Già Lam cũng không trả lời Lam quan, chỉ nhìn con đường một người đi vào trong thành, nhàn nhạt nhíu mày xinh đẹp.Đi thôi.Suy nghĩ một lát, Già Lam vòng qua lam quan đi vào trong thành, giống như không để ý đến hiện tượng không có một bóng người.Không biết có mai phục hay không? Theo lý mà nói thì những nhân sĩ võ lâm kia đều đến rồi, hơn nữa, những cư dân này đâu rồi? Mặc dù nơi này cũng chỉ có ba mươi hộ dân, sao lại không có một người nào ở đây?Quan Lam nhanh chóng đuổi theo Già Lam, vẫn duy trì cảnh giác cao độ với dị tượng trong thành.Có thì như thế nào?Già Lam hỏi lại, đối với cái gọi là mai phục hay không mai phục căn bản không để ở trong mắt....Trong nháy mắt, Lam quan không còn lời nào để nói, nhìn thấy Phong Chủ ở trong lòng hắn thật sự là không có gì không thể, hắn yên lặng thối lui đến bên cạnh chờ hộ vệ.Vào trong thành nhiệt độ không giảm, gió thổi qua khô nóng mà cô tịch.
Cửa hàng đơn sơ ven đường treo lá cờ cũ nát lắc lư hai lần, chớ có thê nhìn thấy rõ có chữ trà.
Trên bàn kia còn có nước trà và chén, bên trong còn có...!Nhìn giống như là không uống xong đang lập tức rời khỏi, cũng bị đẩy lên ghế không người thu thập chính là rất dễ nói rõ.Là cái gì mà khiến cho tất cả mọi người lập tức rời khỏi? Hoặc là có thể là đã xảy ra chuyện gì rồi?Vẻ mặt mấy người càng thêm nghiêm túc, cho dù là loại kia thì cũng không phải là chuyện tốt gì.Phong Chủ, vậy thì bây giờ tốt như thế nào?Lam quan không còn là bộ dáng trêu chọc Thanh Huy trước đó, lông mày cau chặt biểu hiện ra tâm tình của hắn.Tiếp tục đi.Yên tĩnh một lát, Già Lam từ từ mở miệng phun ra hai chữ.
Những người còn lại lập tức đuổi theo hắn, dọc theo đường đi không có một người tiến lên.Xung quanh yên tĩnh quỷ dị, tất cả bài trí và đồ vật đều biểu hiện bọn hắn giống như rời khỏi vội vàng, không kịp thu thập liền rời khỏi.Đến cùng sẽ là cái gì, làm cho mọi người vội vàng như vậy?Trong lòng Thanh Huy hiện lên một tầng lo lắng, hiện tượng quỷ dị như vậy làm cho người ta run lên, từng trận hàn ý liều mạng xông lên.Không phải là do bộ đội thủ vệ thần bí kia làm quỷ? Hoặc là do gian tế trong những môn phái kia à?Bầu không khí kiềm chế làm cho người ta không thở nổi, Thanh Huy vơ vét đầu óc của mình, muốn tìm hiểu vì sao lại có hiện tượng kỳ quái như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể liên quan đến hai chuyện này.Nhưng mà Già Lam chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói lời nào.Không đúng chứ?Thanh Huy đuổi theo hỏi Già Lam, nhìn thấy bên mặt lạnh lùng của hắn đang không rời mắt.Vâng, đúng rồi.Già Lam gật đầu cho một câu trả lời chắc chắn, sau đó không có tiếp tục nữa.Thanh Huy thức thời nhích lại gần, vẻ mặt xem ra là không muốn nói cái gì.
Sau đó Thanh Huy đang bắt đầu tỉnh lại, hắn làm sai cái nào, làm cho Già Lam không có lòng dạ nào.Tinh thần sa sút giống như bị ném bỏ.Lam quan nhìn có chút không đành lòng, đưa tay đập vai Thanh Huy:- Ngươi nên hiểu, Phong Chủ chính là hỉ nộ vô thường.Đừng có lòng tham.Thanh Huy:- ...Ngẩng đầu nhìn bóng lưng gầy gò của Già Lam trước mắt, trong lòng hắn rất gấp gáp, thật muốn đi qua cưỡi một con lạc đà với hắn, sau đó tay xuyên qua bên eo của hắn, nắm chặt...Tiểu sư đệ, sao vậy? Tiểu sư đệ?Lam quan bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Thanh Huy có chút tan rã, dùng sức đập vai của hắn hai cái, trực tiếp làm cho Thanh Huy ho ra.Không sao không sao, ta...Giọng nói của Thanh Huy lo lắng dừng lại, nhìn cảnh tượng miệng trưởng thành phía trước, không phát ra nửa điểm âm thanh, trên mặt tràn ngập khó mà tin.Sao vậy?Lam quan phát hiện những người khác cũng ngừng lại, tay còn không kịp thu hồi trên vai Thanh Huy, quay đầu nhìn về phía trước thì đã mở to miệng, vẻ mặt kinh ngạc.Vậy....