Lúc Tống Dương Phàm xuống lầu đã nhìn thấy Doãn Hạ ngồi ở sofa, anh không nói câu nào đã đi đến nắm lấy cổ tay cô kéo đi.
Doãn Hạ, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn thái độ của anh cô cũng ngầm đoán ra được vài phần, có lẽ lại là vì chuyện của cô nên anh lại bị mẹ trách móc.
Doãn Hạ, thấy buồn lòng vì mỗi lần cùng anh trở về nhà, điều khiến cả nhà trên dưới Tống Gia xáo trộn, không cãi nhau, thì cũng là mặt lớn mặt nhỏ.
Tuy anh hết lòng ra mặt vì cô, nhưng khiến anh phải cãi nhau với mẹ thì quả thực Doãn Hạ cũng không mong muốn kết quả này.
"Phàm, gấp gáp như vậy đã muốn trở về rồi sao?"
Doãn Hạ, khẽ dừng chân, âm thầm quan sát nét mặt của anh.
Người đàn ông vẫn điền tĩnh, tay giữ chặt cổ tay của cô, thấy cô dừng chân anh có hơi xoay người, giọng điệu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Em đói rồi, anh chở em đi ăn!"
Doãn Hạ, nhìn anh một lúc cô cũng không nói thêm cái gì, tâm tình anh như thế nào cô còn không nhìn ra sao? Doãn Hạ, gật đầu liền theo anh đi ra khỏi Tống Gia.
Phía trên lầu, Triệu Mẫn Nhi, hai mắt nhìn chăm chăm vào cô và anh bên dưới, khoé mắt nữ nhân nóng rực như lửa muốn thiếu cháy người phụ nữ bên cạnh.
Đó chính là sự đố kỵ, ganh ghét của Triệu Mẫn Nhi!
Triệu Mẫn Nhi, quay trở về phòng sắc mặt vẫn đọng lại sự cay cú, hằn học đi đến cạnh giường của Trần Mỹ.
Giọng lanh lảnh vang lên bên tai bà, ngữ điệu mang theo sự ganh ghét.
"Dì Trần, nếu nhưng anh ấy cứ nhất quyết không chịu buông tay người phụ nữ đó, thì chi bằng chúng ta để cô ta tự mình rời đi!"
Trần Mỹ, sắc mặt nhăn lại đầy sự nghi hoặc.
"Khó khăn lắm cô ta mới có thể bước chân vào nhà họ Tống, bây giờ nói đi là đi sao? Chỉ sợ người phụ nữ đó có chết cũng nhất quyết không buông tha cho Tống Dương Phàm!"
Triệu Mẫn Nhi, ngồi xuống bên mét giường, khoé môi giương cao có chút đắc ý.
"Dì à, thứ cô ta muốn chính là tiền là địa vị, chúng ta đáp ứng cô ta nhiều hơn.
Cô ta còn không đi sao?"
Trần Mỹ, thở dài một hơi.
"Nếu dễ dàng như con nói thì tốt quá rồi!"
Trong lòng nà xưa nay hiểu rõ tính khí của đứa con trai bà, thực sự so với đá còn cứng rắn hơn.
Tuy thoạt nhìn có vẻ rất lạnh lùng, vô cảm, nhưng thật tâm là đứa sống rất tình cảm.
Nếu nó đem lòng yêu cô gái nào rồi, chỉ sợ đời này cũng không buông bỏ được.
Triệu Mẫn Nhi, tiếp tục tiếp lời.
"Dì, vậy chuyện này cứ giao cho con, con sẽ biết làm thế nào để người phụ nữ đó, rời xa anh Dương Phàm!"
"Được, tùy con vậy!"
***
Sanlitun, Bắc Kinh.
Cuộc sống về đêm bắt đầu.
Village phân chia phố quán bar cũ của Bắc Kinh và quán bar dành cho những người nước ngoài tụ tập nằm rải rác ở trong góc.
Một bên đèn màu rực rỡ, một bên nhạc xập xình.
Bắc Kinh là thành phố đầy bao dung, nền văn hóa khác nhau và ngôn ngữ khác nhau đều dung hợp ở thành phố này.
Các loại đồ ăn khác nhau phân bố ở xung quanh Village, con đường phía bắc là thiên đường của các nhà hàng cơm Tây.
"Bò pít tết ở đây rất ngon, em nếm thử một chút đi!"
Chỗ bọn họ ngồi chính là một bên góc của quán, đèn trùm thủy tinh trên tầng nhà sáng chói, đối diện chỗ của bọn họ chính là một khu âm nhạc, sàn diễn được nhạc công thực thù rãi và bản piano, khung cảnh sang trọng, ấm áp, thơ mộng...
Tống Dương Phàm, tỉ mỉ cắt nhỏ từng miếng thịt bò cho cô, từng đầu đến cuối cũng không nhắc đến những chuyện lúc ở Tống Gia, thần sắc anh vẫn rất ôn nhu, Doãn Hạ chần chờ một lúc mới dám mở miệng.
"Phàm, anh và mẹ cãi nhau sao?"
Anh vẫn không trải lời, tay cầm con dao điêu luyện chia nhỏ miếng thịt to thành tám phần nhỏ vừa đủ cho vào miệng, Doãn Hạ thấy anh cố tình tránh né liền kiên nhẫn nói thêm.
"Là vì em sao?"
Tay anh khựng lại ở miếng pít tết cắt cuối cùng, anh để dĩa thịt sang cho cô.
"Đã ba năm rồi, thay vì cứ để tâm vào những chuyện đó...!Thì em hãy học cách thích nghi đi!"
Doãn Hạ, nghe anh nói vậy, trong lòng liền hiểu rõ, thì ra anh chính là không muốn cô để tâm đến quá nhiều.
Mẹ đến cùng cũng không thay đổi, thì cô cũng không cách nào làm được gì hơn.
Ngoài việc chấp nhận thích nghi ra, thì cô cũng không cách nào khác!
Nhân viên đi đến, liền đặt chay rượu vang lên bàn.
Chu đáo thắp nến sáng lung lay theo tiếng đàn piano du dương.
Ánh nến chiếu vào gương mặt không chút phấn son của Doãn Hạ.
Nhận lấy dĩa pít tết được cắt sẵn từ tay anh, liền từ tốn ăn từng chút, vị day vừa đủ, quả thực là hảo hạng.
Người đàn ông đối diện tham lam ngắm nhìn gương mặt của cô, dưới ánh nến càng thêm sinh động.
"Sao này nếu không thích, em có thể không cùng anh trở về Tống Gia!"
Doãn Hạ, cười, tay cầm ly rượu vang liền nâng cao, làm động tác kính rượu.
"Em có thể trốn tránh cả đời sao? Phàm, em cùng anh đối diện vậy."
Tống Dương Phàm, tay cũng cầm ly rượu hướng về phía cô, sau đó cả hai liền nhấp một ngụm rượu.
Rượu vang mùi vị chính là đắng chát, nhưng trong lòng hạnh phúc thì nó cũng có thể biến thành ngọt ngào.
Tình yêu, lúc bắt đầu có là gì thì cũng không sao cả?
Chỉ cần cùng nhau thấu hiểu, cùng nhau cảm thông, kiên trì vượt qua mọi rào cản, thì hạnh phúc sẽ dần chạm đến.
Nhưng...!Sự đời vốn dĩ khó lường!
***
Tân Thời, sáng sớm...
Mặt trời chói chăn, ánh nắng dịu của sương sớm xuyên qua cửa sổ chiếu gọi lên gương mặt trong trẻo, trắng ngần của Doãn Hạ.
Cô cúi đầu làm việc một cách rất tập trung, hài mài xinh đẹp hơi cau có chút nghiêm túc.
Lúc ánh nắng chiếu vào, gương mặt thoáng chóc lại phản phất chút ửng hồng.
Doãn Hạ, đã đến công ty từ rất sớm vừa vào đã bắt tay vào việc, mọi thứ xung quanh cô dường như cũng không để tâm.
Cho đến khi Tiêu Thanh từ bên ngoài bước vào.
"Trưởng phòng Hạ, em đến mang thư mời gửi cho chị đây!"
Giọng Tiêu Thanh, cho chút niềm nở vang lên.
Nhưng Doãn Hạ, nghe đến thư mời liền cau có, cô chán ghét nhất chính là những buổi tiệc rượu xã giao.
Nhàm chán, vô vị!
"Là ai vậy?"
Doãn Dạ, cũng không ngẩn đầu lên, tay tiếp tục ghi ghi chép chép.
Tiêu Thanh, mới lên tiếng.
"Là Cố tiên sinh, ngài ấy bảo muốn chị đến đó nhằm quảng bá cho dự án sắp tới!"
Ba chữ Cố tiên sinh vang đến tai cô, quả nhiên có sức ảnh hưởng.
Doãn Hạ, từ đầu đã rất để tâm đến cái tên này, có lẽ họ "Cố" nghe qua thật quá nhạy cảm đối với cô.
"Được, địa điểm và thời gian cụ thể!"
Doãn Hạ, tiếp tục cúi đầu ghi chép.
Tiêu Thanh, mở thư mời ra xem báo cáo.
"Là Khách Sạn Mos, 8 giờ!"
"Ừ!"
Doãn Hạ, nghe xong liền nhanh chóng đáp lời, cô tập trung làm tiếp những bảng báo cáo quan trọng.
Tiêu Thanh, vẫn không rời đi nữ nhân đứng ở một bên bộ dạng thần thần bí bí khiến Doãn Hạ cũng tò mò.
"Còn chuyện gì sao?"
Tiêu Thanh, hơi cúi người xuống, lén lén lúc lúc đem một hộp quà ra trước mặt cô.
Trưởng phòng Hạ, đây là bộ lễ phục mà Cố tiên sinh muốn chị mặc vào tối nay!"
Doãn Hạ, mắt liếc lên hộp quà xinh xắn buộc chiếc nơ cẩn thận.
Cả lễ phục cũng chuẩn bị luôn sao?
Cách làm việc này, thật chu đáo quá mức rồi!"
Tiêu Thanh, cười cười.
"Trưởng phòng Hạ, xem ra người đàn ông họ Cố đó, đối với chị thật rất để tâm.
Cả chuyện lễ phục cũng giúp chị chọn!"
"Em nghĩ nhiều rồi, có thể đó là cách làm việc của công ty anh ta.
Đối với đối tác nào cũng vậy thôi!"
Doãn Hạ, bình tĩnh lên tiếng.
Tiêu Thanh, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Dụng tâm chuẩn bị nhiều như vậy, rõ ràng có chút không bình thường, ý tứ của người đàn ông đó là nhắm vào Doãn Hạ.
Tiêu Thanh, cũng không muốn nói quá nhiều sau khi đặt hộp quà xuống liền thoái thác rời đi...
Cửa phòng đóng lại, nội tâm Doãn Hạ lơ lửng trên chiếc hộp quà xinh xắn.
Trong lòng cô tựa như mặc hồ chuyển động, mặc dù có rất nhiều sự khó hiểu.
Nhưng, Doãn Hạ vẫn muốn tự trấn an bản thân.
Có lẽ là do cô quá nhạy cảm, suy cho cùng là cô nghĩ quá nhiều rồi.