Sư Phụ, Đứng Lại

Lâu Đồng Đồng chạy trở về phòng lên mạng, nghị luận trên kênh thế giới đã lắng xuống, Băng Băng Tuyết Nhi gửi tin đến, dặn dò nàng phải để mắt đến lão công nhà mình một chút, đang có nam nhân muốn gây chú ý với Dịch Thủy Thanh Hàn. Lâu Đồng Đồng sau khi nghe ngóng, mới biết được lão công nhà mình làm ra chuyện khoa trương như vậy.

Nàng chạy đến phòng Văn Hàn gõ cửa, nghe được hắn nói, “Gõ cửa cái gì, trực tiếp đi vào.”

Lâu Đồng Đồng dè dặt tiến vào, do dự hồi lâu, không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng nói bừa một lý do nào đó, ở lỳ trong phòng hắn không đi, nhân tiện chiếm lấy máy vi tính của hắn.

Hắn cũng không mất hứng cái gì, hôn nhẹ một cái lỗ tai của nàng, hôn nhẹ một cái lên mặt, đôi tay lại có chút không thành thật. Đợi được Lâu Đồng Đồng từ trò chơi giãy dụa đi ra, mới phát hiện mình bị lỗ vốn, lập tức chạy về phòng của mình khóa cửa lại. Văn Hàn gõ cửa, hàm chứa nụ cười nói: “Ngoan, mở cửa.”

Lâu Đồng Đồng dựa lưng vào cánh cửa, lớn tiếng: “Không ra! Sắc lang!”

Hắn ở phía sau cửa cười đến càng vui vẻ, nhàn nhạt nói một câu: “Vợ yêu, anh chưa nói với em sao, anh có chìa khóa. “

Lâu Đồng Đồng: “...”

Sớm biết như thế sẽ chống lại dụ dỗ, ít chơi trò chơi thêm mấy ngày cũng sẽ không chết... Lâu Đồng Đồng cúi đầu ai oán, hắn mới vừa rồi thậm chí đã sờ qua cái kia...

“Em không mở cửa anh sẽ tự mở khóa tiến vào đó, anh muốn đi vào lấy đồ.”

Lâu Đồng Đồng đề phòng: “Anh muốn lấy cái gì?”

“Lấy một cái dây mạng.”

Lâu Đồng Đồng nhìn một vòng tủ treo quần áo, không có phát hiện cái gọi là dây mạng, nói: “Anh để ở đâu a?”

Văn Hàn ngữ điệu bình thường: “Em không thể tìm thấy được, để anh vào tìm đi.”

Lâu Đồng Đồng suy nghĩ một chút, chậm rãi mở cửa. Khóe miệng hắn mỉm cười, trực tiếp đem nàng ôm chặt vào trong ngực, “Thật dễ lừa gạt.” Nói xong hung hăng cúi đầu hôn xuống.

“...”

Lâu Đồng Đồng hờn dỗi, đấm đấm lồng ngực của hắn, lại bị lưỡi của hắn tiến vào càng sâu, càn quét miệng nàng. Nàng dùng răng cửa cắn bờ môi của hắn, có cảm giác cực kỳ phẫn nộ bị lừa gạt, ai ngờ đến tay của hắn lại từ vạt áo của nàng trượt đi vào, đầu ngón tay giống như đang vuốt ve, lực đạo mềm nhẹ, làm cho lưng của nàng hoàn toàn cứng đờ.

“Tay... Lấy ra mau!”

“Đợi lát nữa...” Hắn khẩu khí thở gấp.

Lâu Đồng Đồng chủ động hôn hắn, ở bên môi nũng nịu nói: “Anh lấy tay ra đi, em khó chịu...”

“Ừ...”

Lâu Đồng Đồng cảm thấy hắn giống như một lữ hành đói khát, bộ dáng không nhịn được, nàng lại không biết làm sao bây giờ, nàng bài xích trước hành vi tình dục hôn nhân, mặc dù rất thích hắn, nhưng vẫn không có biện pháp phá vỡ nguyên tắc từ nhỏ đến lớn tạo dựng lên.

Một lát sau, hắn thu tay lại, hai tay nâng mặt nàng tiếp tục hôn sâu, đến lúc kết thúc còn cúi đầu tự nói một câu: “Nhẫn nại thật khổ cực.”

Lâu Đồng Đồng không nghe thấy, ôm hông của hắn đứng vững, trong lòng điên cuồng mà nhắc đi nhắc lại ngày mai nhất định phải trở lại ký túc xá ở, cho dù không thể lên mạng cũng phải nhịn!

Ngày mai không có lớp, Lâu Đồng Đồng tám giờ sáng mới thức dậy, nghe thấy chuông cửa vang, nàng mê mang trong chốc lát, mặc đồ ngủ chạy đi mở cửa.

Giang Đình nguyên gốc khuôn mặt đang bày ra nụ cười ngọt ngào nhất thời có chút vặn vẹo, nàng lùi một bước nhìn lại số nhà, lại nhìn Lâu Đồng Đồng, chợt nhớ tới nàng là bạn gái Văn Hàn.

Lâu Đồng Đồng lúng ta lúng túng: “Ách, ngươi tìm ai?”

Giang Đình từ đầu đến chân đánh giá nàng một lần, đọc nhấn rõ từng chữ: “Văn Hàn.”

Lâu Đồng Đồng gãi đầu, khó xử chạy vào, vừa lúc đụng vào ngực Văn Hàn đang đi ra.

“Chạy cái gì.”

“Có người tìm anh...”

Lâu Đồng Đồng cực kỳ nhanh chạy về phòng của mình, khóa cửa. Nàng còn chưa gặp phải tình huống như thế này a a a, bất quá mới vừa rồi nữ nhân kia là ai?

Lâu Đồng Đồng nhanh chóng xử lý mái tóc, thay đổi y phục, dự tính ra khỏi phòng có chuyện gì, nữ nhân kia rốt cuộc tới làm chi, sáng sớm tới nhà trọ Văn Hàn, muốn làm cái gì a?!

Giang Đình ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách ngậm miệng, chăm chú nhìn Văn Hàn hỏi: “Các ngươi ở chung?”

“Ừ, có vấn đề sao?”

Giang Đình mấp máy môi, nhìn hắn nói: “Không có.”

“Lần sau chuyện đưa tài liệu như vậy sẽ làm phiền ngươi, chính ta tới trường học lấy là được.”

Giang Đình muốn nói lại thôi, nhớ tới một màn mới vừa rồi trong lòng chua xót, nàng cuối cùng vẫn nhịn không được, nói: “Văn Hàn, ta ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, tại sao ngươi lại chưa phát hiện ta.” Lần đó sau khi hội học sinh liên hoan, đột nhiên Văn Hàn thật sự có thêm một người bạn gái, Giang Đình vẫn ôm hi vọng trong lòng, có lẽ bọn họ sẽ kiên trì không được bao lâu, hôm nay lại thấy bọn họ cũng chung một chỗ.

Văn Hàn rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: “Giang Đình, ngươi cũng không phải là không hiểu, ta đối với ngươi không có cảm giác.”

Giang Đình cúi đầu che dấu biểu cảm, sửa sang lại tài liệu, nói: “OK, hiểu rõ, ta sẽ chờ.”

“Không cần chờ, ta sẽ cùng nàng kết hôn.”

Giang Đình đè nén, ngẩng đầu lên nói: “Vậy ta đợi đến khi các ngươi ly hôn được không?!”

Lâu Đồng Đồng dừng lại, nàng tiến lên cũng không được,mà lui lại cũng không xong, Văn Hàn đã nhìn thấy nàng, nói: “Đồng Đồng, em đánh răng chưa?”

Lâu Đồng Đồng nói: “A, em đi đánh răng trước đã.”

Đợi được Lâu Đồng Đồng đi xa, Giang Đình đã tĩnh táo, nàng cúi đầu che dấu tất cả thần sắc ở trong mắt, bình tĩnh nói: “Văn Hàn, xin lỗi, ta đi trước.”

“Ừ, ta đưa ngươi đi ra ngoài.”

Lâu Đồng Đồng đánh răng xong, tạo ra nét mặt thật dễ gần trong gương, lúc đi ra chỉ thấy một mình Văn Hàn. Hắn nghiêng người dựa vào ghế sa lon, hai chân vắt lên, phần áo khoác không kéo hết để lộ áo lót ở trong, trên tay cầm một quyển tạp chí, ngón tay thon dài trắng nõn.

Lâu Đồng Đồng cảm thấy hắn được nuôi dưỡng thật là tốt, hai mắt theo dõi nhìn hắn hồi lâu, mới đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nói: “Em vẫn là trở lại ký túc xá a.”

Văn Hàn lật vài trang tạp chí, cũng không ngẩng đầu: “Tại sao?”

“Ách, em ở đây rất bất tiện.” Nàng cũng không thể nói cảm thấy cùng hắn sống cùng một chỗ rất nguy hiểm a...

“Không cho phép trở lại.” Nói đùa gì vậy, hắn vừa mới vừa nói sẽ cùng nàng kết hôn, nàng lại đột nhiên nói phải đi về? Nàng đây là đang biểu đạt ý tứ cự tuyệt? Văn Hàn nhận lấy đả kích trước nay chưa có...

Lâu Đồng Đồng kinh ngạc: “Em muốn trở lại, Tiểu Vũ nhất định nhớ em.”

Hắn nói: “Không để cho em trở lại.”

Nàng nói: “Đồ đạc của em cũng đã thu dọn xong.” Được rồi, Lâu Đồng Đồng thừa nhận nàng có chút ghen, dường như mới vừa rồi nữ sinh kia nói rất thích hắn, lại còn nói sẽ chờ đợi. Biết địa chỉ nhà trọ của hắn, lại sớm như vậy tới tìm hắn, nhất định là có mờ ám.

“Lâu Đồng Đồng, ngứa em ngứa hả, anh mới vừa rồi còn nói sẽ kết hôn, em đã lập tức muốn dọn ra ngoài, em dám dời đi thử xem.”

Lâu Đồng Đồng: “...”

Văn Hàn liếc nàng một cái, ném tạp chí bắt đầu cỡi quần áo...

Lâu Đồng Đồng trợn mắt há mồm, bị làm cho kinh hãi kêu lên: “Anh, anh muốn làm gì...”

Áo khoác bị ném ở ghế sa lon, hắn bắt đầu cởi nút áo trong thứ nhất. Lâu Đồng Đồng nuốt nuốt nước miếng, sau đó lui một bước, làm bộ trấn định nói: “Anh, anh bình tĩnh một chút...”

“Nga? Anh bây giờ rất tỉnh táo.”

Lâu Đồng Đồng lại đi lui về phía sau một bước, chạy trở về phòng cũng không được a a a, hắn có chìa khóa...

Phải cùng hắn nói đạo lý...

Cho nên Lâu Đồng Đồng bắt đầu nói đạo lý: “Em rất thích anh không sai, nhưng em giờ còn chưa muốn cùng anh đi đến bước cuối cùng, anh, anh cho em thêm chút thời gian đi...”

“Bước nào kia?” Hắn tiếp tục cỡi nút thắt, hơn phân nửa lồng ngực đã lộ ra.

Lâu Đồng Đồng thấy hắn chẳng qua là ngồi ở trên ghế sa lon cởi quần áo, cũng không chạy tới bắt nàng, xem ra trước mắt hắn vẫn còn tỉnh táo.

Lâu Đồng Đồng chăm chú nhìn hắn nói: “Em, em không đòi trở về nữa, anh đem quần áo mặc vào nha?”

Hắn cười cười, thật là phong tình vạn chủng. Hắn nhanh chóng đem nút áo sơ mi còn dư lại mở ra, lại cởi luôn áo xuống, nghiêm trang nói: “Khẩn trương cái gì, anh chỉ là muốn cho em thưởng thức vóc người của anh, xem xong sau này phải đối với anh chịu tránh nhiệm.”

Lâu Đồng Đồng: “...”

Cuối cùng Lâu Đồng Đồng vẫn là không rời đi.

Buổi sáng hôm sau Văn Hàn đưa nàng đi học, tối hôm qua hai người chơi trò chơi khiến cho nàng ngủ muộn, Lâu Đồng Đồng thiếu chút nữa liền nằm ở trên giường của hắn ngủ không về phòng, về sau Văn Hàn thay quần áo ngủ cho nàng ở trên giường, cũng không sờ loạn, nàng lúc đó đột nhiên thanh tỉnh, một đường lăn lông lốc chạy về phòng của mình ngủ.

Lâu Đồng Đồng quay đầu nhìn Văn Hàn đang lái xe, phát hiện đáy mắt hắn thâm quầng.

Xem ra dục vọng chưa được thỏa mãn nên không ngủ được a……

Lâu Đồng Đồng quay đầu sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa xe bắt đầu trầm tư, ngủ hay là không ngủ, đây là một vấn đề nghiêm túc...

Từ khi bọn họ xác định quan hệ yêu đương đã lâu, Văn Hàn không chỉ một lần đề cập tới chuyện cùng nàng kết hôn, hắn đã không phải là thiếu niên, lại trưởng thành lâu như vậy, đã sớm có được lý trí cùng độ thành thục nhất định. Mặc dù Lâu Đồng Đồng thường xuyên nghĩ sẽ có một ngày bọn họ chia tay thì như thế nào, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không nghĩ bọn họ sẽ thực sự chia tay. Tựa như trong trò chơi thầy trò hôn nhân không thể giải trừ, là loại khế ước tuyên cáo bọn họ cả đời cũng sẽ không tách ra.

“Đang suy nghĩ gì?” Xe đỗ lại, Văn Hàn hỏi.

“Ách, không có.”

“Buổi trưa anh tới đón em trở về, đừng đi lung tung.”

Lâu Đồng Đồng gật đầu, mở cửa xe đi ra. Xe của hắn cũng không phải là nhãn hiệu nổi tiếng, cũng không đắt lắm, không hấp dẫn ánh mắt người khác. Lâu Đồng Đồng cùng Văn Hàn phất tay một cái, nhìn thấy Chu Tư Thất từ một chiếc xe thể thao phong cách đi xuống, nghe nói gần đây có một tiểu thiếu gia đang đuổi theo Chu Tư Thất, cái này cũng khó trách.

Lâu Đồng Đồng nhớ tới nữ nhân mới sáng sớm đã tới phòng trọ của Văn Hàn, nàng cùng Tô Thanh Thanh quanh co lòng vòng hàn huyên hồi lâu, mới nhận được đáp án mình muốn.

Giang Đình, từng là bộ trưởng bộ văn nghệ trường hắn, Thì ra lần đầu tiên Lâu Đồng Đồng cùng Văn Hàn chính thức gặp mặt, đã thấy qua nàng. Văn Hàn làm phó chủ tịch hội học sinh, Giang Đình là thủ hạ dưới tay hắn, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc. Tô Thanh Thanh nói chuyện do do dự dự, Lâu Đồng Đồng trong lòng thấp thỏm bất an.

Tô Thanh Thanh nói: “Đồng Đồng, Giang Đình vẫn thích Văn Hàn, đây là chuyện tất cả mọi người hội học sinh đều biết, có thể Văn Hàn của nhà ngươi dường như không để ý đến nàng, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều.”

Lâu Đồng Đồng trước kia không có nói qua yêu thương, cũng không có thích người nào, đối với chuyện như vậy không có kinh nghiệm gì, nàng biết có nữ sinh thích bạn trai của mình như vậy, cảm giác có chút là lạ.

Lâu Đồng Đồng suy nghĩ một chút, nói: “Ừ, ta lúc đầu vẫn biết rằng trừ mình ra, bên ngoài vẫn có người thích Văn Hàn như vậy, nếu không ngày nào đó xảy ra chuyện, ta cái gì cũng đều không hiểu, giống một kẻ ngờ nghệch.”

Tô Thanh Thanh có chút lo lắng, nàng cũng không muốn Lâu Đồng Đồng cùng Văn Hàn vì vậy giận dỗi. Giang Đình người này, nói như thế nào đây, có rất nhiều thủ đoạn, ban đầu bộ trưởng bộ văn nghệ không đến phiên nàng đảm đương, nàng ở sau lưng làm chút mờ ám, mới được làm. Giang Đình vẫn đối với Văn Hàn luôn hy vọng, từ sau khi biết hắn có bạn gái, vẫn luôn muốn moi tin về Lâu Đồng Đồng qua nàng, nhưng là Tô Thanh Thanh này rất thông minh, ngậm miệng không nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui