Hai người ngồi im trên bờ cát, ánh trăng soi bóng trên mặt biển, bóng cô gái kéo dài trên nền cát trắng mịn, trông hoàn mỹ và cân đối.
Bóng người đàn ông cao lớn che chắn cho cô gái ở trong lòng.
Ánh chiều tàn tắt ngắt, nhường chỗ cho hoàng hôn, mặt trời bắt đầu lặn đi nắng dịu lại sau đó cũng tắt, ánh nắng của hoàng hôn không chói chang, nó rất ấm áp tình cảm.
Mặt trời từ từ đi về phía chân trời, sau đó cũng dần biến mất, hoàng hôn dần buông xuống.
Nước biển từ từ chuyển màu bãi cát vàng mịn...
Bầu trời, trong xanh cao vời vời, khung cảnh thực sự đẹp đến mức không tả nổi bằng lời.
"Đẹp quá!"
Doãn Hạ, không kìm chế được cảnh quan trước mắt mà khẽ thốt lên thành tiếng.
Người đàn ông chú tâm quan sát gương mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng mịn bị nắng chiếu vào, giống như có thể xuyên thấu được, nụ cười trên anh càng tăng thêm sự ấm áp.
Tình yêu, thật sự không cần quá hoàn hảo đến mức không một vết rạn nứt, nó chỉ cần chân thật, như lúc này là được!
Nhiệt độ âm ấm phả vào mặt, giống như gió xuân ấm áp thổi ngang qua, Doãn Hạ than lam cảm giác ấm áp, mùi hương dễ chịu, vòm ngực rắn chắc khỏe mạnh thật khiến cô không nỡ rời...
Giây phút ấy, cô mới nhận thấy bản thân đã yêu anh rất sâu đậm!
Yêu, chính là cùng nhau cố gắng, tìm lý do để cùng nhau bước tiếp trên đoạn đường chong gay ấy, tuy đau đớn nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không thể buông tay!
Cô Doãn Hạ, yêu Tống Dương Phàm...!Hơn những gì cô từng nghĩ!
Ngồi ở đây cũng khá lâu, đến khí mặt trời sụp tối cô mới cùng anh trở về nhà.
***
Về đến nhà, bước vào trong đã nghe thấy tiếng mẹ cô.
"Ôi trời, về rồi à? Sáng sớm đã đi đến tận tối luôn...!Sắp giao thừa luôn rồi."
Tuy giọng điệu của mẹ có phần trách móc, những vẫn chứa sự yêu thương.
Doãn Hạ, cười xì một hơi liền chạy đến ôm lấy cánh tay mẹ.
"Mẹ, sáng sớm anh ấy đã chở con thẳng một mạch ra biển, đến bây giờ mới chịu đưa về..."
Doãn Hạ, đem hết tội lỗi dồn sang cho anh.
Mẹ cô, mày cũng có chút nhướng cao.
"Đi biển sao? Xa như vậy...!Bọn trẻ bây giờ yêu đương thật chịu dùng tâm thế!"
Bà thầm nghĩ trên đời này, có lẽ cũng chỉ có mỗi Tống Dương Phàm là nuông chiều theo Doãn Hạ.
Đứa con gái ngốc của bà, luôn đòi hỏi những điều có phần vô lý.
Như vậy mà cũng có một người đàn ông, hết lòng đáp ứng những điều vô lý ấy.
Từ đây ra đến cầu đại vọng, mất cả trăm cây số!
Tống Dương Phàm, đứng một bên chỉ cười.
Cha cô ở bên trong đang xem ti vi, là kịch táo quân năm nào vào tết cũng chiếu như một tục lệ không thể thiếu vậy.
"Thôi, hai đứa lên phòng tắm rửa đi...!Sau đó xuống nhà đón giao thừa!"
Cô và anh điều đồng thanh lên tiếng.
"Vâng!"
***
Tắm rửa xong cô cùng anh xuống nhà, giúp mẹ bày trí mân hoa quả, rước ông táo, Tống Dương Phàm tỉ mỉ giúp mẹ treo một cái lồng đèn hoa giấy, đỏ rực trước cửa nhà.
Đèn lồng hoa giấy, được dùng trong những lễ hội Trung Quốc trong đó có năm mới.
Đèn lồng treo cao có nghĩa giống như mặt trăng trên bầu trời.
Dây pháo được làm từ giấy đỏ sau đó đốt sáng để phát tiếng nổ sẽ xua đuổi tà ma, mừng một năm mới đầy sự may mắn và suông sẻ.
Đến lúc viết câu đối, ai trong nhà điều nhìn nhau lắc đầu.
Suy đi nghĩ lại cũng không biết nên viết cái gì, cuối cùng Doãn Hạ cũng cầm bút viết vài câu.
"Vạn sự như ý đại cát tường
Nhà nhà hòa thuận mãi an khang"
Tống Dương Phàm, cũng viết một câu, chữ người đàn ông thật quá đẹp, đặt bút xuống nét bút như rồng bay, phượng muốn vẻ ra vài chữ.
"Sự sự như ý đại cát tường
Gia gia thuận tâm vĩnh an khang"
Ngụ ý giữa cô và anh điều nói về gia đình, điều mong muốn một gia đình ấm êm, hạnh phúc.
Mỗi người ở Trung Quốc có thể tự viết câu đối về chủ đề mùa xuân hoặc mua một bức thư pháp tiếng Trung in trên giấy màu đỏ.
Sau khi xong mọi chuyện, thì mẹ cô đem lên một nồi bánh bao hấp đặt lên bàn, mùi hương ngào ngạt khiến bụng Doãn Hạ cũng réo lên biểu tình.
Mọi người cùng nhau ăn bánh, hàn thuyên, không khí tết ngập tràn sự hạnh phúc.
Ăn bánh bao hấp trong những ngày Xuân về là một phong tục Tết Nguyên Đán ở Trung Quốc mang ý nghĩ truyền thống, lâu đời.
Và người dân địa phương thường trang trí những chấm tròn đỏ lên bánh bao để tạo màu sắc tươi sáng.
Trước đây thì mọi người trong gia đình luôn quây quần lại để cùng nhau làm bánh.
Cuối cùng đồng hồ cũng điểm đúng 12 giờ, cả nhà cô cùng kéo ra sân.
Bên ngoài sớm đã đông đủ mọi người, ai nấy, nhà nhà, người người, điều xúm lại cùng nhau đón pháo hoa.
Khung cảnh rộn ràng náo nhiệt...
Đốt pháo đầu năm chính là một phong tục Tết Nguyên Đán ở Trung Quốc để tạo nên bầu không khí rộn ràng những ngày đầu năm.
Đầu tiên sẽ đốt một dây pháo nhỏ rồi tiếp theo là đốt 3 tiếng pháo lớn hơn tượng trưng cho việc năm cũ đã qua và chào đón năm mới đang tới.
"Năm...!Bốn...!Ba...!Hai...!Một!"
Tất cả mọi người điều cùng nhau hướng mắt lên bầu trời.
"Pằng!"
Những tiếng nổ, bắn lên trời liền vỡ vụn chia thành những chấm nhỏ đủ màu sắc khác nhau, đẹp như những đoá hoa đầy màu sắc rực rỡ.
Âm thanh vang vọng, trong tiếng cười của mọi người, Doãn Hạ ánh mắt ngước nhìn lên trời trong ánh mắt cô chứa đựng sự hạnh phúc, thời khắc yên bình nhất trong tim cô chính là như bây giờ.
Tống Dương Phàm, nhìn cô không rời mắt, không hiểu sao nội tâm anh luôn xáo trộn vì cô.
Anh cũng thấy thật yên bình, năm nay thật khác với mọi khi, có lẽ bọn họ đã thực sự coi nhau là vợ chồng.
Đã thực sự toàn tâm toàn ý dành cho nhau!
Năm mới cuối cùng cũng đã đến, khởi đầu mới bắt đầu cho sự ngọt ngào nhất, hạnh phút nhất, yêu thương nhất!