Sau những ngày kế tiếp báo trí truyền thông đã bắt đầu đưa tin dữ dội hơn, quả nhiên chính là thổi phòng mọi chuyện.
Tống Dương Phàm lại không muốn lên tiếng thanh minh thêm cái gì nên bọn họ càng có cớ để viết bừa, phóng đại.
Đúng là như Cố Dựt nói, anh ấy muốn dùng truyền thông để giết chết Tống Dương Phàm.
Cứ cách một ngày đưa một tin tức, trải dài khắp những trang đầu, mua chuộc cả bìa tạp chí ngay cả một bà lão không thường xem tivi hay cập nhật tin tức qua mạng thì chỉ cần xem báo vào sáng sớm, cũng biết được tin xấu của Tống Dương Phàm.
Doãn Hạ và Tống Dương Phàm hiện tại ở nhà cha mẹ cô, cứ giống như ở ẩn vậy.
Chỉ loay hoay trong nhà Doãn Hạ nhận bản thảo về nhà làm thêm, còn Tống Dương Phàm thì tương đối bình thảng, cô chỉ đôi lúc thấy anh cứ nói chuyện điện thoại với ai đó rất lâu, giống như là bàn công việc.
Nhưng đã không muốn nói, cô sẽ không hỏi, cô chỉ sợ tâm tình của anh bị ảnh hưởng thôi.
Còn về phía cha mẹ cô hai người họ thận trọng đến mức rút hết điện tivi trong nhà, cả báo buổi sáng cũng không có một tờ nào xuất hiện ở trong nhà, cẩn trọng dặn hàng xóm xung quanh không được bàn tán về những tin tức tiêu cực liền quan đến anh.
Mọi người xung quanh dường như cũng yêu mến cô và anh cho nên rất hợp tác, cha mẹ chính là không muốn Tống Dương Phàm bận tâm cái gì.
Buổi sáng, lúc cô đã chăm chú soạng văn bản.
Anh ngồi bên cạnh không ngừng ghi ghi chép chép cái gì đó, cô tò mò định hỏi nhưng thấy anh tập trung cao độ nên lại thôi.
Gần đây Doãn Hạ lấy một người tâm sự cũng không có, Tiêu Thanh từ lúc nghỉ việc đến nay cũng chẳng liên lạc với cô, bất ngờ hơn chính là cả Viễn Mặc người anh em của Tống Dương Phàm như bóc hơi mất khỏi Bắc Kinh này luôn vậy.
Anh gặp chuyện lớn như vậy lại không thấy Viễn Mặc đâu, thật có chút bất thường.
Chẳng lẽ Viễn Mặc và Tiêu Thanh hai người họ bận hẹn hò sao?
Bận đến mức quên cả người chị em và người anh em của chính mình luôn à?
Đáng giận thật!
Lúc đang trong hồi phân vân, thì cô thấy Tống Dương Phàm đặt bút xuống sắc mặt anh đột nhiên dãn ra không còn mang nét mặt tập trung của lúc nãy.
"Đi siêu thị không?"
Cô ngẩn ngơ trước lời đề nghị của anh, đây là lần đầu tiên anh đề nghị đi siêu thị.
"Anh muốn mua gì sao? Anh muốn mua đồ cứ nói với em, em sẽ giúp anh mua!"
"Không cần, chúng ta cùng đi chung.
Anh muốn trải nghiệm cuộc sống của đôi vợ chồng ngày thường sẽ làm những gì!"
Anh nói như vậy, khiến tâm tư cô cũng trở nên hỗn loạn theo.
Cuộc sống của đôi vợ chồng ngày thường sao?
***
Vào một siêu thị tiện lợi gần nhà nhất, Doãn Hạ đi cùng anh có lúc lại âm thầm quan sát thần sắc của anh.
Cô cũng không biết anh có xem qua tin tức hay chưa, nhưng anh ung dung như vậy chứng tỏ anh thật sự không để tâm thì phải.
Doãn Hạ, mua một ít cá và một ít nấm kim châm muốn làm món cá hấp nấm kim châm kiểu người trung hoa hay dùng.
Cô cũng rất ít khi trổ tài xuống bếp nấu ăn, vì cô và anh điều bận rộn.
Hôm nay hiếm khi anh có nhã hướng đi siêu thị như vậy, cô phải xuống bếp tự tay nấu ăn cho anh.
Càng nghĩ trong lòng càng hạnh phúc!
Anh đi đằng trước giúp cô đẩy xe đẩy, cô ở phía sau lẻo đẽo theo chân anh.
Tống Dương Phàm, dáng vẻ cao lớn bóng dáng anh vì sao từ đầu đến chân đều hoàn hảo đến như vậy.
Anh nhìn từ góc độ nào cũng không giống một người bị phá sản, tuy ăn mặc rất thoải mái, quần dài màu xám khói phối với áo sơ mi trắng đơn giản, cộng thêm áo khoát len sát nách, cùng với bối cảnh lá vàng óng ánh bay rợp trời, ngay cả người nhìn cũng thấy cực kỳ khoan khoái.
Doãn Hạ, vì ngẩn ngơ ngắm anh mà sắp bị anh bỏ xa cô liền nhanh chân đuổi theo, sánh đôi bên cạnh anh giọng bẽn lẻn liền có chút chiêu đùa.
"Phàm, nếu như có một ngày anh đến một con đường lui cũng không còn! Vậy thì anh cũng không sợ đói đâu, dựa vào ngoài hình và nhan sắc của anh có thể tìm một phú bà để bao nuôi đấy!"
Người đàn ông thích thú trước ngữ khí của cô, anh gật đầu sau đó cúi xuống ghé vào tai cô thì thầm.
"Nếu như quả thực có một ngày như vậy, thì anh tình nguyện sẽ để em bao nuôi anh!"
Doãn Hạ, bĩu môi.
"Em không phải phú bà, em nuôi không nổi anh rồi!"
Nụ cười trên môi người đàn ông càng đậm.
"Anh ăn rất ít không tốn bao nhiêu phí nuôi đâu, ban ngày có thể không cần ăn luôn cũng được.
Nhưng ban đêm anh phải ăn no...!"
Những chữ phía sau của anh kéo dài, thực sự nghe vào liền nhận biết ngay chính là kiểu ám muội.
Doãn Hạ nói đùa thôi, nhưng quả nhiên anh mới là cao thủ chọc người khác cứng họng.
Lúc hai người đang luyên thuyên thì xe đẩy của anh bỗng chao đảo, thì ra là có một đứa trẻ vô ý va vào lúc tưởng chừng sắp ngã xuống đất thì được cánh tay của anh đỡ lấy.
Thằng bé rất điển trai cái mặt bánh bao ấy cũng rất kiên cường, va vào xe cũng không khóc, chỉ bốn năm tuổi thôi nhưng rất ra dáng một nam nhân mạnh mẽ trong tương lai.
"Không sao chứ? Cẩn thận một chút nhé!"
"Vâng, chú à! Chú đẹp trai thật đấy...!Chú có phải là diễn viên không?"
"Không! Chú chỉ là chồng của cô ấy!"
Anh buông câu khẳng định liền chỉ tay vào Doãn Hạ, khiến cô cũng cứng đờ.
Doãn Hạ thấy anh bế thằng bé lên, khung cảnh lúc này rất đẹp mắt, cô trước giờ vẫn cảm thấy đàn ông mà bế trẻ con thực sự mới là lúc hấp dẫn nhất, giờ phút này cô nhìn Tống Dương Phàm liền mê như điếu đổ, dáng người chuẩn cao, trong lòng ôm đứa nhỏ thật sự hài hòa vô đối, làm người ta thật muốn xem lâu hơn.
Lúc mẹ thằng bé chạy lại, liền vui mừng nhận lấy đứa bé.
"Ôi trời, làm phiền hai người rồi.
Tôi mới xoay qua muốn ít cá thằng bé lại chạy mất không thấy đâu!"
Doãn Hạ, cười dịu dàng.
"À, không sao?"
"Hai cô cậu có con chưa?"
Mẹ thằng bé nhiệt tình hỏi.
Doãn Hạ, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Sau này anh chị mà có em bé nhất định sẽ rất xinh đẹp, anh đây đẹp trai, còn chị thì xinh xắn, hai người quả thực xứng lứa vừa đôi, con của anh chị nhất định sẽ hậu sinh khả úy cho xem."
Hai má Doãn Hạ đỏ lên, mơ hồ xúc động, không biết vì sao, cô lại có chút chờ mong.
Tống Dương Phàm, cười nhạt, đưa tay ôm lấy đầu vai cô, dịu dàng nói.
"Nghe thấy không, chúng ta cũng nên có con đi thôi!"
Mặt cô lại càng đỏ hơn…