Lạc đà là công cụ giao thông chủ yếu, lạc đà cường tráng là chu vi tốt nhất của sa mạc, bọn họ có thể mấy ngày không uống nước, tính nhịn hạn vô cùng tốt.Thanh Huy bắt đầu cưỡi lên lạc đà lộ ra vẻ rất là hưng phấn, nhìn đông sờ tây, lộ ra hiếu kỳ không thể nào.
Lam quan thấy bộ dáng này của hắn, cũng xem như là nói cho hắn một chút về chuyện liên quan đến lạc đà, nói chuyện sơn phong này, tất cả đều mang màu vàng đất nóng bức, tất cả câu chuyện đều không cách nào bằng chữ Khai.Quá nhiều người chết khát ở trong sa mạc, hoặc là bởi vì lạc đường, hoặc là bởi vì phong bạo.Lam quan lắc đầu, có chút thổn thức:- Nói như vậy, các ngươi tới trước hai ngày, chính có tin tức từ trong sa mạc truyền đến, Viêm Minh ở một phân đà thử đường, chết ở trong.
Nếu đường của bọn hắn không sai, chúng ta có thể nhìn thấy thi thể của bọn hắn.Viêm Minh?Thanh Huy chờ đợi trợn tròn mắt:- Ai phân đà? Vậy đà chủ phân đà tên là bơi sướng à?Hả? Tiểu sư đệ có quan hệ không tệ với Viêm Minh? Ta không biết tên, nhưng ta biết bọn họ là phân đà của Phong Hà, không phải An Dương.Như vậy...!Vậy là tốt rồi, không đúng, người chết tóm lại là không tốt, ai!Thanh Huy gật đầu lại lắc đầu, sống sót thoát khỏi bộ dáng của một tên ngốc.Phong Chủ, Thanh Huy sư đệ còn tưởng là thật sự là thuần khiết lắm chứ!Lam quan cười nói với Già Lam, một bộ Tử Hào đơn giản như thế được vung lên.hán tử trải qua cát vàng luôn có tâm hồn bát ngát thiên địa.Hắn chính là một thằng ngốc.Già Lam cười khẽ, khóe mắt liếc qua nhìn thấy bọn họ nói như vậy thì muốn phản kháng, nhưng lại không biết mở miệng phản kháng như thế nào, cho nên một khuôn mặt bị nghẹn lợi hại.Nhìn thấy, hắn càng ngây người.Già Lam cười, tâm tình rất vui vẻ.Trong sa mạc, ngày đầu tiên cũng không thấy thi thể của Viêm Minh phân đà, hoặc là chệch hướng đường biển, hoặc là còn chưa tới chỗ.Lam quan nói, bởi vì mấy ngày trước vừa vặn có gió lốc, hiện tại tỷ lệ gió thôi bạo ít, nhưng cũng phải đề phòng, dù sao thì tính khí của lão thiên kia ai cũng không cho phép, lỡ như ngày nào đột nhiên tâm tình không tốt, đang có một trận cuồng phong thổi tới.Ngày thứ hai, Thanh Huy có chút ỉu xìu, cũng giống như trực tiếp nướng trên bếp lò, mồ hôi trên người nàng không ngừng chảy, mà lúc này, rốt cục Già Lam cũng đã đổ mồ hôi, tuy không nhiều nhưng cũng chưa từng nghe nói.Lam quan sư huynh, còn có bao nhiêu ngày nữa? Như vậy cũng muốn nóng chết ta!Thanh Huy dùng sức quạt một cây quạt, không có gió mát, một cái chính là một luồng nhiệt lớn lao thẳng tới mặt.
quạt không bằng không quạt, nhưng cầm quạt không quạt lại cảm thấy trong lòng không dễ chịu, nhất định phải quạt quạt.Thanh Huy sắp bị tra tấn chết rồi.Dựa theo tốc độ này, chậm thì hai ngày, nhiều thì ba ngày.Lam quan dừng một chút:- Đến một ốc đảo, ngươi có thể tắm rửa, nghỉ ngơi thật tốt.Thanh Huy:- ...sờ sờ lật qua lật lại, Thanh Huy cảm thấy lam quan kia thật đúng là phúc hắc, giống như sư phụ Già Lam của hắn, thích ăn khẩu vị của hắn, sau đó thất vọng.Tuy không tới Ma Thành, nhưng cũng đã đến ốc đảo rồi, tốt xấu có nước có cỏ có màu xanh lá, cả ngày nhìn cát vàng mênh mông vô biên, Thanh Huy cảm thấy sau này hắn sẽ gặp ác mộng rất dài, trong mộng nhất định là bị vây ở trong sa mạc mênh mông, vừa nóng vừa khát, nôn nóng không được.Chịu đựng đi, thiếu niên ăn chút khổ mới biết sinh hoạt đáng ngưỡng mộ!Lam quan cười to, nhiệt độ và độ khát nước như vậy đối với hắn cũng không tính là gì.
Một trong năm người đi đường, hắn mang theo một người hầu, hỗ trợ đánh xuống tay.
Mà trong năm người này, cũng chỉ có một mình Thanh Huy miệng khô môi phát khô, thời gian lâu, có chút mím môi làm cho hắn vô cùng khó chịu.Vâng...!Ta khẳng định có thể chịu đựng tiếp.Thanh Huy lấy lại tinh thần nhìn về phía trước, hít sâu một hơi khí nóng, nghĩ hắn không có gì là không thể chịu đựng, nhất định phải kiên trì..