Thanh Huy thích tư tư chạy về trước mặt Già Lam, nói cho hắn tin tức tốt này, chỉ cần hắn đồng ý là có thể khởi hành, như vậy Lam quan sẽ để cho người dẫn đường tốt nhất dẫn bọn hắn đi.
Hắn lộ ra vẻ mặt hứng thú bừng bừng, nhưng lại nhất định phải lập tức đi đại mạc, thông báo cho những môn phái kia.
Nhưng Già Lam cũng không có vẻ mặt kỳ vọng như hắn mong đợi, chỉ là nhàn nhạt, giống như đã sớm biết chuyện này.
Sao ngươi có thể khiến cho bọn họ tin tưởng được?Ta! Không duyên vô cớ, chính là nói bang phái của các ngươi có sơ hở, các ngươi phải thường xuyên đề phòng, nhưng nghĩ tới hậu quả khi ngươi nói như vậy à?Già Lam không cho Thanh Huy nói chuyện, liên tiếp xuyên qua thanh sắc tra hỏi làm cho Thanh Huy không biết nói cái gì.
Vậy ta tin tưởng chỉ cần nói rõ ràng lợi hại trong đó, như vậy tất nhiên sẽ để cho bọn hắn hiểu rõ.
Trên mặt Thanh Huy đỏ lên, lại bỗng nhiên nghĩ đến:- Đúng rồi, không phải sư huynh Mặc Sơn đã truyền tin cho bọn hắn sao? Đến lúc đó, chẳng phải bọn hắn sẽ tin tưởng à?Thanh Huy tự cho là ý tưởng này không tệ, lập tức sửa lại vẻ mặt tự tin nhìn Già Lam.
Vậy trước đó thì sao? Ngươi cũng biết, ngươi không phải là người của thế lực ngầm, ngươi không phải là Bách Hiểu Sanh giang hồ, sao bọn họ lại tin tưởng ngươi? bôi nhọ tôn nghiêm của đệ tử môn phái, chỉ sợ muốn giết ngươi diệt khẩu, không chỉ một hai người.
Già Lam hừ cười thành tiếng, nhiều lần đều mảy may lưu tình đâm thủng mái nhà giả tưởng của Thanh Huy, nhưng hắn lại lập tức quay mặt lại:- Đi thôi, có ta đang xem ai có thể động vào ngươi.
Nói đến cuối cùng, Già Lam lại cười: Khinh thường những danh môn chính phái kia, bảo vệ Thanh Huy.
Ừm.
Mặc dù có cảm giác được Già Lam phù hộ làm cho hắn không đủ cao nữa là đạp đất, nhưng hắn là một viên tâm nhật nguyệt chứng giám, từ nhỏ lập lời thề đến cuối vẫn không thay đổi, cho dù bị Già Lam che chở cũng không tính là gì, ít nhất nói rõ ràng là Già Lam quan tâm hắn.
Thế là, Thanh Huy lập tức quên mất chút đau đớn này, như con rắn điên đi theo Già Lam ra ngoài.
Sư phụ, tin tức của ngài đã đến, như vậy tin tức còn lại cho những môn phái kia, chắc hẳn đã tiến vào đại mạc rồi chứ?Thanh Huy đi theo Già Lam đi tìm lam quan, yên lặng suy nghĩ chuyện này.
Không gặp.
Vì sao? Ngươi đều đến rồi à.
Ta là do Thanh Diệu trực tiếp truyền cho ta, mà nếu muốn biết được những môn phái kia, đương nhiên phải chờ Thanh Diệu thả tin tức ra ngoài, sau đó lại có người truyền thư chim bồ câu thông báo cho bọn hắn, tốc độ không thể so với chúng ta.
Già Lam xem thường hai câu, lập tức làm cho trong lòng Thanh Huy lộp bộp.
Đây không phải là có ý tứ hàm súc à, gian tế có càng nhiều thời gian đi châm ngòi bọn hắn? Như vậy bọn hắn sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều!Sư phụ, vậy tại sao sư huynh của Hắc Tử không trực tiếp truyền tin cho bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ tin!Nhìn thấy bóng dáng của Lam Quan, đầu óc của Thanh Huy lại có chút không chuyển biến.
Các phái có quy củ của các phái, ngươi và bọn hắn không có chút liên quan nào, đột nhiên truyền một tin tức thì tính là chuyện gì?Già Lam quay đầu trừng mắt nhìn Thanh Huy, có chút bất đắc dĩ với trí thông minh của hắn.
Thanh Huy không nói gì.
Khởi hành đi đến trước mặt Lam quan cũng không dừng lại, Già Lam trực tiếp đi về phía trước, Lam quan cũng lập tức đuổi theo, để cho Thanh Huy thấy kỳ quái.
Cái gì, người dẫn đường đâu rồi?Nơi này.
Lam quan quay đầu cười một tiếng với Thanh Huy, lập tức làm cho Thanh Huy bội phục.
Mở quán trọ còn có thể làm người dẫn đường, vậy thì lam quan quả thật là lợi hại.
Bởi vì biết Già Lam nhất định sẽ tiến vào sa mạc nên Lam quan đã sớm chuẩn bị tất cả vật tư cần thiết, chỉ cần Già Lam nói một câu, bọn họ sẽ lập tức đứng dậy.
Mặc dù lần này là bởi vì Thanh Huy muốn đi nên Già Lam mới quyết định khởi hành sớm như vậy.
.