Buổi tối, lúc Doãn Hạ từ nhà tắm đi ra trên người mang theo chút hơi ấm, hương thơm nhạt từ cơ thể cô toả ra lan khắp cả phòng.
Tống Dương Phàm, mang theo sắp văn kiện từ bên ngoài đi vào, giọng anh nhẹ nhàng vang lên.
"Chưa ngủ sao?"
"Vâng, em mới xong việc.
Nên tắm một chút!"
Người đàn ông đi đến tủ đồ, tìm một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào.
"Tối về sớm đó!"
Doãn Hạ, theo thói quen dặn dò anh.
Mặc dù biết rõ anh chưa từng về muộn, hay ở qua đêm, nhưng vẫn là câu cửa miệng dặn dò thật kỹ.
Thấy anh mặc vội sơ mi, cô liền đứng dậy đi đến giúp anh chỉnh cổ áo, cẩn thận đeo cravat.
Âu phục được cắt may tỉ mỉ vừa vặn ôm lấy dáng người anh, cravat màu xanh đậm khoát bên ngoài là áo vest xanh tổng thể chỉnh chu.
Hôm nay anh đến tham dự buổi tiệc ngoại giao rất quan trọng, cho nên không thể tùy tiện.
Anh cúi xuống, vừa hay mũi chạm vào tóc cô.
Hương thơm thoang thoảng trên tóc Doãn Hạ giống như mê hoặc anh vậy.
"Em có muốn đi cùng không?"
Cô tỉ mỉ chỉnh cravat.
"Không, em ở nhà muốn tham khảo thêm mấy bản dự án!"
Đối với loại tiệc rượu xã giao này, anh thật sự không thích lắm.
Nếu không phải là bất đắc dĩ, anh chắc chắn sẽ không đi.
Doãn Hạ, xoay người đi đến tủ cạnh giường lấy ra trong đó một chiếc hộp hình vuông rất xinh xắn.
Cô mở ra, lấy chiếc đồng hồ đeo vào tay anh, cẩn thận ngắm qua ngắm lại mới cảm thấy hài lòng.
"Tặng anh!"
Tống Dương Phàm, ngắm nhìn chiếc đồng hồ trên tay, thiết kế vô cùng bắt mắt, dây đeo chất liệu da dày dặn màu nâu, mặt đồng hồ xung quanh được bao phủ bạch kim cao cấp, điểm nhấn chính là kim đồng hồ có hai viên kim cương tinh sảo.
Tuy thương hiệu này so với chiếc đồng hồ trước đây anh thường đeo, thì giá trị thật không sánh bằng.
Nhưng đó là món qua cô tặng, thì cho dù là cái gì anh cũng rất thích.
Doãn Hạ, thấy anh im lặng không lên tiếng mới ngẩn đầu lên nhìn anh dò hỏi.
"Anh không thích sao? Nếu anh không thích...!"
Những từ còn lại chưa kịp thốt ra thì ra bị người đàn ông chặn lại, môi áp lên môi cô, nụ hôn bất ngờ khiến cô chao đảo.
Thân thể cao lớn của anh đè lên người cô, khó khăn lắm mới có thể lấy lại hô hấp, nụ hôn kéo dài một cách triền miên sau khi mút đủ vị ngọt, người đàn ông mới chịu buông ra.
Ánh mắt nhìn cô rất nhu tình, hơi thở nóng ấm phả lên gương mặt phớt hồng của cô, mang theo mùi bạch hà thơm tho dễ chịu.
"Anh từng nói, chỉ cần là thứ em tặng...!Thì anh đều thích!"
Doãn Hạ, cười hai tay chống lên bờ ngực săn chắc của anh.
"Được rồi, anh mau đi đi...!Muộn bây giờ!"
Anh đứng dậy, rời khỏi cô, trong lòng vẫn có lưu luyến.
"Ngủ sớm, đừng đợi anh...!"
"Vâng!"
Bóng dáng cao lớn của anh dần khuất sau cánh cửa, Doãn Hạ mới có thể bắt đầu tập trung xem tư liệu.
Ánh trăng ngoài kìa hôm nay giống như bị lu mờ trước cô vậy, mong lung ảo dịu khiến lòng người càng thêm nặng nề.
Cô và anh kì thật đã đi được một đoạn rất xa rồi, cô không chắc tương lai sau này sẽ như thế nào? Nhưng hiện tại còn có thể yêu thêm ngày nào, thì cô sẽ yêu anh một cách thật trọn vẹn.
Khúc mắc giữa cô và Tống gia có lẽ chính là đều khiến cô đến bây giờ vẫn còn day dứt, cô chấp nhận dùng sự kiên trì để chứng minh và cha, mẹ, anh rằng cô thực sự rất yêu anh...
***
Tiệc rượu được tổ chức tại một khách sạn thương gia, nằm ngay trung tâm của thành phố Bắc Kinh.
9 giờ tối, buổi tiệc vẫn chưa kết thúc.
Tống Dương Phàm ngồi ở một góc khuất nhất trong buổi tiệc, đối diện anh là những đối tác trong giới kinh doanh.
Bọn họ sống trên thương trường cũng được xem là quyền thế, nhưng ở trước anh thái độ là rất khiêm nhường.
Tháp rượu đẹp đẽ mơ hồ che khuất bóng dáng của người đàn ông nhưng vẫn thể hiện được cao lớn của anh.
Anh ngồi trên sofa lớn chân bắt chéo vào nhau thái độ điềm tĩnh, trên người là bộ veston cắt may cao nhã, lưu loát phác họa đường cong nam tính hoàn mỹ.
Anh đang nói chuyện cùng với một người khác, trong tay cầm ly rượu, màu rượu vang tươi đẹp như nở rộ giữa bàn tay anh, giữa lúc trò chuyện, thi thoảng anh lại đặt ly rượu bên môi, khẽ nhấp một ngụm.
Người ở đây đều ăn vận chỉnh tề, nhưng hình như chỉ có anh mới được xem là hoàn hảo.
"Giám đốc Tống, gói thầu của Tân Thời thật sực rất có triển vọng, không biết cậu có thể cho tôi được phép đầu tư cùng không? Lợi nhuận chia tùy ý cậu quyết định vậy!"
Người vừa mới lên tiếng, chính là Lôi tổng của Bắc Kinh.
Trong giới ông ta kinh doanh vô số ngành nghề, mỗi thứ một chút trải dài khắp trung quốc.
Ngồi đối diện trước anh, ông ta giống như bị sự tao nhã của anh làm cho choáng ngộp.
Tống Dương Phàm, môi mỏng khẽ cong lên.
"Bác Lôi, thật qua khách khí rồi.
Bác kinh doanh nhiều lĩnh vực, còn có thời gian cũng cháu hợp tác sao? Tân Thời chỉ là kinh doanh chút lĩnh vực nho nhỏ, cho nên cháu cần nhà đầu tư làm gì?"
Giọng điệu luôn mang theo sự điềm anh, anh thuộc tuýp người không phô trương.
Nhưng anh biết được bản thân nên làm gì mới đúng, ý tứ trong lời nói lại như vừa đấm vừa xoa vậy.
Lôi Tổng, nhấp một ngụm rượu liền cười.
"Giới kinh doanh này, chỉ có mỗi mình cậu là tôi đây nể nhất đấy!"
Tống Dương Phàm, cũng nhấp một ng rượu liền cúi đầu.
"Cảm ơn bác đã khen!"
Tống Dương Phàm, người đàn ông luôn ôn hòa điềm tĩnh này thật sự chính là cứu tinh hoặc tai họa của doanh nghiệp.
Anh có năng lực điều hòa vốn cực kỳ cao siêu, cứu sống hoặc hủy diệt một doanh nghiệp đối với anh mà nói giống như ăn cơm bữa, người như vậy sao có thể không khiến người ta nể sợ chứ?
Cho nên dù tai to mặt lớn, hay thương nhân lâu năm trong giới, ở trước anh cũng phải dè chừng.
Tuy Tân Thời sinh sau đẻ muộn ở Bắc Kinh, nhưng những năm lại đây lại trụ rất vững vàng khiến ai cũng nể phục.
Lôi tổng, cạn thêm một ly liền cáo từ đi sang chỗ khác, Tống Dương Phàm lại mơ hồ ngồi một chỗ nhớ lại dáng vẻ củ Doãn Hạ anh có chút nhớ nhung trong lòng.
Lúc anh định rời đi, thì nghe giọng nói của một người phụ nữ vọng đến.
"Ông Tống, trùng hợp thật!"
Là một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi, vì do bảo dương dung nhan rát tốt, mà da dẻ chẳng lấy một nếp nhăn.
Người phụ nữ này là Hàn phu nhân của tập đoàn thời trang thương hiện EO.
"Hàn phu nhân, gọi tôi là Dương Phàm được rồi!"
Hàn phu nhân đi đến, dáng vẻ kiêu sa lộng lẫy thần thái quả nhiên hơn người.
"Ông Tống, có dự định cho tôi một vé che chân vào dự án của cậu hay không?"
Đáy mắt Tống Dương Phàm không có chút vẻ ngạc nhiên khi được ưu ái, lễ phép cười nhẹ.
"Hàn phu nhân, chế nhạo tôi rồi!"
Nụ cười trên môi người phụ nữ càng đậm, ánh mắt đảo quanh một vòng mới lên tiếng.
"Cô vợ nhỏ của cậu đâu rồi?"
"Hôm nay không đến!"
"Cô vợ nhỏ nhà cậu, thật sự rất giỏi.
Hôm ở buổi tiệc kì rồi, cả phu nhân Sở và tôi đều bị tài đàm phán của cô ấy làm cho kinh ngạc!"
Lời khen này, cũng không làm người đàn ông kinh ngạc.
"Cô ấy chỉ có chút tài mọn, do được hai vị phu nhân đây ưu ái thôi.
Tống Dương Phàm tôi, cảm ơn vì Hà phu nhân đã chiếu cố vợ tôi!"
Tống Dương Phàm, trước sau như một cũng không có quá nhiều sự thay đổi.
Điềm tĩnh, ung dung, khiến người khác khó nhìn ra được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ cái gì?
Người ở đây, suốt ngày đeo lớp ngụy trang trên mặt.
Cho nên lời hoi nói ra chính để nghe, có thể là xã giao hoặc cũng có thể là thật nhưng tuyệt đối không tin là tốt nhất.
"Uống một ly với tôi!"
"Được, tôi kính Hàn phu nhân."
Đằng xa, Cố Dựt nãy giờ vẫn âm thầm quan sát Tống Dương Phàm.
Đáy mắt nam nhân hiện rõ sự độc đoán đến mức chán ghét, Điềm Yên ở bên cạnh sánh đôi cùng anh, thấy anh như vậy cô cũng đau lòng.
"Cố tiên sinh, phía Phó tống muốn gặp anh!"
Cố Dựt, giọng điệu lạnh lùng.
"Nói với họ, tôi không có thời gian.
Tìm cách khéo léo từ chối là được!"
Điềm Yên, mi tâm khẽ phủ xuống bên má.
"Vâng, tôi sẽ thay anh chuyển lời!"
Cố Dựt, tầm mắt vẫn không rời, ánh nhìn như dao nhọn muốn xuyên thủng người đàn ông kia.
Điềm Yên, đi đến tay chạm vào cổ áo của anh.
Cố Dựt, theo phản xạ liền cúi xuống vô ý để môi chạm và trán cô, khiến Điềm Yên ngượng ngùng.
"Cravat của anh bị lệch, tôi giúp anh chỉnh lại!"
Cô Dựt, ho khan một tiếng mới dời tầm mắt đi.
Điềm Yên lùi về sau mấy bước, dáng vẻ có chút căng thẳng, lúc cô rời đi không biết vô tình hay cố ý Cố Dựt một lần nữa dỗi theo bóng dáng cô không rời.
"Cố tiên sinh...!"
Bất thình lình bị giọng nói của người phụ nữ nào đó làm anh thất tỉnh, Cố Dựt ánh mắt liếc nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt đang tiếng lại chỗ anh.
Trong trí nhớ của anh, hình như chưa từng gặp qua cô gái này.
"Chuyện gì?"
Anh lạnh lùng hỏi.
"Tôi tên Triệu Mẫn Nhi!"
Triệu Mẫn Nhi, cái tên này anh đã nghe qua rồi.
Trên báo đăng rất nhiều, là thiên kim tiểu thư của nhà họ Triệu.
Huống hồ nhà họ Triệu là nhà quyền quý có tiếng tăm ở Pháp, cho nên cái tên Triệu Mẫn Nhi này chỉ cần nhắc đến ai cũng đều không mấy xa lạ.
"Thì ra là Triệu tiểu thư!"
Cố Dựt, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Vì cho dù nữ nhân có lẽ cái gì thì anh cũng không quan tâm.
Thấy dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của anh khiến Triệu Mẫn Nhi càng nhớ đến Tống Dương Phàm, có lẽ trên đời này cũng chỉ có hai người đàn ông này là không để tâm đến sự xuất hiện của cô, trùng hợp thay hai người họ đều yêu Doãn Hạ.
"Tôi muốn cùng anh hợp tác thế nào?"
Cố Dựt, khoé môi khẽ cong.
"Tôi không có hứng thú!"
Anh xoay đi, cánh tay đặt bị Triệu Mẫn Nhi gấp gáp chặn lại.
"Khoang đã, anh chưa biết tôi muốn cùng anh hợp tác cái gì?"
Cố Dựt, nhìn vào cánh tay bị nữ nhân níu chặt.
Sự chán ghét hiện rõ...
"Triệu tiểu thư, buông ra!"
Triệu Mẫn Nhi, cắn chặt môi dưới.
"Liên quan đến Doãn Hạ, anh có muốn nghe không?"
Quả nhiên anh đã có phản ứng, Triệu Mẫn Nhi mới chịu buông cánh tay anh ra.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô.
"Cô ấy thế nào?"
"Tôi yêu Tống Dương Phàm, chỉ cần anh tác hợp cho tôi và anh ấy thì Doãn Hạ sẽ trở về bên cạnh anh!"
Ánh mắt Cố Dựt sắc bén nhìn thẳng vào Triệu Mẫn Nhi, giống như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy.
Anh nhướng mày, dáng vẻ có chút kênh kiệu.
"Cô dựa vào đâu muốn tôi hợp tác cùng cô!"
"Dựa vào người trong lòng anh chính là Doãn Hạ!"