Tiệc rượu, cũng sắp kết thúc.
Vũ công chơi thêm mấy bản nhạc để kết thúc buổi tiệc, Tống Dương Phàm cúi xuống nhìn ngắm chiếc đồng hồ trên cô tay, đã hơn 11 giờ.
Không nghĩ ngợi thêm anh đứng lên, định ra về, Triệu Mẫn Nhi từ đâu chạy đến bắt lấy cổ tay của anh kéo anh sát vào chính mình.
Giọng nũng nịu tăng gấp bội.
"Anh Dương Phàm, đã lâu không gặp!"
Người đàn ông bị níu chặt cánh tay cũng không phản ứng.
Giọng vẫn điềm đạm, cử chỉ tao nhã tự thu tay về.
"Em liên tục ở đây, chẳng trách bác Triệu gần đây cứ gọi điện cho anh.
Bảo anh khuyên em trở về Pháp, chuyện kinh doanh, một mình ông ấy quản không xuể."
Bác Triệu, kinh doanh lớn như vậy.
Nhưng chỉ có độc nhất cô con gái này, không có con trai nên sản nghiệp về sau tất nhiên sẽ giao lại cho Triệu Mẫn Nhi.
Như cô lại một chút hứng thú về lĩnh vực kinh doanh đó của cha mình.
Triệu Mẫn Nhi, bĩu môi.
"Em ở lại đây, đều là vì anh!"
"Em đừng nói bậy bạ nữa!"
Anh điềm đạm chỉnh cô.
Triệu Mẫn Nhi, đưa ly rượu ra trước mặt anh.
Triệu Mẫn Nhi, đưa ly rượu trước mặt anh, môi khẽ cong.
"Uống cùng em một ly đi!"
"Anh còn phải về nhà, đã muộn rồi!"
Anh cự tuyệt, khiến Triệu Mẫn Nhi khó chịu.
"Chẳng lẽ chỉ một ly rượu anh cũng tiếc với em sao?"
Tống Dương Phàm, đáy mắt lãnh đạm tối sầm một mảng.
Hôm nay anh đã uống quá nhiều rồi, cho nên anh không muốn uống thêm, nhưng vì Triệu Mẫn Nhi khăng khăng không buông tha cho nên người đàn ông đành miễn cưỡng nhận lấy ly rượu trong tay nữ nhân.
Anh cầm lấy ly rượu, liền ngửa cổ uống sạch một hơi.
Yết hầu nhô nhấp khó khăn mà nuốt xuống, nụ cười trên môi Triệu Mẫn Nhi càng tăng thêm sự đắc thắng.
"Em hài lòng chưa, anh về!"
"Được, anh đã muốn trở về.
Em còn có thể giữ sao?"
Người đàn ông trước khi ra về còn kỹ lưỡng dặn dò cô.
"Em cũng về sớm đi, con gái ban đêm ở bên ngoài cũng không tốt đâu!"
"Em biết rồi!"
Lúc anh xoay người rời đi, dáng vẻ hoàn mỹ của anh bị ánh trăng chiếu vào càng lộng lẫy.
Nụ cười gian sảo trên môi Triệu Mẫn Nhi lúc này càng đậm...
"Tống Dương Phàm, hôm nay em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh!"
***
Trên đường lớn, bầu trời tối đen nhưng mực.
Thời tiết ở Bắc Kinh vào tháng hai sẽ chuyển lạnh, nhưng không biết vì sao nhiệt độ từ người anh lại tăng đến vậy, nóng đến mức anh dần khó khăn hô hấp.
Tay chống trên vô lăng dần mất đi sức lực, anh cúi đầu tóc mái che phủ đi đôi mắt ám đạm đục ngầu của anh.
Người đàn ông khó chịu, khẽ rầm lên vài tiếng nhẹ.
Anh cởi cravat liền ném sang một bên, cổ áo mở rộng lộ ra bờ ngực săn chắt nhưng anh vẫn không cảm thấy dễ chịu, từng mạch máu như bị kim châm, cơ thể giống như không được giải phóng.
Xe dừng ở trên đường đã hơn một tiếng đồng hồ...
Triệu Mẫn Nhi, mở cửa xe đi vào.
Tay khẽ chạm vào người anh, lúc này người đàn ông giống như con thú mãnh liệt khi phát hiện được con mồi.
Anh nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, ánh mắt người đàn ông chuyển sang đục ngầu vì nhuốm dục vọng, Triệu Mẫn Nhi hài lòng liền tự mình ngồi vào trong xe.
"Phàm, để em giúp anh!"
"Là em đúng không? Ly rượu đó...!Là em bỏ thuốc vào."
Người đàn ông hơi thở phập phồng, không ổn định, khó khăn lên tiếng.
Triệu Mẫn Nhi, bị lời nói của anh làm cho cứng đờ.
Nhưng anh biết thì sao? Dù sao hôm nay anh chạy cũng không nổi!
"Đúng vậy, để em giúp anh!"
Tay Triệu Mẫn Nhi gấp gáp cởi từng cúc áo của anh, da thịt đụng chạm cô mới biết rõ nhiệt độ trên người anh nóng đến cỡ nào.
Thuốc này là do Cố Dựt đưa cho, cô chưa từng nghĩ sẽ mạnh đến như vậy, nó dường như có thể khiến anh nổ tung.
Triệu Mẫn Nhi, trong lòng dâng lên cảm xúc hoảng sợ.
Lúc tay chạm đến cúc áo cuối cùng đột nhiên bị anh hất mạnh ra, tay cô va đập vào cửa xe đau nhứt nhăn cả mặt.
"Em...!Cút đi!"
"Phàm, anh điên rồi...!Nếu em đi anh sẽ chết đấy!"
Nữ nhân kiên quyết ôm chặt lấy anh, thuốc bắt đầu phát huy công dụng.
Mặt anh ửng đỏ, mắt tối sầm tay anh gượng ép ôm lấy lòng ngực của chính mình thở dốc, nữ nhân cúi đầu xuống muốn hôn lên môi anh, Tống Dương Phàm nhanh chóng xoay đầu nhất quyết không đáp lại.
"Anh điên rồi, xuân dược nếu không được giải kịp thời...!Hậu quả sẽ khó lường.
Để em giúp anh, là em tự nguyện mà!"
"Đó là chuyện của tôi, em xuống xe!"
Tống Dương Phàm, lạnh lùng phát ra từng chữ khó khăn.
Nếu anh chạm vào Triệu Mẫn Nhi anh sẽ có lỗi với Doãn Hạ, nếu anh muốn Triệu Mẫn Nhi thì về sau sẽ làm khổ cả hai người phụ nữ.
Tống Dương Phàm, dù thân thể bị thuốc không chế rất khó chịu, nhưng lí trí của anh vẫn nhận thức được mọi chuyện.
Triệu Mẫn Nhi, cắn môi, nhào đến tay quàng qua cổ anh.
Người đàn ông nhấn nút cửa xe, tay còn lại hất cô ra ngoài.
Nữ nhân chao đảo ngã trên nền đường.
Anh nhanh chóng đạp phanh xe di chuyển, xe di chuyển chưa được mấy mét thì chao đảo đâm sầm vào thân cây.
Tình huống sảy ra quá sức bất ngờ, Triệu Mẫn Nhi hét lớn.
"Anh Dương Phàm!"
Nữ nhân chạy lại, hoảng hốt nhìn vào bên trong xe.
Tống Dương Phàm đã gục trên vô lăng bất tỉnh, chất lỏng màu đỏ từ trán của anh chảy dọc theo thái dương.
Nữ nhân nấc nhẹ trong cổ họng.
"Anh Dương Phàm!"