại Bắc Kinh cũng không thiếu nhà, nếu em ấy muốn thuê con sẽ giúp em ấy tìm một biệt thự thích hợp để ở."
Triệu Mẫn Nhi, nét mặt liền sa sầm môi có chút mím chặt, thái độ lạnh nhạt của anh khiến cô ta uất nghẹn trong lòng.
"Đã không còn sớm nữa, chúng con xin được ra về!"
Anh không nói thêm liền chủ động nắm tay cô kéo ra về, bước chân anh kiên định dứt khoát cô sảy bước theo sau cũng yên lòng hơn hẳn.
*
Sáng sớm hôm sau...
Tia nắng sớm đầu tiên rọi vào rèm cửa, ánh sáng chiếu loang lổ lên trên rèm cửa sổ.
Trên giường, một cơ thể đáng yêu khẽ động đậy, bờ môi đỏ mọng phát ra tiếng rên như có như không.
Khi Doãn Hạ cự người tỉnh dậy, cô cọ đầu lên cái gì đó rất mền mại lúc nhìn sang mới biết phát hiện là lòng ngực của anh, suốt một đêm cô cứ thế mà ngủ trong lòng ngực của Tống Dương Phàm sao? Lúc ngẩn đầu lên đối diện với gương mặt gần sát của anh, cô mới phát hiện bản thân mình căng thẳng đến cỡ nào, hai mắt anh nhắm nghiền có vẻ ngủ rất an lành, mái tóc đen hơi rối nhẹ rũ xuống vầng trán cao, sống mũi cao thẳng ngũ quan điểm khắc thực sự rất tinh tế.
Tạo hoá ưu ái cho anh qua nhiều thứ, gia cảnh của anh đều tương đồng với nhan sắc của anh.
Doãn Hạ, không muốn nhìn thêm nữa càng nhìn càng bị anh mê hoặc cô đứng lên, chân vừa chạm xuống đất ý định rời khỏi giường chưa kịp thực hiện đã bị đôi tay của người đàn ông kéo lại, một lần nữa ấn cô xuống giường.
"Đi đâu vậy?"
Doãn Hạ, bị anh ôm chặt liền có chút ngạt thở khó khăn lên tiếng.
"Đến công ty!"
"Hôm nay là cuối tuần!"
Cuối tuần sao? Một tuần trôi qua nhanh như vậy à? Cô còn chưa kịp làm cái gì cả.
Người đàn ông cũng không có ý định buông ra, lúc cô còn đang suy nghĩ hôm nay ở nhà cần bắt đầu công việc ở nhà như thế nào, thì Tống Dương Phàm đột ngột xoay người, đem cô đè ở dưới thân Doãn Hạ bị anh nhìn đến đỏ cả mặt.
Doãn Hạ, cuối mặt đối diện trước ánh mắt nóng rực của anh cô giống như chính mình bị thiêu đốt toàn thân vậy.
Tống Dương Phàm khóe miệng hơi cong, nụ cười có chút xấu xa anh cuối xuống hơi thở nóng ấm phả vào vành tai cô.
"Anh muốn làm cái gì?"
Cô kiên nhẫn hỏi anh.
"Làm chuyện vợ chồng nên làm!
Lời nói thốt ra từ miệng anh vừa xấu hổ vừa mang theo sự ám muội, Doãn Hạ nghiên đầu có chút xấu hổ trốn tránh, anh sao có thể bỏ qua cho cô, tay liền ngang ngạnh cố định cằm của cô ép cô xoay lại, mặt đối mặt với anh.
Nụ hôn vỡ vụn rơi xuống môi cô tỷ mĩ liền đưa lưỡi tiến vào cô bị anh hôn đến đầu óc cùng không còn tỉnh tảo, chủ động men theo cảm xúc của anh bị anh dẫn dắt, lúc tay anh chạm đến vạc của áo ngủ trên người cô, Doãn Hạ luống cuống hơi thở vì hồi họp mà trở nên gấp gáp hơn hẳn.
Đã hơn một thời gian anh và cô cũng không có phát sinh loại chuyện này, cô biết đây là chuyện vợ chồng bình thường sẽ sinh hoạt, nhưng hiện tại thực sự vẫn có chút căng thẳng.
"Thả lỏng một chút, giữa chúng ta cũng đâu phải chưa từng làm qua loại chuyện này, em căng thẳng nhưng vậy khiến anh càng kích thích khả năng kiềm chế của anh!
Doãn Hạ, cứ như một con thỏ bị bắt nạt càng khiến anh muốn một lần gấp gáp nuốt chửng cô, ngữ điệu không biết hổ thẹn của anh khiến cô buồn cười, Tống Dương Phàm, tiếp tục làm chuyện tiếp theo, tay anh chạm đến vạc áo ngủ của cô liên kéo xuống thân hình thanh mảnh mê hoặc liền lộ ra trước mắt anh.
Khóe mắt người đàn ông càng thêm nóng rực, anh không thế không thừa nhận bản thân bị Doãn Hạ hấp hồn, mê mẫn trước cô...
***
Đến buổi trưa, cô và anh mới nhà hạ cùng nhau xuống lầu nhà thực sự rất trống trãi dù sau cũng chỉ có hai vợ chồng ở với nhau, anh lại không có thói quen trong nhà có thêm người lạ xuất hiện cho nên chỉ thuê người giúp việc làm theo giờ.
Bình thường sinh hoạt của cô và anh tương đối bận rộn cũng chỉ dùng bữa ở bên ngoài.
Ăn uống quả thật rất thất thường!
Doãn Hạ, liên định đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cổ tay đã bị anh kéo lại.
Hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi, để ăn nấu là được!
cô cũng không biết là anh đang đùa hay là nói thật nữa, trong nhớ của cô hình như chưa từng thấy anh nấu ăn.
Anh có thể nấu ăn sao? Anh làm em bất ngờ đấy!
Thấy thái độ không được tin tưởng ở cô, anh liên nghiêm mặt một lần nữa khẳng định.
Nấu ăn thôi mà, sao có thể làm khó anh được...em cứ ngồi ở sofa xem tivi đi, lát nữa sẽ xong ngay!
Nhìn bộ dạng hăng hái xuống bếp của anh thật khiến cô buồn cười, hôm nay không hiểu vì sao anh lại mang theo loại tâm tình thư thái xuống nấu ăn nữa.
Doãn Hạ, nhàn hạ ngồi xuống sofa bật tivi lên xem một chút tin tức giết thời gian vậy, qua một tiếng sau cũng không thấy anh trở lên, cô liền xuống bếp xem thử tình hình.
Khung cảnh đập vào mắt cô chính là sự hỗn loạn của căn bếp, bị anh làm cho xáo trộn, hiện tại cô mới hiểu rõ thật ra anh một chút lý thuyết từ việc nấu ăn cũng không có, thì sao có thể thực hành.
Tống Dương Phàm, ôm đĩa cả trong tay ánh mắt nhìn về phía cô có chút bất lực, cá cháy đen đến nhìn không ra hình dạng luôn rồi.
"Chúng ta ra ngoài ăn có được không? Em thật sự đói lắm rồi."
Anh liền buông đĩa cá xuống, tháo tạp dề ném sang một bên, ngữ khi vẫn cao ngạo không thay đổi.
"Không phải là anh không nấu được, mà là em không đợi được đấy! Chiều em vậy, ra ngoài ăn!"
Đây có lẽ là lý do mà anh cho rằng có thể biện hộ sao? Cô cũng không phản bác, liền theo anh ra ngoài.
Anh từ nhỏ đến lớn đều sống trong môi trường có người hầu kẻ hạ, nấu ăn anh không biết dĩ nhiên cũng đúng thôi! Đều này cô có thể thông cảm được, chỉ là anh là vì cô xuống bếp sao? Tống Dương Phàm, làm bao nhiêu chuyện thật khiến cô cảm động...