Thân thể trắng noãn như mỹ ngọc ── mái tóc dài như thác nước, linh lung bả
vai, kích thước lưng áo nhỏ hẹp, kiều đồn đẫy đà, tay chân cân xứng. Giờ này khắc này, lại bị vòng sắt lạnh như băng buộc chặt thành hình dạng
khuất nhục. Tay chân bị khoá chặt ở bốn góc, đỉnh thiết liên cố định
chặt chẽ, tóc dài rối tung hững hờ trên gối, một ít suối tóc chảy dọc
theo thân thể. Vốn là lưng trần tuyết trắng, lúc này được họa thành một
con phượng hoàng lửa trông rất sống động. Phượng Hoàng từ trong hỏa diễm giương cánh bay ra, ngửa mặt lên trời hót một tiếng dài, toàn bộ thân
thể nó chễm chệ trên lưng nàng, hai cánh dài uy vũ lượn lờ đến một bên
mông, đuôi cánh có một đoàn hoả diễm như ẩn như hiện. Phượng hoàng sống
động như thật, giống nhà muốn phá tan nhà giam bằng da thịt bay lên trời cao. Nếu như không phải trên cơ thể ta, ta sẽ kinh ngạc Tam ca vẽ Quỷ
Phủ thần công (như có phép thuật); nếu như không phải ở cơ thể của ta,
ta sẽ nói chỉ cần điểm mắt cho Phượng Hoàng nó sẽ cất cánh bay lên ngay
tức khắc ── vì cái gì, nó lại được vẽ trên cơ thể của ta?
Thân
thể trắng nõn cùng mực nước tối đen giao triền cùng một chỗ, mang theo
một tia mị hoặc lạ kì. Nó sắp trở thành giờ phút sỉ nhục nhất Tam ca để
lại trên người ta, không thể nào thay thế được, sẽ theo ta đến khi ta
chết. Không, cho dù ta chết đi, nó vẫn sẽ bám vào cơ thể của ta, ta biến thành tro tàn hóa thành bùn, nó đều dây dưa cùng một chỗ với ta.
“Thấy rõ sao?” Ta ngơ ngác quay đầu nhìn Tam ca, không biết nên nói gì, hắn
lại mỉm cười, lập tức nâng đùi phải lên, nói, “Tê Nhi cảm thấy, hoa
huyệt nơi này, nét vẽ như thế nào?” Nơi đó, cũng phải nhìn sao? Ta ngẩng đầu nhìn địa phương chính giữa hai chân, bên phải đóa hoa, cành lá kéo
dài, mà một bên hơi hơi rộng mở, tiểu huyệt sưng đỏ, thật giống như điểm trên cành lá là một đóa hoa phấn hồng mang theo sương sớm.
“Không cần… Không thể như vậy…” Ta xoay qua nhìn chằm chằm hắn nói, “Ngươi hãy giết ta đi… Ta không cần… Không cần…” Nước mắt như dây trân châu bị đứt đoạn, không ngừng nhỏ xuống, ta quan sát hắn, run rẩy nói, “Tam ca muốn ta làm cái gì… Đều có thể.”
“Đáng tiếc hiện tại, ta chỉ muốn làm thế này với ngươi.” Hắn nâng chân ta không buông, ngược lại lấy ngón
tay búng hai cánh hoa nhỏ, đem một viên thuốc cỡ lớn nhét vào tiểu
huyệt. “Không cần!” Ta dùng sức giãy dụa nhằm thoát khỏi hắn, cổ họng
khàn khàn hô to, “Ngươi đút cái gì vào người ta?”
“Hư!” Hắn nói, “Ta giúp ngươi giảm nỗi thống khổ.“
“Không cần, ngươi gạt người! Mau lấy ra đi, đừng nhét vào nữa…” Hắn giơ ngón
giữa chọc sâu vào trong giúp viên thuốc đi sâu vào, mãi đến khi tiểu
huyệt khép chặt. Viên thuốc quá cỡ đem vách tường mảnh khảnh bên trong
phình to lên, sau đó liền khơi dậy một cơn khoái cảm tê dại. Viên thuốc
chậm rãi được hòa tan, nhỏ đi, địa phương tê dại càng lúc lan càng rộng. Là xuân dược, hắn lại ác độc như thế, đút xuân dược cho ta.
“Ngươi… Ách…” Xuân dược phát tác so với ta tưởng tượng còn mãnh liệt hơn, còn
chưa kịp phản ứng, liền tập kích thần kinh của ta, khiến toàn thân ta
nhịn không được run lẩy bẩy.
“Nha đầu mẫn cảm, mới thả có một
viên.” Dứt lời hắn buông lỏng chân ta, ngược lại lấy ngón tay nhẹ nhàng
ma sát cúc huyệt. Nơi đó cũng muốn tàn phá sao? Ngay cúc huyệt cũng
không buông tha sao? “Nơi đó…” Vừa mở miệng ra, mật dịch dâm mỹ liền
theo đó rơi xuống, ta không hề chống cự lại, trơ mắt nhìn hắn dùng ngón
tay chai sần đem một viên thuốc cực lớn chen chúc nơi cúc huyệt tư mật
nhỏ hẹp.
Khi cúc huyệt tiếp nhận dị vật làm cho tê dại phía trước càng thêm rõ ràng, ta rung rung một chút, kinh ngạc nhìn thấy hạ thể
chảy ra một cỗ chất lỏng quen thuộc. Mật dịch ở khoé miệng cũng không
thể kiềm chế rơi rớt khắp nơi. Quá dâm đãng, giờ phút này ta bị trói
trước mặt ca ca, lại không thể khống chế cơ thể mình để chảy ra nhiều
chất lỏng dâm đãng như vậy.
Toàn bộ nửa trên bị hắn hành hạ như
bị ngọn lửa thiêu đốt, toàn bộ nửa người dưới dưới tác dụng của xuân
dược không ngừng truyền đến từng trận tê dại, đầu óc ta như bị chia
thành hai nửa, một nửa là đau đớn khó có thể chịu được, nửa còn lại là
dục vọng không thể ức chế như trăm ngàn con kiến gặm nhấm cắn cắn. “Muốn sao?” Hắn hỏi ta.
“Đừng… Ngô…” Ta cắn răng phun ra một chữ, liền sức cùng lực kiệt ghé vào nhuyễn tháp. Dưới hạ thân tiểu huyệt đã chảy
ra một lượng lớn d*m thủy, ta cắn chặt gối đầu, trừ bỏ run run cũng
không thể làm gì khác. “A…” Đằng sau, ta cảm giác được mũi nhọn của kim
châm di chuyển! Ta dùng hết toàn lực run rẩy quay đầu, chỉ thấy Tam ca
trong tay cầm một cây châm, đang hạ xuống vai trần của ta. “Không cần…
A… Đau…“
“Đừng nhúc nhích, nếu không nghe theo ta lưng ngươi sẽ
bị phá hủy!” Tam ca đè bả vai ta xuống, lại một lần nữa hạ châm. “A…
Hỗn… Đản… A...” Tam ca không chút lưu tình dùng châm, bả vai kia như rơi vào nồi chảo trung lại cổn thượng đinh bản, ta mặc dù đau cũng không
dám động đậy, ngón tay trái hung hăng bấm chặt lòng bàn tay, huyết nóng
bỏng theo móng tay chảy xuống dưới, dọc theo cánh tay nhỏ bé yếu ớt.