Sư Phụ Con Yêu Người

Giờ ta đã hiểu vì sao, sư phụ tu đạo gần cả ngàn năm mà vẫn chưa thể phi thăng thành tiên, vì chấp niệm của còn quá sâu tình cảm người dành cho nữ yêu đó quá lớn, lớn đến nỗi vì yêu mà người phải chờ đợi gần mấy trăm năm.

Hôm nay đúng như theo lời hứa, hắn dẫn ta đi xem quang cảnh long tộc hắn, hắn đưa ta lên chiếc bè gỗ rồi dùng yêu lực cho bè tự định hướng theo dòng nước mà trôi, non xanh nước biếc nơi đây đúng là làm người khác phải cảm thán không muốn rời đi, nhưng vì sao trong mắt ta lại không thể nào cảm nhận được sự vui thích khi ở một nơi thế này, ta ngao ngán thả hồn vào những dòng nước êm dịu kia rồi bất tri bất giác không hiểu tại sao đã ngồi tựa vào vai hắn lúc nào không hay, nếu người khác nhìn vào còn nghĩ bọn ta là một đôi uyên ương do trời đất tác thành.

Bắt gặp ánh mắt mỉm cười của hắn họ cũng cung kính cuối đầu.

"Thái tử Vân Thiên "

"Ờ..ồ nữ nhân đó là ai à?"

Tiếng xôn sao của những người tộc yêu long ở ven bờ sông khi nhìn thấy ta và hắn, ta vẫn không để ý nghe thấy cho đến khi ta nghe giọng của một bà lão mặt mày đầy nếp nhăn, mắt ti hí chẳng mở nổi nữa.

"Khà..khà..Vân Thiên đây là tân nương tử ư"

Ta giật mình nhìn bà ấy rồi nhìn lại hắn, cùng lúc hắn cũng đưa mắt nhìn ta, rồi hướng bà ấy nở nụ cười đầy vẻ xác nhận.

"Bà bà nói đúng! đây là tân nương tử tương lai của Vân Thiên long tộc ta.."

Ta muốn phản bác lời của hắn, thì miệng đã bị hắn dùng tay chặn lại.

"Bà ấy già rồi không nghe thấy gì đâu, ta nói cho có lệ thôi, nàng không cần nói đâu.(nhỏ giọng).

"Hả...cái gì rau chai..."

"Là..tân nương tử của Vân Thiên à, tân nương tử"(hắn rống to)

Làm tim ta muốn rơi xuống đất, ta vội bịt miệng hắn lại, thì nghe thấy âm thanh trên bờ muốn té ngửa ra sau.

"Hả..hả cái gì hài tử! Đã có hài tử luôn rồi sao?"

"Ha..ha không phải là nương tử..nương tử à"

Ta cũng bật cười vì người nói bên này người nghe bên kia.

Quả nhiên không gạt ta, bà ta thật là bị lãng tai mà, ta chỉ hướng bà ấy nhẻn miệng cười mà không nói lời gì, bà ấy cũng gật gù cười te tét với ta, khi bè đi xa quá, bà ấy đã nói gì ta nghe không rõ nữa.

"Ở lại nơi đây với ta được không?"

Tự nhiên hắn chân tình nhìn ta, làm ta cũng có chút bối rối.

"Ngài cũng biết là..không thể!"

"Cả đời Vân Thiên ta chưa từng bao giờ cầu xin ai, đây là lần đầu ta hạ mình như thế, Tương Nhi...ở lại làm nương tử của ta, ta sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng, bảo hộ nàng trọn đời trọn kiếp có được không?"

Ta ngẩn ra vì thái độ lúc này của hắn, lúc trước hắn là hoàng đế tuy rất quan tâm ta nhưng những lời như thế này hắn chưa bao giờ mở miệng, mà hôm nay hắn lại thế này, hơi mất tự nhiên ta quay đi tránh ánh mắt thâm tình của hắn.

"Làm..làm ơn! Đừng làm khó ta...ta hiện giờ không muốn suy nghĩ về những chuyện này nữa"

(Ánh mắt đó, vẻ thất vọng đó là sao chứ? Có ai bắt hắn yêu ta đâu, rõ ràng biết ta đã là của sư phụ rồi mà hắn vẫn cứ cố chấp mãi không thôi).

Những lúc sau đó ta và hắn luôn chìm trong im lặng, có lẽ mỗi người đang suy nghĩ về một thế giới riêng của mình, thế giới của ta thì chỉ mỗi sư phụ và những hồi ức thời xa xưa, đó là những tháng ngày đẹp nhất của đời ta, lần đầu tiên ta gặp người ở vườn tử đằng ở Thanh Sơn, lúc ấy ta chỉ là một nữ hài bị lạc không biết nguyên cớ gì lại đến được vườn tử đằng đó, nhìn những bông hoa tím đang đua nhau rơi ấy làm tâm ta nhộn nhào muôn bề cảm xúc, tay đưa ra, xoay tròn theo chúng miệng nhẻn miệng cười đầy hạnh phúc đầy thỏa mãn đến khi ta thấy bóng dáng của một nam tử nhìn như thần tiên hạ phàm kia, một thân bạch y tinh khiết, người như chẳng dính chút bụi trần, ánh mắt khi người nhìn ta lúc ấy, có chút thất thần pha lẫn chút kích động, ta nhớ rồi lần đầu người gọi ta là Huyết..Nhi! Sao ta lại quên mất cái gọi đầy thâm tình của người lúc đó nhỉ!.

Lúc đó tại một nơi khác.

"Long đế! nay Vân Thiên nó đã đem tân nương tử trở về rồi, chừng nào thì làm lễ thành thân đây?"(tiếng của thụ yêu, một cây đại thụ đã sống cùng long tộc hơn mấy ngàn năm, cũng là tri kỷ của long đế).

"Ha..ha Vân Thiên nó còn chưa chịu chọn ngày, ta phải đợi nó quyết định"(cười không khép miệng lại được).

"Chậc..chậc cái thằng Vân Thiên này vẫn lề mề như trước, ta có nên giúp nó một tay không"(cười tà).

Long đế lắc đầu xua tay, không đồng ý.

"Không..được! không được! Vân Thiên nó chưa bao giờ gần nữ nhân, nói đúng hơn là ghét, ngay bản thân ta cũng không biết nó mất chứng bệnh đó từ ai nhưng giờ dữ lắm nó mới chịu đem một nữ nhân về không thể ép quá, lỡ nó đổi ý thì ta biết tìm đâu con dâu đây, còn cháu tương lai của ta nữa, vạn phần không thể được à"

Đưa ánh mắt khinh thường nhìn long đế, thụ yêu nhẻn miệng cười.

"Không phải là do duy truyền từ phụ thân là ngươi sao, ta còn nhớ mấy ngàn năm trước, ai hễ gặp nữ nhân là chốn như chốn tà hửng.."

Long đế trán rịnh mồ hôi cố cười hề hề giả ngây."

"Ha..ha..có sao...à ta nhớ rồi! chuyện đó là ta còn trẻ không tính được, nhưng ít nhất ta cũng không như nó.."

"Được rồi! nếu không cần thì không giúp ngài nữa ta đi trước đây"

Buông chung trà xuống thụ yêu hờ hửng buông một câu rồi chuẩn bị đứng dậy, long đế vội chặn lại.

"Chưa nói chuyện xong, đi đâu?"

"Bên ngoài kết giới có là một luồng yêu khí muốn tiến vào trong, ta đi xem là kẻ nào thôi"

Nghe thế long đế cũng vội đứng lên.

"Ta đi nữa"

"Tùy ngươi.."

=================

"Hửm..yêu vương của yêu giới sao?"

Đưa ánh mắt có vẻ khinh thường thụ yêu nhìn chằm chằm yêu vương đang nhếch môi đầy vênh váo kia.

"Long đế, ta nghe nói ngươi có một viên linh châu ngàn năm có thể giúp nhanh phục hồi yêu lực, mà còn mạnh hơn trước nữa, hãy cho bổn vương mượn một thời gian đi"

"Yêu vương, tuy chúng ta cùng là yêu nhưng yêu long tộc ta và ngươi chẳng can hệ gì hết, đừng ở đó mà hồ ngôn loạn ngữ nữa"(long đế gầm giọng).

"Ha..ha chẳng nể tình gì cả, vậy hôm nay để bổn vương ta thành cướp vậy"

"Có bản lĩnh thì tới lấy"(thụ yêu nhếch môi)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui