Sự Nhu Tình Trong Anh!


Mùa đông, khí trời lạnh lẽo.

Bắc Kinh lạnh đến thấu xương, tiết bắt đầu rơi khắp cả đường phố.
Bản tin hơn một năm đổ lại đây đều đưa tin về anh Tống Dương Phàm.
Chủ tịch tập đoàn Tân Thời, người đàn ông tài đi đôi cả nhan sắc người đàn ông hoàng kim được nhiều phụ nữ mơ tưởng ao ước mang về làm chồng.

Người đàn ông hoàn mỹ này đã góp công vô cùng lớn giúp thị trường chứng khoán trong nước vương tầm top sáu ở toàn cầu, tìm được chỗ đứng vô cùng vững chắc.
Doãn Hạ, ở nhà vừa ăn miếng dưa đỏ vừa xem bản tin.

Nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm, bụng đã bắt đầu to vượt mặt, cô đi đi lại lại trong nhà cũng chỉ biết xem tin tức của anh.

Báo chí này viết như vậy cũng quá đáng lắm, ca tụng anh bao nhiêu cũng được, nhưng chí ít ở cuối bài cũng phải đề mấy chữ khẳng định là anh đã có vợ.

Cứ viết như vậy khiến người ta còn lầm tưởng anh độc thân.
Lúc anh về đến nhà, Doãn Hạ liền nhanh chóng tắt ti vi.
"Em lại ăn dưa sao? Trời lạnh ăn dưa nhiều sẽ không tốt."
Doãn Hạ, nghe anh nói càng ra sức ăn thêm.

Kỳ thật lúc mang thai tâm tình cô thật bị ảnh hưởng rất nhiều, so với trước kia càng thay đổi.


Thấy bộ dạng của cô như vậy, anh liền hiểu ra vấn đề nhanh chân đi đến chỗ cô.
"Em lại giận anh sao? Báo chí nói bừa em tin làm gì? Tốt nhất sau này đừng xem tin tức là tốt nhất."
"Anh ở bên ngoài làm ăn, bọn họ có biết em không?"
Cô thẳng thắng hỏi, anh liền khó hiểu trả lời.
"Đương nhiên có!"
"Vậy tại sao cả nửa chữ bà Tống cũng chẳng ai nhắc đến vậy!"
Tống Dương Phàm, bị chính lời nói của cô làm cho ngẩn ra.
"Là sơ suất thôi, anh nhất định đề xuất bổ sung!"
***
Một sinh linh nhỏ bé đã xuất hiện, ngay mùa đông giá lạnh.

Gương mặt tròn xoe như bánh bao hai má phúng phính đáng yêu, đường nét có đôi chút giống với sự lãnh đạm của Doãn Hạ đi kèm với sự ôn hoà điềm tĩnh của Tống Dương Phàm.
Không ai khác chính là con trai của anh!
Tống Tử Ngôn!
Thời gian thấm thoát đã bốn năm trôi qua.
"Pa pa, nghe nói ba có một trái tim yêu ma ma rất nhiều có đúng không?"
Tống Dương Phàm, điềm đạm ngồi trên sofa tay ôm lấy Tiểu Ngôn đặt ngồi ở trên đùi.

Anh bất ngờ trước câu trả lời của thằng bé.

"Con nghe ai nói vậy?"
"Là chú Viễn Mặc nói ạ! Chú ấy nói pa pa đem lòng yêu ma ma rất nhiều, chú ấy bảo là yêu từ cái nhìn đầu tiên gì đó!"
Viễn Mặc, cậu ta quả thực nhiều chuyện.
"Đúng vậy, pa pa yêu ma ma rất nhiều.

Vì ma ma của con là người phụ nữ tốt nhất thiên hạ!"
Tiểu Ngôn, hai mắt tròn xoe liền chớp chớp nhìn anh.
"Vâng, Tiểu Ngôn là gì trong tim pa pa vậy?"
Tống Dương Phàm, ôm Tiểu Ngôn lên liền hôn lên trán thằng bé một cái đầy cưng chiều.
"Tiểu Ngôn, là duy nhất ở trong tim pa pa!"
Doãn Hạ, bước vào nhà tay liền xách theo mấy túi hoa quả, cả đóng đồ ăn.

Tống Dương Phàm thấy cô bước vào liền hỏi.
"Em mua nhiều đồ ăn vậy?"
"Hôm nay em mở tiệc tối ở nhà, em mời mọi người ở Tân Thời đến dùng cơm.

Đã thất hẹn mấy lần rồi, lần này không thế thất hứa nữa!"
Tiểu Ngôn, ngồi ở trong lòng anh không biết từ lúc nào đã ngủ say.

Anh cẩn thận bế con lên phòng ngủ.

Sau đó xuống bếp giúp cô làm đồ ăn, hôm nay mở tiệc nướng ở ngoài trời cho nên cũng cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
Sau bốn năm, cả anh và cô cũng không có quá nhiều sự thay đổi.

Tống Dương Phàm vẫn hoàn mỹ như trên báo hay viết, Doãn Hạ càng lúc càng xinh đẹp, trên người mang theo vẻ ngọt ngào đằm thắm hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận