Edit | 4702i.
Cất xe lăn đi, tiểu ngũ ngồi trên lưng trâu, trâu vốn đi đường chậm chạp nên rất hợp với người bệnh như tiểu ngũ.
Tân Tú còn vào hẳn một hộ nhà nông mua cho lão ngũ cái nệm êm, hoa văn xanh mộc mạc thêm trang phục giản dị trên người họ, đầu lại đội đấu lạp*, trâu kéo hai cái sọt trúc đựng đồ, trông như ba tiểu thương buôn bán trở về nhà tiện thể đi làm ruộng.
“Lúa ở nơi này không giống lúa chỗ trước lắm.” Tiểu ngũ cầm hai bó lúa quan sát tỉ mỉ.
Tân Tú đi bên cạnh hỏi: “Sao mà không giống, ta thấy chẳng khác mấy.”
Tiểu ngũ đưa bông lúa trên tay cho nàng nhìn: “Gân và lá của chúng không giống, hơn nữa một cây lá dài và nhỏ, một cây lá to hơn.
Cây lúa lá dài và nhỏ hạt tròn dài, cây lá to hạt tròn trĩnh hơn nhưng cũng nhỏ hơn, nhưng dù hạt nhỏ lại kết nhiều hạt.”
Tân Tú: “Ồ.” Để người không phân biệt nổi ngũ cốc như nàng quan sát mấy thứ này nàng chịu, nàng nhận ra cái cây chưa thoát xác này là lúa đã giỏi lắm rồi.
Ban đầu tiểu ngũ còn nói chuyện với nàng, sau lại lẩm bẩm một mình: “Đất đai nơi này quả thực phì nhiêu hơn chỗ lần trước, màu đất cũng khác, ta đang nghĩ, nguyên nhân gì tạo nên sự khác nhau về màu sắc vậy nhỉ?”
Tân Tú buột miệng hát: “Phân bón Jinkela* ~ Một túi rắc được hai lần ~ Phân bón Jinkela ~ Hấp thụ thật nhiều NPK ~”
(*) Một loại phân bón.
Hát xong mới nhận ra tiểu ngũ nhìn mình chằm chằm.
Tân Tú: “?”
Tiểu ngũ: “Đại tỷ, Jinkela là gì vậy?”
Tân Tú: “…” Này khó giải thích lắm.
Tiểu ngũ nghĩ ngợi lại hỏi tiếp: “NPK lại là sao?”
Tân Tú: “…” Ngày xưa học hóa hơi ngu, này thì ta không biết giải thích kiểu gì.
Nàng đành nói xạo: “Đại khái là thứ có thể khiến thực vật sinh trưởng tốt, đệ nghĩ xem, những nơi thổ nhưỡng phì nhiêu lương thực cũng khỏe mạnh hơn mà, chắc chắn là trong đất đai phì nhiêu có thứ gì hơn đất đai bình thường.”
Tiểu ngũ ngộ ra: “Quả là thế thật, trước kia ta cũng từng nghĩ vậy nhưng không biết những thứ ấy tên là NPK.
Không hổ là đại tỷ, tỷ hiểu biết thật đấy.”
Tân Tú: “Ha ha ha.” Ngại quá ngại quá, tại ngày xưa từng dẩy trên Bilibili hơi nhiều.
Ngưu đạo sĩ mỉa: “Lợi hại cái gì, nàng ta thường xuyên buột mồm hát mấy thứ vớ vẩn, đừng thấy nàng ta ăn nói đâu ra đấy, thực ra căn bản chính nàng ta cũng chẳng biết đấy là gì đâu, chỉ có đồ ngốc mới bị nàng ta lừa.”
Tân Tú rứt lông trâu, tiểu ngũ thấy nàng thường xuyên cãi nhau với ngưu đạo sĩ bèn khuyên: “Thôi đại tỷ, chớ có đánh lão, ta thấy hẳn là lão không biết cách ăn nói thôi.”
Hai ngày nay Ngưu đạo sĩ làm tọa kỵ của thiếu niên này cũng nhận ra, tuy bảo thiếu niên này là đệ đệ của Tân Tú nhưng cả hai quả không giống tỷ đệ ruột, hắn hiền lành dễ tính, không hay tị nạnh mấy chuyện vặt vãnh với người khác, nếu so với Tân Tú có thù tất báo thì dễ bị lừa…À không, dễ nói chuyện hơn nhiều.
Lão lập tức giả vờ đáng thương: “Đáng thương thay lão phu bằng này tuổi rồi, chỉ vì phạm phải sai lầm nhỏ lại phải làm trâu làm ngựa, dạo trước còn phải đi cày hết ngày này qua ngày khác cho người ta, khổ không thể tả…”
Chưa dứt lời đã bị Tân Tú nhổ lông tiếp: “Đừng có giả bộ đáng thương lừa gạt tiểu ngũ, ngươi chỉ ranh ma kém ta một tí thôi, đều là hồ ly ngàn năm thành tinh cả, đừng có giả làm con nai vàng ngơ ngác trước mặt ta.”
Tiểu ngũ và Tiểu Đông hớn hở xem một người một trâu đấu khẩu.
Trong lúc họ dừng lại nghỉ ngơi, thừa dịp Tân Tú đi săn Ngưu đạo sĩ lại tới trước mặt tiểu ngũ gào khóc: “Ôi trời ơi, chân ta đau quá, đi đường lâu lắm rồi.”
Tiểu Đông thông minh, hắn thấy thế bèn tranh thủ tới dắt Ngưu đạo sĩ sang một bên: “Thần tiên tỷ tỷ nói ngươi chẳng phải người tốt đẹp gì, đừng nghĩ đến việc lừa thần tiên ca ca.”
Tiểu ngũ rất tốt tính, hắn ngồi một bên quan sát tỉ mỉ thực vật trong ruộng, nói: “Không sao, vậy mình ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Ngưu đạo sĩ: “Ta biến thành trâu lâu quá rồi, xương cốt sai chỗ hết cả, chỉ biến thành người mới dịu đau thôi, hay là ngươi xin Tân Tú tha ta, cho ta về làm người nửa ngày rồi biến ta lại thành trâu cũng được, ta thực sự khó chịu lắm rồi.
Dù trước kia ta quả thực làm vài chuyện xấu, nhưng cũng đâu đến mức bị phạt đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi như thế này.”
Tiểu Đông chết sống cũng không kéo nổi Ngưu đạo sĩ, thấy lão chơi xấu lờ mình đi mới tức cười: “Ta thấy tinh thần thân thể lão tốt lắm mà, sức ta khỏe vậy cũng kéo không nổi lão.”
Ngưu đạo sĩ: “Ha ha, tên nhóc vô phép nhà ngươi sao lại không tôn trọng lão phu vậy hả, lão phu cũng là thần tiên đấy!”
“Chà, lại nhân lúc ta không ở nhà lừa trẻ con à.” Tân Tú cười cười, nàng cầm mấy con chim về.
Thấy tiểu ngũ hơi do dự chỉ thản nhiên nói: “Hồi trước Ngưu đạo sĩ này định giết ta bao nhiêu lần cơ đấy.”
Vẻ mặt tiểu ngũ lập tức thay đổi, hắn nhìn Ngưu đạo sĩ bằng ánh mắt tàn nhẫn chưa từng có.
Một lát sau, Ngưu đạo sĩ nghe thấy thiếu niên lương thiện này đề nghị với Tân Tú: “Đệ cảm thấy xe lăn vẫn ổn, không cần dùng trâu đâu, hay mình giết lão đi.”
Ngưu đạo sĩ: “???” Ngươi không phải là người tốt dịu dàng lương thiện à? Sao mở mồm đã đòi giết ta, tên nhóc này, có phải ngươi bị gì không?!
Tân Tú đuổi đệ đệ và Tiểu Đông đi làm canh cải, nàng đến chỗ Ngưu đạo sĩ cười khì: “Ngươi đừng mơ nhờ tiểu ngũ tìm cách thả ngươi nữa, giờ ấn tượng của đệ ấy về ngươi tệ lắm.”
Ngưu đạo sĩ: “…” Ờ, thấy rồi.
Ngưu đạo sĩ không biết, nhưng Tân Tú sao có thể không hiểu.
Vị ngũ đệ này của nàng quả thật là người tốt, nếu có ngày lão ngũ vì sống tiếp phải giết người vô tội, hắn thà chết cũng chẳng làm vậy; nhưng nếu như hắn không giết người vô tội, vậy người hắn quan tâm, tỷ như đại tỷ nàng đây hay sư phụ của hắn phải chết, vậy hắn chắc chắn sẽ giết người.
Xét cho cùng, ấy cũng bởi hắn ưu tiên quá nhiều thứ trên cả tính mạng của mình.
Lý tưởng và lòng tốt nằm trên mạng sống của hắn, mà người hắn yêu mến còn nằm trên cả lý tưởng và lòng tốt.
Người như thế nếu luôn phải lựa chọn thì nhất định sẽ sống khổ sở vô cùng, nên Tân Tú mới đặc biệt quan tâm hắn hơn chút ít.
Dù về sau Ngưu đạo sĩ vẫn làm tọa kỵ của tiểu ngũ, nhưng lão không dám giở trò liên tục như trước để tiểu ngũ dừng lại nghỉ ngơi nữa, bởi tiểu ngũ căn bản không thèm để ý lão, lão có than thở cũng vô ích.
“Sao các ngươi lại kiếm chuyện với cả Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát rồi, dù trước kia ta chưa từng nghe tới tên hắn, nhưng dạo gần đây lưu lạc ở nơi này đủ biết hắn lẫy lừng thế nào.
Ngay cả Quỷ Mẫu Hạng Mao cũng không có nhiều tín đồ như thế, chưa nói tới chuyện rốt cuộc hắn lợi hại đến mức nào, thế nhưng chỉ danh tiếng đã rất khó lường, thế mà các ngươi cũng dám đối đầu với hắn.” Ngưu đạo sĩ tận mắt thấy họ đi kiếm chuyện, lòng vui buồn lẫn lộn.
Vui là, lỡ như họ bất cẩn bị giết lão sẽ được giải thoát; lo là giờ chính lão cũng một giuộc với nhóm họ, nếu họ bị bắt e rằng lão cũng không trốn được, chết cũng phải chết chung.
Tân Tú: “Không phải ta kiếm chuyện với hắn, đấy là do tên Bồ Tát kia kiếm chuyện trước, tiểu ngũ như bây giờ tại hắn tất, hơn nữa yêu quái này không làm chuyện gì tốt, khiến đám yêu ma quỷ quái tàn sát bừa bãi, chứ không ta tự dưng đốt miếu của hắn, đánh tiểu đệ của hắn làm gì.”
Ngưu đạo sĩ: “Người như ngươi chẳng phải chỉ cần thấy thú vị thì làm cái gì cũng được à.
Ta còn tưởng ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi kiếm chuyện như lần trước chứ.” Giống lần ở Hạng Mao ấy.
Tân Tú định phản bác, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng bèn trở tay thụi lão một cái, hùng hồn hỏi lại, “Thế thì sao nào.”
Ngưu đạo sĩ: “…”
Bên này vẫn có rất nhiều miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, nhưng vấn đề là, chỉ cần họ đánh sụp một tòa miếu cũng không khác nào bắn tin cho kẻ thù biết vị trí của mình, tiếp đó, một đám thiên binh thiên tướng sẽ kéo tới ngay, trừ đám tiểu lâu la còn có tận mấy tên như Nê Long hộ pháp.
Dù Tân Tú có tự tin mấy đi nữa cũng biết mình đánh không lại.
Nhưng từ bỏ chuyện phá miếu? Nàng lại không cam tâm.
Tân Tú: “Đã vậy mình đi nghiên cứu ngòi nổ hẹn giờ đi.”
Tiểu ngũ: “Ngòi nổ hẹn giờ?”
Tân Tú: “Ý là dán một tấm bùa ở đây, nhưng hơn nửa tháng sau mới dẫn lôi giáng xuống, khi đó mình cũng đã đi tận đâu đâu rồi, chúng sao có thể xác định được hành tung của mình.”
Tiểu ngũ: “Nghe có vẻ hợp lý, nhưng đệ chưa từng nghe tới loại bùa này.”
Tân Tú lơ đễnh: “Không có thì tự ta tạo ra, nhiều bùa chú đâu phải tự nhiên mà sinh ra, đều phải có nhu cầu mới có người nghiên cứu ra, người đi trước đã làm được chẳng lẽ ta lại không.”
Ngưu đạo sĩ xì một tiếng: “Nói đơn giản lắm, ngươi tưởng tự tạo bùa đơn giản vậy à?”
Tân Tú cười híp mắt với lão: “Còn ngươi đấy thôi, trước kia ngươi cũng có kinh nghiệm sửa đổi bùa chú rồi, lại có người thông minh như ta phụ giúp, còn sợ không thể thành công hay sao.”
Trên mặt Ngưu đạo sĩ lù lù hàng chữ: Dựa vào đâu mà ta phải giúp ngươi.
Tân Tú: “Chỉ cần ngươi giúp ta tạo ra thứ bùa này, ta sẽ biến ngươi về làm người.
Nếu ngươi không giúp ta, vậy ta sẽ biến ngươi thành thi thể.”
Cũng như bao lần bị Tân Tú đe dọa, Ngưu đạo sĩ lại bắt đầu nghiên cứu thứ bùa chú nọ.
Tân Tú chẳng quýnh, cứ để lão từ từ nghiên cứu.
Bên này họ còn chưa nghiên cứu ra thứ bùa đó, Tân Tú đã thấy mây đen kéo đầy trời – đám “thiên binh thiên tướng” thân thuộc nọ lại mò ra, hơn nữa còn hùng hổ bay qua ngay đầu họ.
Tân Tú: Cái gì đấy, không đến bắt tụi tui hả?
“Cái kiểu bắt phản tặc này, chẳng lẽ trừ chúng ta còn kẻ khác cũng mơ ước giang sơn của Thiên Vương Bồ Tát?” Tân Tú đứng ngồi không yên, “Mọi người ở yên đây chờ ta, ta đi xem cái đã.”
Tiểu ngũ thậm chí chưa kịp cản nàng đã chạy mất dạng.
Tiểu ngũ: “Haiz, được rồi, từ trước đến nay đại tỷ muốn gì làm nấy, ngăn cũng ngăn không nổi.”
Hắn nhìn Ngưu đạo sĩ: “Đại tỷ không ở đây ngươi cũng không được lười biếng, hãy ngoan ngoãn nghiên cứu bùa chú đi, ta ở đây canh chừng ngươi.”
Ngưu đạo sĩ âu sầu: “Trước kia ngươi đối xử với lão phu tử tế bao nhiêu, hẳn là có hiểu lầm gì đó rồi, nhân cơ hội này nói cho rõ ràng đi.”
Tiểu ngũ: “Không hiểu lầm gì ở đây cả, trước đó ta không biết ngươi muốn giết đại tỷ ta.
Ngươi làm việc đi, nếu không ta sẽ cấm ngươi nói chuyện.”
Ngưu đạo sĩ nghẹn họng, lão nghĩ thầm, trông thì ngốc mà sao khó lừa thế!
Tân Tú ẩn thân và khí tức, đi ngay sau đám thiên binh thiên tướng.
Khí tức trên người chúng lộn xộn, nàng lại đứng cách hẳn một quãng nên không bị phát giác, từ phía xa xa đã thấy chúng đáp xuống một tòa miếu Bồ Tát xây ở đỉnh núi.
Miếu này thì đáng gờm đấy, ấy là do nhóm phú hào liên minh với nhau bỏ tiền ra xây dựng, gần như chiếm trọn ngọn núi.
Đám phú thương này tạo tòa cung điện nguy nga như thế, lại cống không biết bao vàng bạc.
Được Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát che chở, ở đây chúng là bá chủ.
Lúc mới tới đây Tân Tú đã nghe danh chúng, đất đai làng trên xóm dưới quanh đây đều thuộc về chúng.
Mà hương dân bản địa vì muốn được che chở, hoặc chủ động hoặc bị ép chuyển hết ruộng đồng tới danh nghĩa đám phú hào, họ đều trở thành nông nô trồng trọt cho chúng, cũng chỉ vì muốn thoát khỏi yêu quỷ và dịch quỷ lan tràn khắp nơi.
Nhóm phú hộ này thâu tóm mọi lợi ích, lại tốn càng nhiều vàng bạc và nhân lực phụng dưỡng ngược lại Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát —— chúng càng ngày càng sung sướng, khổ chỉ có những người dân bình thường lao động không biết ngày đêm, giỏi lắm là được no bụng.
Đại đa số mọi người dù có mệt đến chết ngay trên ruộng đồng cũng không dám chủ động phản kháng, mà dẫu họ phản kháng cũng vô tác dụng.
Sau khi tuyệt vọng lại quen dần, thậm chí còn an ủi bản thân rằng, so với dân chúng những nơi khác, ít ra mình còn sống.
Tân Tú đã nghe tới miếu Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát nổi tiếng nhất nơi đây, chính là miếu này, nàng còn đang nghĩ bao giờ sẽ tới đốt miếu này, nhưng vì nghe nói nơi này có Phi Thiên hộ pháp nào đó mới không manh động.
Ai ngờ hôm nay, chuyện nàng muốn làm đã bị người ta làm rồi.
Thấy ly cung hoa lệ trở thành đống hoang tàn đen kịt, Tân Tú mừng rơn, cùng lúc đó, nàng cũng thấy một người rất quen.
Là vị tỷ tỷ xinh đẹp lúc trước giết chết Nê Long hộ pháp, đồng thời vô tình đã cứu nàng một mạng!
Lời tác giả:
Ngưu đạo sĩ: Tỷ đệ nhà này ta xin bó tay..