Sư Phụ, Đứng Lại

Gần tới tốt nghiệp, Tiểu Vũ quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ về quê, những người khác trong ký túc xá thì tạm thời ở lại thành phố M tìm việc làm. Lâu Đồng Đồng thì có mấy chọn lựa, có thể đi làm ở công ty của gia đình Văn Hàn, như vậy có thể cùng hắn làm việc với nhau, cũng có thể vào công ty IT của anh trai làm việc. Nàng cũng từng nghĩ không dựa vào quan hệ để đi tìm việc làm, dĩ nhiên việc này nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Nàng cùng Văn Hàn thương lượng, hắn lại sờ sờ tóc của nàng nói: “Em không cần đi làm chỗ nào cả, dứt khoát ở nhà chăm sóc con đi.”

Nàng đen mặt: “Chúng ta ở đâu ra con. Hơn nữa vạn nhất ngày nào đó anh ghét bỏ em, không nuôi dưỡng em, lúc đó chả phải em sẽ hối hận chết sao.”

Hắn lành lạnh liếc nàng một cái, nói: “Vậy thì bây giờ sinh một đứa, không phải nói mẫu bằng tử quý sao, em sinh con trai, còn có thể thừa kế gia nghiệp, sau này có con của chúng ta nuôi dưỡng em.”

Lâu Đồng Đồng giận: “Vậy vạn nhất anh ở bên ngoài có con trai riêng, cùng con trai em tranh đoạt gia nghiệp làm sao bây giờ?! Em sẽ phải một mình chua xót nuôi dưỡng con sao!”

Văn Hàn nói: “Lời này sao có thể nói ra, anh làm sao có thể có con trai riêng được.”

Lâu Đồng Đồng làm bộ thương tâm: “Thì ra đó là con gái riêng.”

Hắn day thái dương, bất đắc dĩ nói: “Lão bà, chúng ta đổi đề tài đi. Anh vĩnh viễn chỉ yêu em một người, biết không, anh tối hôm qua ở trên giường không phải đã nói rất nhiều cho em nghe, thì ra vẫn còn chưa đủ sao.”

Nàng trừng mắt: “Tiểu Vũ nói, nam nhân ở trên giường nói lời đều là chó má!”

Hắn nói: “a, Tiểu Vũ thật có kiến giải, vậy sau này anh ở trên giường sẽ nói ít làm nhiều. Em không thích nói, vậy em thích làm rồi.”

“Anh đi tìm chết...”

Ngày tốt nghiệp cuối cùng đã đến, trước đó Lâu Đồng Đồng đã dọn về ký túc xá ở mấy ngày, những người khác ở bên ngoài cũng vậy, đều quý trọng những giây phút được ở bên nhau cuối cùng.

Tiểu Vũ cùng Lâu Đồng Đồng chen chúc trên một giường chùm chăn nói chuyện, chuyện từ năm nhất đến năm thứ tư, dĩ nhiên những chuyện trong game ắt là không thể thiếu, hai người đều rất cảm khái, thời gian qua đi thật vội vàng, nháy mắt sắp phải tốt nghiệp.

Tiểu Vũ nói: “Ai, khi đó chúng ta vẫn còn đoán thứ tự kết hôn của nhau, lúc đó ngươi xếp hạng sau ta, bây giờ ngươi lại nhất định nhanh chân đi trước.”

Lâu Đồng Đồng nói: “Còn chưa biết đâu, ta cũng chưa xác định khi nào kết hôn cùng hắn.”

Tiểu Vũ kinh ngạc: “Không phải là tốt nghiệp kết hôn?”

Nàng nói: “Nhưng mấy năm tới ta còn chưa nghĩ gả ra ngoài, ta mới qua có một lần yêu đương, cảm giác nhân sinh dường như còn chưa đầy đủ.”

Tiểu Vũ nhìn nàng một hồi lâu, lấy ra điện thoại di động bắt đầu nhắn tin, Lâu Đồng Đồng tò mò hỏi: “Ngươi nhắn cho ai vậy?”

Tiểu Vũ bình tĩnh nói: “Mật báo cho lão công của ngươi, nói nội tâm ngươi khát khao khó nhịn, Văn Hàn đã không thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi, ngươi muốn cùng nam nhân khác nói yêu đương.”

Lâu Đồng Đồng giật phắt điện thoại di động của nàng, không cẩn thận nhần vào nút xác nhận, một màn tin nhắn tai họa thật sự đã gửi đi.

Tiểu Vũ trừng lớn mắt: “Ngươi xác nhận? Ta nói giỡn chơi thôi, đâu có muốn nhắn cho hắn như vậy.”

Lâu Đồng Đồng nhìn màn hình điện thoại di động: “Ách, ta biết ngươi nói giỡn, ta bấm sai lầm rồi.”

Tiểu Vũ đoạt lại điện thoại di động, nói: “Ta nhắn lại một cái tin khác giải thích, ngươi cũng nhanh gửi một cái hoặc gọi điện thoại cho hắn mau, hắn thật sự hiểu lầm sẽ không tốt.”

Lâu Đồng Đồng lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, hắn sẽ biết.”

Tiểu Vũ than thở: “Ai, thật hâm mộ các ngươi. Thậm chí có thể từ trong trò chơi đi tới thực tế, lại còn chuẩn bị vào phần mộ hôn nhân, giống như tiểu thuyết vậy.”

Lâu Đồng Đồng nói: “Chẳng qua duyên phận của ngươi chưa tới thôi, sớm muộn gì ngươi cũng tìm được nam nhân thích hợp với ngươi.”

Tiểu Vũ cười cười: “Ta biết ta biết, chuẩn bị tốt nghiệp, ta về tới nhà sẽ nhớ ngươi a.”

Lâu Đồng Đồng nói: “Ta cũng sẽ nhớ tới ngươi.”

Không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng từng cùng nhau trải qua bốn năm, ở trong trí nhớ của các nàng đều lưu lại dấu vết. Chúng ta ai cũng phải đối mặt với chia lìa, có lẽ không biết lần sau gặp mặt là khi nào, có điều sẽ luôn nhớ tới khoảng thời gian đẹp nhất.

Ngày kia Tiểu Vũ đi, Lâu Đồng Đồng tiễn nàng, Văn Hàn cùng Lâu Thượng cũng tới. Lâu Đồng Đồng càng không ngừng vẫy tay, trong tầm mắt rốt cục nhìn không thấy hình ảnh của Tiểu Vũ, nước mắt của nàng mới trào ra.

Văn Hàn ôm chặt nàng, giúp nàng lau nước mắt.

Lâu Thượng nhìn em gái bắt đầu cảm khái. Em gái đã không còn giống như hồi còn nhỏ, thích kệ cận hắn, lúc nào cũng quay xung quanh hắn. Bây giờ đã có một người đàn ông khác tiếp nhận công việc của hắn, làm cho nàng vui vẻ hạnh phúc.

Mãi cho đến buổi tối, Lâu Đồng Đồng tâm tình cũng không tốt lên chút nào. Văn Hàn tắm rửa xong đi ra, vẫy thấy nàng tinh thần mệt mỏi ngồi ở ghế sa lon xem ti vi. Hắn cằm khăn lông lau khô tóc, cúi người nhu nhu mặt nàng, nói: “Đi tắm đi nào, muốn gặp Tiểu Vũ còn không phải dễ dàng sao, ngồi một chuyến bay một hai giờ là có thể thấy rồi.”

Lâu Đồng Đồng ôm hắn, thanh âm mỏi mệt: Uhm, nhưng em không thích chia lìa.”

“Không thích cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận nó. Trước đi tắm rửa đã, lát chúng ta đi ra ngoài chơi.”

“Vâng.”

Nàng tắm xong, quần áo còn không mặc, toàn thân bọc một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, thấy hắn ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, liền đi qua ngồi lên chân của hắn.

Nàng nói: “Em không muốn đi ra ngoài chơi.”

Đầu hắn gác lên vai nàng, nói: “Vậy thì không đi.”

Văn Hàn thấy nàng không có gì tức giận, bắt đầu vuốt ve chân của nàng, trêu chọc nàng nói chuyện: “Dường như nghe nói anh không thể thỏa mãn nhu cầu của em?”

Lâu Đồng Đồng vô tâm vô phế làm động tác phóng túng tán tỉnh hắn: “Trực tiếp muốn em sao.”

Văn Hàn ôm nàng, nàng tưởng hắn ôm nàng lên giường, bất quá hắn giúp nàng mặc quần áo, cài từng nút từng nút, nói: “Ai, dứt khoát mấy ngày nữa chúng ta đính hôn, em gọi Tiểu Vũ tới tham gia tiệc, như vậy là có thể nhìn thấy cô ấy một lần. Lúc chúng ta kết hôn lại gặp được lần nữa.”

Lâu Đồng Đồng chớp chớp hai mắt, cảm thấy biện pháp này rất tốt, ôm hắn mãnh liệt hôn hôn một trận, nói: “Cái chủ ý này không tệ.”

Văn Hàn cười nói: “Em nên khuyên cô ấy ở lại thành phố M, về công việc thì không thành vấn đề, ngay cả em cũng có thể liên hệ giúp cô ấy tìm việc.”

Lâu Đồng Đồng lắc đầu, nói: “Người nhà cô ấy hi vọng cô ấy về quê, em không muốn cô ấy gặp khó xử.”

Hắn cúi đầu hôn nàng, nói: “Ừ, lúc con trai ra đời, lúc đầy tháng, sinh nhật mỗi năm cũng có thể gọi cô ấy tới, kỳ thực cơ hội gặp mặt rất nhiều.”

Nàng đẩy đầu của hắn ra, “Anh giúp em mặc quần áo nhanh lên, chúng ta ra ngoài đi chơi.”

Hắn nói: “Anh lại thay đổi chủ ý rồi, giờ em đã có tinh thần như vậy, chúng ta vẫn là ở nhà sinh con thôi.”

Lâu Đồng Đồng đứng vững, nhảy ra hai bước, nói: “Lúc nãy cho anh cơ hội, là chính anh không muốn, còn bày đặt giúp em mặc quần áo, bây giờ không cho!”

Văn Hàn trên mặt thì cười rất quân tử, ý nghĩ trong lòng lại ngược lại, chỗ hắn đang đứng có vị trí rất tốt, duỗi tay ra là có thể với tới cửa, hắn vẫn nhìn nàng cười cười, trong lúc nàng không để ý khóa cửa lại.

Hắn khiêu mi, nói: ” Ừ, anh rất có khí lực, em phản kháng cũng vô dụng, kết quả đều không phải bị anh ăn sạch sẽ sao.”

Nàng hì hì cười một tiếng: “Vậy anh tới đây đi, em không phản kháng.”

Hắn hướng nàng đã đi tới, nàng nhìn hắn, lùi từng bước, sau đó bất ngờ xoay lại kéo cửa, bất quá kéo kiểu nào cũng kéo không ra.

Dựa vào, bị khóa.

Kết quả vẫn bị hắn ăn sạch sẽ.

* *

*

Vào tháng mười, trong bang tổ chức một buổi tụ hội ngoài đời thật, ngay tại thành phố M. Lâu Đồng Đồng vốn là không muốn đi. Làm bang chủ đã lâu, mặc dù nàng cũng không làm ra cái gì gọi là đại cống hiến, nhưng Lục Đồng cùng Dịch Thủy Thanh Hàn cũng được xưng tụng là truyền kỳ trong server Lô Thủy, tất cả mọi người ồn ào nhất định nàng cùng Dịch Thủy Thanh Hàn phải có mặt.

Lúc vừa đến, trong khi Văn Hàn đi đậu xe, nàng đứng ở trước cửa KTV chờ hắn, có người nhận ra nàng là Lục Đồng, chạy đến gần.

Một cô gái trẻ tuổi không xác định nói: “Xin chào, bạn là Lục Đồng sao?”

Lâu Đồng Đồng nói: “Ách, Vâng, bạn là?”

Nàng nhảy vào ôm Lâu Đồng Đồng thật mạnh, liến thoắng nói: “Bang chủ, em là Phù Bình a!”

Phù Bình cô bé này mặt có chút trẻ con, rất đáng yêu, Lâu Đồng Đồng ngày trước có dùng tài khoản của Dịch Thủy Thanh Hàn giúp nàng làm nhiệm vụ, về sau cô bé này rất thích nàng. Bất kể là ở bang phái nói chuyện phiếm hay là xảy ra việc gì khác, Phù Bình đều là ủng hộ Lục Đồng.

Lâu Đồng Đồng cũng thật cao hứng, nói: “Em có thể ở chỗ này nhận ra chị a, so với trong tưởng tượng rất giống, rất đáng yêu.”

Phù Bình hì hì cười một tiếng, nói: “Phó bang đâu? Anh ấy không đi cùng?”

Lúc này Văn Hàn đã tìm được chỗ đậu xe, đang lững thững bước tới.

Lâu Đồng Đồng mỉm cười giới thiệu nói: “Lão công của ta Dịch Thủy Thanh Hàn, anh ấy gọi là Văn Hàn, còn đây là Phù Bình.”

Phù Bình ánh mắt lấp lánh, không biết nàng đang suy nghĩ gì. Nói chuyện qua một lát, ba người cùng nhau đi vào.

Trong phòng đã có rất nhiều người, lúc bọn Lâu Đồng Đồng đi vào, những người bên trong đều rất hưng phấn đứng dậy. Trong đó có học sinh trung học, sinh viên, dĩ nhiên người hơn ba mươi tuổi cũng có.

Băng Băng Tuyết Nhi cùng Thủ Hộ Tuyết Nhi cũng tới, cặp phu thê này tướng mạo khá bình thường, cũng không giống Văn Hàn cùng Lâu Đồng Đồng xuất chúng, mọi người đối với bọn họ càng thêm hứng thú.

Phù Bình nói: “Nha, Văn Hàn lại đây hát một ca khúc.”

Kỳ thực tất cả mọi người còn chưa biết tên thật của Dịch Thủy Thanh Hàn, Phù Bình nói ra như vậy, mọi người nghĩ rằng hai người bọn họ có quen biết trước. Lâu Đồng Đồng cười cười, nói: “Anh ấy không thích hát.” Thật ra là Lâu Đồng Đồng không muốn cho hắn hát, trong này có bao nhiêu nữ sinh như vậy, ai cũng đều đang nhìn vào hắn.

Đầu tiên hắn không xấu, hơn nữa lại rất có khí chất, người trong bang đều biết Dịch Thủy Thanh Hàn đối với Lục Đồng rất tốt.

Phù Bình cong miệng lên: “Bang chủ không cần quản nghiêm như vậy nha, Văn Hàn nhìn một cái là biết ca hát, em muốn nghe anh ấy hát.”

Lâu Đồng Đồng nhìn kỹ trang phục của Phù Bình, không giống như là học sinh, tám phần đã ra xã hội làm việc. Lâu Đồng Đồng cảm giác mình không thích cô nàng này như ở trong game, luôn chen giữa Văn Hàn và nàng là có ý gì?

Tụ hội dĩ nhiên sẽ uống rượu, Văn Hàn lúc về phải lái xe, khi có người đến mời rượu, nếu thật sự ngăn chặn không được, hắn liền uống một ít, còn lại Lâu Đồng Đồng cũng sẽ giúp hắn uống.

Lâu Đồng Đồng tửu lượng vốn không tốt, uống một chút là say không biết gì hết, chính nàng cũng biết điều đó, không dám uống nữa.

Phù Bình thấy vậy liền nổi lên một tâm tư khác thường, trong trò chơi nha, muốn trở thành cái gì thì sẽ thành cái đó, bây giờ Lục Đồng đã say túy lúy, Dịch Thủy Thanh Hàn lại ngồi bên cạnh mình, cơ hội tốt như vậy, không tranh thủ thật có lỗi sao?

Văn Hàn từ sớm đã bắt đầu lưu ý đến Phù Bình, chuyện của Giang Đình lần đó làm cho Đồng Đồng ăn dấm thành như vậy, hắn nào dám trêu chọc những nữ nhân khác, cũng không dám cho những nữ nhân khác trêu chọc mình.

Phù Bình muốn cùng Văn Hàn uống rượu chơi xúc xắc, Văn Hàn cười yếu ớt lắc đầu, nói: “Lát ta còn phải lái xe, không uống rượu được.”

Lâu Đồng Đồng không hoàn toàn say, cùng Văn Hàn ồn ào: “Em với anh đổi lại vị trí!” Nhìn thấy Phù Bình luôn dán hắn nói chuyện, Lâu Đồng Đồng khó chịu.

Thừa dịp hai người bọn họ thay đổi vị trí, Phù Bình ở ly rượu thêm chút đồ vật.

Phù Bình lần nữa mời rượu, nói không cần Văn Hàn uống nhiều, uống vài hớp là được.

Văn Hàn thấy Phù Bình nhìn chằm chằm ly rượu, ánh mắt có chút quái, không trực tiếp uống, thử dò xét nói: “Ta thật không thể uống, để lão bà của ta uống thay đi?”

Phù Bình vừa cong lên miệng: “Không được, anh phải uống ” một lát sau nàng nói tiếp, “Em tối nay không có chỗ ngủ, sẽ ngủ ở khách sạn.”

Ý tứ trong câu này ai nghe cũng hiểu, Lâu Đồng Đồng vẫn chưa hoàn toàn say, dĩ nhiên nghe ra ý của Phù Bình, quyến rũ nam nhân của ta hả?

Lâu Đồng Đồng đoạt ly rượu, uống liền một hơi, nói: “Ta uống thay.”

Phù Bình há hốc mồm, cô ta còn chưa say?

Văn Hàn không ngăn cản, cũng không biết trong rượu này có vấn đề hay không, tìm cớ mang Lâu Đồng Đồng đi.

Trên xe, Văn Hàn luôn hỏi nàng có chỗ nào cảm thấy không thoải mái, Lâu Đồng Đồng chỉ lắc đầu, nói hơi choáng váng.

Về đến nhà, Lâu Đồng Đồng sắc mặt ửng hồng, Văn Hàn sờ sờ cái trán của nàng, tựa hồ không có vấn đề gì lớn, có thể lão bà của mình uống phải chút xuân dược...

Ngày hôm sau say rượu sẽ luôn luôn đau đầu, Đồng Đồng còn không biết tối qua mình say đến nỗi hát hò làm loạn cả đêm, cho đến khi nhìn thấy tay của Văn Hàn có mấy vết bị cào xước, nàng ảo não hỏi: “Em làm?” Nàng nhớ kỹ bình thường nếu sau khi uống rượu cũng chỉ cùng hắn yêu đương cuồng nhiệt, sẽ không cào hắn thành cái dạng thê thảm không nỡ nhìn này.

Văn Hàn tà liếc nàng một cái: “Chẳng lẽ là chính anh cào?”

Lâu Đồng Đồng vò đầu: “Em đối với anh luôn luôn ôn nhu nha.”

“Tối hôm qua em uống phải xuân dược.”

Lâu Đồng Đồng nhảy dựng lên, “Ai hạ thuốc?!”

“Phù Bình.”

Lâu Đồng Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta là muốn cho anh uống sao, đồ nữ nhân xấu xa, lát nữa lên bang đem cô ta đá ra ngoài”

Văn Hàn nói: “Kỳ thực anh đối với cái trò chơi này có chút chán rồi, hay chúng ta thay trò khác đi.”

“uhm.” Nếu không phải chuyện Phù Bình bỏ thuốc lần này, Lâu Đồng Đồng còn chưa nghĩ mình sẽ thay đổi trò chơi khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui