Sư Phụ, Không Cần A


Lúc đang ngủ ta mơ hồ nghe thấy thanh âm gì đó thật quá quen thuộc.

Lại là nữ nhân kia, nàng không khóc, ngược lại đang tự lẩm bẩm điều gì đó với ta.

Thanh âm giống như cách một tầng sa mỏng truyền đến, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng làm thế nào cũng không nghe thấy rõ.
“Ngươi nói gì, ta không nghe thấy.” Ta la lớn đến nỗi lỗ tai đều ong ong, nàng lại giống như không nghe thấy.
Thanh âm của nàng dần trở nên rõ ràng hơn, như là thuyết phục người nọ đầu hàng, chính là ta chỉ nghe thấy thanh âm, muốn cảm nhận rõ hơn nhưng bất cứ nội dung gì cũng không nghe được.

Ta có chút bực bội, nghĩ muốn rạch tan màn lụa trắng trước mắt, tay khẽ túm lấy trước mắt nhất thời toàn bộ thay đổi, tấm lụa trắng đột nhiên biến thành một mảnh đỏ đậm, từng tảng lớn giống như vết máu, phô thiên cái địa* áp hướng ta, ầm một tiếng.
*: trút xuống mọi nơi.
Ta lập tức bừng tỉnh, thanh âm vừa rồi cũng không phải là mơ, cánh cửa sổ còn lay động.

Ta vội vàng mặc quần áo vận công chạy tới ngoại điện, cung nữ gác đêm đều ngã bất tỉnh nhân sự, ta sờ sờ, các nàng đều còn sống, xem chừng trúng phải khói mê.
“Là ai, ai dám đột nhập điện của ta?” Lòng đầy nghi hoặc, lại nghe thấy loáng thoáng ngoài cửa âm thanh trò chuyện truyền đến.

Công lực của ta không tệ lắm nên sau khi vận công vẫn loáng thoáng nghe thấy âm thanh nói chuyện.
“Thế nào…” Một giọng nam trầm thấp truyền đến.
“Đều hôn mê…” thanh âm của nữ nhân khiến ta hoàn toàn chấn động, là Bích Nhi, nha hoàn Bích Nhi của ta.
“Chủ thượng đang chờ ngươi, đi theo ta…” Dứt lời chính là thanh âm hai người rời đi.
Tay ta có chút run run, thanh âm kia không sai, như vậy chủ thượng của nàng là ai? Lặng lẽ đẩy cửa phòng, chỉ nhìn thấy trong màn đêm tối tăm góc áo màu đen xẹt qua bầu trời phía tây nam.
Khinh công của bọn họ không tồi, mặc dù không bằng ta, nhưng cũng coi như là cao thủ.

Bích Nhi, dĩ nhiên lại là cao thủ khinh công.

Chuyện đột ngột xảy ra khiến ta cảm giác có chút mê hoặc, nàng theo ta nhiều năm như vậy, chưa bao giờ để lộ ra bộ dáng biết võ công, trước mắt cách đó không xa đúng là bóng dáng của nàng, không sai.
Ta lặng lẽ bắt kịp ở phía sau, thừa dịp bóng đêm nhảy từ nơi này đến nơi khác.

Trong lòng dần tích tụ từng trận nghi hoặc, trong cung cao thủ ở khắp mọi nơi, như thế nào sẽ xuất hiện kẻ kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ, chủ thượng của bọn họ là kẻ đầy quyền lực?
Đang suy nghĩ, bọn họ liền lẻn vào một tẩm cung tối đen.
Lạc Linh Tê có thể đi vào cung điện trong hoàng cung cũng không nhiều, mà nơi này vừa vặn là một trong số đó── tẩm cung mẫu thân tam hoàng tử, trước kia Hoàng quý phi sống ở đây.

Sau khi nhũ mẫu qua đời nàng từng vô số lần mang ta đến nơi đây, nấu cho ta ăn, kêu Tam ca chơi đùa với ta.

Mà sau khi nàng bị biếm lãnh cung liền không còn có kẻ khác tiến vào.

Chẳng lẽ Bích nhi là người của Tam ca?
Ta lặng yên không một tiếng động dừng nơi góc tường, trong bóng đêm cẩn thận lắng nghe thanh âm của bọn họ.
“Kéttt ──” trong đêm đen đặc thanh âm mở cửa có chút âm trầm, tiếng bước chân vang lên, theo sau là tiếng đóng cửa.
Ta theo sau áp tai lên cửa lắng nghe thanh âm bên trong.

Bọn họ tiến vào nguyên lai là chính điện, hiện tại bởi vì lâu rồi chưa được tu sửa nơi nơi đã sớm phủ đầy tro bụi.

Rất nguy hiểm, chính là nghĩ đến hạ nhân bên cạnh ta còn có chủ nhân khác, hơn nữa không biết mục đích của người kia, ta liền nhịn không được theo sau.
Ta nhẹ nâng khung cửa tận lực cẩn thận mở ra, trong bóng đêm dấu chân hướng tới chính điện ở sương phòng.

Ta xốc lên rèm cửa ở sương phòng, chỉ thấy được một gian phòng nho nhỏ, không có dấu chân, càng không có bóng người của bọn họ.

Sao lại thế này, bọn họ rõ ràng vừa mới bước vào! Ta sờ soạng khắp nơi, ngăn tủ, bình hoa, tranh cuộn, bỗng nhiên răng rắc một tiếng, cả người ta dựng đứng.

Mặt tường chậm rãi dịch chuyển để lộ ra cầu thang xoắn trôn ốc dẫn xuống dưới, xa xa lập lòe ánh sáng của ngọn nến.
Tâm nhảy bang bang, đi hay không đi? Thời điểm Bích nhi ngày ấy, ngày ấy chịu khổ xuất hiện trong đầu ta, nếu nàng bị phái tới, tại sao còn tốt với ta như vậy? Ta nắm chặt tay, di chuyển chậm rãi dọc theo cầu thang.

Rốt cục đi đến tận cùng, ta có chút giật mình.

Nơi này không có bóng người, xung quanh ngọn đèn mờ nhạt, thiết kế của căn phòng lại vô cùng quen thuộc.
“Tê nhi lá gan rất lớn!” Ta giật mình xoay người, nhìn thấy từ trong bóng đêm một nam nhân chậm rãi cởi áo choàng, “Là ngươi!”
“Không tồi, Tê nhi thích nơi này sao?”
Ta nghe vậy nhìn chung quanh, địa phương này thật giống mật thất trong phủ của ta, ngăn tủ chứ đầy các vật phẩm dâm đãng, roi da, dây kéo, gương đồng… Còn có một bức tranh, ta kinh ngạc mở to hai mắt, trong tranh là một nữ tử trần truồng vô cùng xinh đẹp, hình như là ta.
“Tuy rằng nữ tử trong bức họa mỹ, nhưng mà xa xa không bằng một phần mười của Tê nhi.” Tam ca cười bước tới gần nắm tay ta, nói, “Một ngày không gặp, Tê nhi có nhớ ta không?”
“Ai thèm!” Ta đẩy hắn ra, xoay người hướng tới cầu thang.
“Còn muốn chạy sao, quá muộn!” Tam ca bắt được bả vai của ta, một tay giật mạnh kéo ta trở lại trong ngực.

Thân mình đụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, ta hừ một tiếng, theo sau là tiếng thét chói ta khi bị hắn ôm lấy quăng lên giường.
“Ta cùng Tê nhi thực hiện một cuộc giao dịch?”
“Ai muốn làm giao dịch với ngươi!” Ta quay đầu đi, nhìn thấy gương mặt hắn trong gương đồng phía đối diện.
“Tê nhi đừng mạnh miệng, ngươi tới nơi này bởi vì cảm thấy hứng thú đối với chuyện quá khứ.

Như vậy, ngươi có thể tùy tiện hỏi ta về một vấn đề trong cung, ta đem những điều ta biết nói cho ngươi, nhưng mỗi khi hỏi một vấn đề, ngươi sẽ thoát một thứ quần áo, thế nào?”
Hắn ôm cánh tay cười cười nhìn ta, tựa hồ nắm rõ câu trả lời, chính là ta lại không muốn thỏa mãn hắn, “Không cần, ta không muốn biết!”
“Thật sự không muốn sao? Về lí do mẫu thân ngươi chết, về quan hệ phụ hoàng cùng mẫu thân ngươi… Ngươi phải biết rằng, năm đó những người biết việc này hầu hết đã không còn tồn tại, ra khỏi căn phòng này, ngươi cũng đừng nghĩ tìm hiểu thêm được gì.”
Ta không nói gì, mấy thứ này, đối với ta mà nói, quả thật có lực hấp dẫn rất lớn… Huống hồ ta muốn toàn thân an toàn rời đi nơi này, cười cười, hẳn là là không có khả năng chứ.
“Được, nhưng ngươi phải cam đoan…”
“Chắc chắn.” Tam ca ánh mắt sáng quắc nhìn ta, ta không nói gì, “Tê nhi, ngươi thì sao?”
Ta thoáng suy tư một chút, hỏi, “Nhũ mẫu của ta đến tột cùng vì sao bị ban thưởng cái chết?“
Tam ca nhìn ta, giống như đối với việc ngay từ đầu ta liền hỏi nhũ mẫu mà không phải cha mẹ thực ngạc nhiên, ta nói, “Thời điểm mẫu thân chết ta vừa mới biết nói, nhưng nhũ mẫu nuôi nấng ta đến khi trưởng thành, ta thực muốn biết, nàng đến tột cùng vì sao mà chết.”
Tam ca gật gật đầu, nói, “Bị giết để bịt miệng.

Nàng đã biết rất nhiều bí mật, không ai có thể cam đoan nhũ mẫu nàng không tiết lộ.”
“Bí mật? Bí mật gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui