Sự Nhu Tình Trong Anh!


Nhíu mày suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách gì, xoay người nhìn thấy ghế dựa của anh, trên đó còn vắt áo vest của anh, bước lên trước, đưa tay chạm vào nó, là mùi xạ hương thoảng thoảng, dễ chịu, bình ổn tâm trạng.
Đang nhìn, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Tống Dương Phàm đi vào, có lẽ không ngờ cô lại ở trong này, đầu tiên hơi kinh ngạc, rất nhanh sau đó liền thu lại thần sắc vốn có.
"Em đợi có lâu không?"
"Em vừa mới đến thôi!"
Cô được nghĩ phép ba ngày, nhưng chuyện hệ trọng như vậy cô còn có thể an tâm ở nhà nghỉ phép sao? Cô chị muốn chạy đến cùng anh gánh vác mọi chuyện.
Anh ung dung bao nhiêu cô lani lo lắng bấy nhiêu.
"Anh đã xem tin tức của ngày hôm nay chưa?"
Anh nhíu mày.
"Em xem được tin tức, nên lo lắng cho anh sao?"
Cô gật đầu.
Tống Dương Phàm, cúi xuống nhìn vào mắt cô, đáy mắt cảm động, đưa tay ôm lấy cô.

Cô tựa vào ngực anh, hai má dán vào vòm ngực dày rộng ấy, nghe tiếng tim anh đập, thật lâu sau cũng nói ra lo lắng của mình.
"Anh định như thế nào? Có biết người đứng đằng sau hại anh là ai không?"
Hai mắt anh chuyển động, đồng tử co lại có chút lạnh lẽo.
"Nếu anh nói là Cố Dựt, thì em có tin không?"
Cô thất kinh, mở to mắt nhìn anh.
"Chẳng lẽ là Cố Dựt thật sao? Nhưng anh ấy hà tất gì phải hại anh đến như vậy?"
Anh không trả lời, nhưng nguyên nhân không cần nghĩ cũng biết là Doãn Hạ.

Cô cụp mắt xuống dường như nhìn ra được đáp án trong suy nghĩ của anh.
"Em có thể giúp anh cái gì không?"
Anh bình tĩnh đáp.
"Doãn Hạ, chúng ta phải chuyển nhà rồi.

Có thể biệt thự Tống gia sẽ bị niêm phong...!Tân thời cũng vậy!"
Cái gì?
Trong lòng cô không khỏi kinh ngạc.
"Dựa vào cái gì mà tịch thu hết tài sản của anh chứ?"
Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, thấy cô kích động anh liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay nhằm xoa dịu.
"Anh dính vào pháp luật, tội không nhẹ.

Tạm thời phải bị tịch thu toàn bộ tài sản, nếu điều tra ra anh trong sạch thì sẽ được trả lại.

Nhưng thời gian tới có lẽ sẽ rất vất vả, để em chịu khổ rồi!"
Doãn Hạ, đột nhiên bật khóc thành tiếng ôm chặt lấy anh.
"Em không sợ khổ, Phàm! Dù có chuyện gì sảy ra em cũng chấp nhận cùng anh trải qua!"
***
Buổi tối, Doãn Hạ nói với anh là muốn đến một nhà hàng pháp gần nhà để ăn cũng lâu rồi bọn họ cũng không đến, lúc đầu còn thấy anh phân vâng nhưng vì cô nằng nặc đòi đến nên anh liền chiều theo ý cô.
Màn đêm buông xuống, cảnh đêm nhưng bị thành phố xô bồ nuốt chửng.

Ngay cả món thịt bò mà cô thích nhất lúc ăn vào cũng thật vô vị, tâm tình không tốt ảnh hưởng một phần đến món ăn.
Doãn Hạ, tâm tư căng hơn cả dây đàn cứ lén lúc âm thầm quan sát sắc mặt của anh.

Trên mặt anh cũng không thấy được vẻ gì là nôn nóng, chính là lúc ăn cơm thường hay rơi vào trầm tư, nhưng mà lại nhanh chóng trò chuyện vui vẻ cùng cô, giống như tin tức trên mạng không hề có lực sát thương gì với anh.
Cô rất muốn nói chuyện có liên quan đến tin tức này thật rõ ràng với anh, nhưng nghĩ đến lời anh từng nói lại cố nhịn, một người giỏi mưu tính như vậy, có lẽ khi đối mặt với biến cố lớn là lúc cần thận trọng.
Cũng không biết tại sao, cô có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm trước khi cơn giông bão kéo đến.
Hai người đang tán gẫu, bên cạnh có một giọng nói vang lên, vừa quen thuộc, lại lạnh băng.
"Trùng hợp vậy!"
Cố Dựt, không biết từ đâu xuất hiện ngang nhiên chen vào cuộc nói chuyện của cô và anh.

Bên cạnh Cố Dựt là Tiêu Thanh vẫn luôn kề cạnh sát anh.
Dưới ánh đèn, gương mặt Cố Dựt lâm vào sáng tối, gương mặt đẹp trai ấy rất lạnh, cặp mắt đó đã sớm không còn vẻ kiêu ngạo cương quyết của quá khứ, chỉ còn là sự hờ hững làm người khác không rét mà run.
Giây phút Doãn Hạ giương mắt nhìn thẳng vào anh, toàn thân chợt ớn lạnh, Cố Dựt mà cô quen chưa từng lạnh lùng như vậy mà?
Chỉ thấy Tống Dương Phàm khẽ cong môi.
"Đúng là rất trùng hợp!"
Thấy bộ dạng ung dung của Tống Dương Phàm, đáy mắt anh càng tăng vẻ lạnh lùng gấp bội.
"Sắp phá sản rồi, còn có tiền đến đây dùng cơm sao? Nếu không đủ tiền trả cứ nói với tôi một tiếng."
Doãn Hạ, bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Cố Dựt, anh quá đáng lắm rồi!"
Cố Dựt, đôi mắt âm u như bị sương mù che phủ.
"Có quá đáng bằng hắn không? Ngang nhiên dùng thủ đoạn cướp em khỏi tay anh, chia cắt chúng ta.

Thử hỏi là ai quá đáng hả?"
Doãn Hạ, không ngờ đến cuối cùng anh vẫn cố chấp đến như vậy.

Hiện thực này, nó rõ ràng nhưng anh vẫn không muốn thừa nhận.
Lúc Doãn Hạ định tiếp tục đôi co cùng anh, tay đã bị Tống Dương Phàm giữ chặt.
"Cố tiên sinh, không nên nhắc lại quá nhiều chuyện cũ.

Vì càng nhắc người trong lòng khó chịu cũng chỉ có mỗi anh!"
Nụ cười trên môi Cố Dựt có chút cứng đờ.
"Tống Dương Phàm, thời điểm nhạy cảm như vậy còn có tâm tư dùng cơm sao? Nếu như anh cần giúp đỡ, tôi chấp nhận làm chiếc phao cứu sinh để anh níu giữ, cứu được cả Tân Thời.

Điều kiện đặt ra chỉ cần anh đồng ý ly hôn với Doãn Hạ."
"Cố Dựt...!"
Doãn Hạ, nghe lời nói ngang ngược này càng khiến cô sinh thêm sự chán ghét ở anh.
Tống Dương Phàm, điềm tĩnh bỏ dao nĩa xuống bàn.
"Xem ra anh nhất quyết muốn dồn tôi vào chỗ chết, chỉ vì muốn có được Doãn Hạ sao? Anh hành động như vậy, đây là cách anh yêu cô ấy à?"
Cố Dựt, lạnh lùng phản bác.
"Anh ba năm trước chẳng phải cũng là dùng thủ đoạn mới có được cô ấy sao? Hiện tại tôi cũng là học theo anh thôi.

Sự đời đúng thật là khó lường, một Tống Dương Phàm cao cao tại thượng cũng có ngày hôm nay sao?"
Tống Dương Phàm, không mấy quan tâm chỉ cúi đầu nhấp nháp miếng rượu.
Cố Dựt, hai tay kênh kiệu đút vào túi quần.
"Tuy rằng phía ủy ban chứng khoản vẫn chưa có bằng chứng kết tội để tống anh vào ngục, nhưng theo luật điều tra tài sản cũng sẽ bị tịch thu hoàn toàn.

Tôi có hẳn một công ty truyền thông cứ cách một ngày lại đưa tin xấu của anh lên trang đầu, con đường lấy lại hào quan như xưa của anh gần như bằng không!"
Doãn Hạ, sắc mặt có chút ảm đạm nhìn vào người đàn ông này.

Cố Dựt, thật quá đáng sợ.
"Anh không được làm vậy! Anh dựa vào đâu chứ?"
"Doãn Hạ!"
Tống Dương Phàm, gọi tên cô, ra ý cô nên bình tĩnh.
Cố Dựt, càng lúc càng đắc chí.
"Tống Dương Phàm, thần thông quản đại tính trước tính sau nhưng vẫn còn thiếu một truyền thông.

Báo chí chính là phóng đại anh xấu một tôi viết thành mười, tôi dùng truyền thông giết chết anh!"
Tống Dương Phàm, hơi nhếch môi, nhìn anh với anh mắt sâu xa.
"Một khi đã vậy thì cần gì phải ở chỗ này lãng phí thời gian nói nhiều với tôi? Cố Dựt, anh muốn gì?"
Cố Dựt, đứng ở trên cao nhìn xuống có chút khoảng cách với anh, nụ cười trên môi càng chế giễu.
"Nhưng, không phải là không thể thương lượng.

Nếu anh chấp nhận ly hôn với Doãn Hạ, tôi sẽ đem Tân Thời và cả danh dự một lúc trả lại cho anh!"
Cố Dựt, cúi đầu cười, ánh mắt lại dừng ở trên người Doãn Hạ.
Cô hồi hộp một chút, giống như cảnh tượng đã từng biết nay tái hiện lại.
"Doãn Hạ, em nhớ là anh từng nói cái gì không? Anh thực sự muốn biết Tống Dương Phàm hiện tại đã hai bàn tay trắng, em sẽ quay về bên anh chứ?"
Cô mím chặt môi.
"Anh cũng nên nhớ em từng đã nói cho dù Tống Dương Phàm anh ấy có xảy ra bất kỳ chuyện gì, em cũng chấp nhận cùng anh ấy chống đỡ!"
Cố Dựt, kéo lấy cổ tay cô ghì chặt không buông.
"Tống Dương Phàm, thế nào? Đổi hay không đổi, dùng Doãn Hạ để đổi lấy sự nghiệp thanh danh, anh chỉ có thể cho một!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui