Sư Phụ Là Lòng Ta Nhất Sủng


Sau khi cùng các tông chủ các môn phái bàn bạc qua, Chu Hằng liền triệu tập mọi người lại.
" Lần này đại hội lại xảy ra chuyện như vậy, thân là gia chủ ta tất nhiên liền phải có trách nhiệm.

Để thuận lợi hơn trong việc điều tra, ta tuyên bố đại hội lần này sẽ bị hủy bỏ "
Nghe đến đại hội bị hủy bỏ đám đệ tử có mặt ở đây đều một bộ không hài lòng.

Bọn họ cất công đến đây tham gia cũng chỉ vì muốn đem được danh hiệu đệ nhất tiên tông đến cho tông môn của mình.
Bây giờ nói hủy bỏ như vậy, bọn họ sao có thể không tức giận.
" Chúng ta là cực khổ đến đây, đột nhiên nói hủy liền hủy như vậy sao? "
" Đúng đó đúng đó "
Chu Hằng có thể thông cảm cho thái độ này của bọn họ, có điều chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu tiếp tục đại hội sợ rằng sẽ lại có chuyện không hay xảy ra.
" Ta biết mọi người tức giận nhưng nếu tiếp tục ta e rằng sẽ lại có người lợi dụng đe dọa đến tính mạng các ngươi "
Chu Hằng lời nói này mới làm cho bọn hắn nhận thức được sự việc là liên quan đến mạng người, như vậy bọn họ cảm thấy việc hủy bỏ là nên diễn ra.

Dù sao tính mạng bọn họ vẫn quan trọng hơn một cái danh hiệu.
Thông cáo qua đi, mọi người cũng giải tán, trở về nơi ở chuẩn bị thu xếp hành lý trở về lại tông môn, đại hội không còn bọn họ ở lại cũng không có ích gì.
Theo lời Bạch Phong kể thì chỉ có ba tông môn liên quan đến, là Thiên Quang môn, Ám Nguyệt môn và Tử Linh tông, cho nên cũng chỉ có ba môn phái các nàng ở lại.
" Cũng chỉ tại đệ tử của đại sư huynh mà không chỉ đại hội bị hủy bỏ mà chúng ta cũng phải ở lại đây "
" Tam sư đệ nếu không muốn có thể đi, không cần ở đây nói ẩn ý "
" Nếu đi được ta cũng không rãnh ở lại đây cùng ngươi đôi co "
Hai người bọn hắn gây gỗ, Tống Tử Ngôn cũng chỉ biết can ngăn.

Còn các nàng thì không lại để tâm, bọn họ là như vậy từ lúc nhập môn đã không đội trời chung.
Bên phía Tử Linh tông đột nhiên bị liên lụy đến rất là tức giận.

Tông chủ Lã Tu Kiệt, vừa nghe được Chu Hằng nói hắn đệ tử có liên quan liền không thể tin tưởng, hắn còn tức giận đến suýt đánh nhau với Bạch Phong.
Nếu không phải có Chu Hằng ngăn lại, thì e rằng Bạch Phong lúc này không có cơ hội đứng đây cùng Hàn Thiên Hạo gây nhau.
" Tiểu tử Bạch Phong ngươi lăn ra đây cho bản tôn giải thích " Lã Tu Kiệt tức giận triều hướng Bạch Phong đi đến.

Bạch Phong còn chưa kịp hiểu chuyện đã bị Lã Tu Kiệt một chưởng chụp đến ngã ra đất.
Hắn từ nhỏ đến lớn liền không ai đánh qua hắn, vậy mà Lã Tu Kiệt tại nơi đông người dám chụp hắn một chưởng.
" Lã tông chủ ngươi không nói đạo lí "
" A, cùng ngươi còn nói đạo lí.

Ngươi còn không phải cố tình đem ta Tử Linh tông vướng vào các ngươi chuyện " Lã Tu Kiệt trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt là cực kì hung tợn.
" Ta nơi nào cố tình.

Rõ ràng ta chính mắt thấy " hắn nói còn không quên liếc vội đến trên người Thẩm Đình.

Thẩm Đình bị hắn nhìn đến cũng chỉ biết cúi thấp đầu lảng tránh hắn ánh mắt.
Người này giống như sắp đem nàng nói ra.
" Vậy ngươi nói là ai cùng các ngươi đệ tử dính dáng, bản tôn liền đem nàng đánh chết " hắn tuy rằng không phải cái tốt bụng người nhưng đối với ma tộc là hết sức câm ghét.

Nếu để hắn biết được là ai trong Tử Linh dám cùng ma tộc cấu kết hắn liền đem nàng giết.
Bạch Phong không một chút nào che giấu, hắn đưa tay chỉ đến phía Thẩm Đình đang đứng, âm thanh không một chút cảm xúc.
" Là nàng "
Có mặt ở đây người nhìn theo hướng hắn phương hướng nhìn lại, đập vào mắt họ chính là Tử Linh Thẩm Đình tiên tử.
Nàng cùng ma tộc liên quan? Sao có thể.
Còn không đợi Lã Tu Kiệt lên tiếng, Tử Linh đệ tử cùng một vài nam tử ở Ám Nguyệt cung đã thay nàng phản bác.

" Sao có thể là nàng.

Thẩm tiên tử xưa nay được người biết đến là chán ghét ma tộc, thay dân trừ hại sao có thể cùng ma tộc cấu kết.

"
" Nói không sai.

Bạch tiền bối có phải chăng là nhìn lầm "
" Nếu ngươi vì bao che đệ tử mà đổ oan cho Thẩm tiên tử chúng ta nhất định không để Thiên Quang môn được yên "
Chu Hằng nhìn một đám đệ tử vì Thẩm Đình ra đầu hắn chỉ biết lắc đầu thở dài, đem bọn họ trấn định lại tốt mới cùng Bạch Phong nói
" Ngươi chắc chắn là nàng? "
" Ta lời nói không nửa lời nối dối "
Lã Tu Kiệt nghe hắn khẳng định như vậy càng là khởi bạo.

Hắn đi đến chỗ Thẩm Đình, bộ dạng cực kì nghiêm khắc mà nhìn nàng, giọng nói cũng so thường ngày lãnh.
" Thẩm Đình nói cho bản tôn biết ngươi có giống như hắn nói hay không? "
" Sư phụ....ta....!" Thẩm Đình ấp úng, ánh mắt cũng nhìn về phía Bạch Phong muốn hỏi hắn vì cái gì đem nàng nói ra.

Nàng thật sự không có cấu kết với ma tộc, chỉ vì một vài chuyện mới cần cùng Từ Vũ giao hảo mà thôi.
" Ngươi nhớ rõ.

Để bản tôn biết ngươi nối dối ta liền đem ngươi quăng xuống Hán Vân đài "
Hán Vân Đài là nơi Ngọc Y Thần tẩn mình.

Nhớ lại cảnh tượng đó nàng mày bất giác nhíu chặt lại, nhớ lại trước kia sự đầu bất giác đau.

Trong lòng cái kia độc tố đã lâu không cảm nhận đến liền dâng lên.
Nàng một trận choáng váng đem người lung lay không đứng vững.

Lâm Minh Nguyệt thấy nàng không ổn liền đưa tay ôm lấy nàng eo đem nàng kéo đến yên ôn trong lòng ngực.
Nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, Lâm Minh Nguyệt liền lo lắng dò hỏi
" Sư phụ ngươi làm sao? "
Ngọc Y Thần được Lâm Minh Nguyệt tiếp trụ, nàng bộ dạng yếu ớt dựa đầu vào Lâm Minh Nguyệt vai, thấp giọng nói
" Ta độc hình như là tái phát "
Đã lâu không thấy Ngọc Y Thần trúng độc bộ dạng này làm Lâm Minh Nguyệt phút chốc đã quên nàng sư phụ còn ở trúng ma tộc độc chế.

Sợ càng ở đây đãi lâu, độc dược liền càng phát tát, nàng đánh cái truyền âm cùng Chu Hằng nói qua, muốn đưa nàng sư phụ về phòng nghỉ ngơi.
Chu Hằng nhìn lướt qua Ngọc Y Thần bộ dạng, thấy nàng quả thật không khỏe liền gật gật để hai các nàng rời đi.
.....................
Lâm Minh Nguyệt về đến phòng liền tức tốc đem Ngọc Y Thần đặt ngồi đến ngay ngắn trên giường, nhắm mắt ngồi ở nàng ở phía sau, cho nàng lưu thông linh khí.
Một canh giờ qua đi, Ngọc Y Thần miệng phun ra một ngụm máu đen, thân mình mềm nhũn hướng phía sau mà đi.

Lâm Minh Nguyệt đem nàng dựa đến trong lòng, ánh mắt đau lòng mà nhìn Ngọc Y Thần.
Như vậy tốt đẹp nữ tử như thế nào lớn lên đều trải qua không tốt sự tình đâu.
Này độc dược liên quan đến ma tộc nhưng là ai dám to gan hạ độc Ngọc Y Thần? Ngọc Y Thần tu vi lợi hại như vậy muốn đem nàng hạ dược cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nếu muốn hạ phải là một cái tu vi cao thâm người, mà ma giáo tồn tại như vậy người chỉ có ma giá thái tử.
Sở Du Minh.
Lâm Minh Nguyệt ánh mắt trở nên tàn nhẫn.


Dám động tay đến nàng ái nhân chỉ có một con đường chết.
" Lâm Minh Nguyệt " Ngọc Y Thần nhỏ giọng gọi nàng tên.
" Ta ở "
" Làm ta dựa lâu thêm một chút " Ngọc Y Thần nắm lấy vạt áo của nàng, ánh mắt nhìn nàng mang theo chút mê mang.
Lâm Minh Nguyệt tâm đau.
" Hảo " Lâm Minh Nguyệt một tay vòng lấy nàng eo một tay nắm lấy Ngọc Y Thần tay, nhẹ nhàng xoa lấy.

Nàng nhìn Ngọc Y Thần như vậy yếu ớt liền đau lòng, tâm dâng lên một cái kiên định ý niệm.
" Sư phụ, một khi ta còn ở nhất định sẽ không làm ngươi chịu thương tổn "
"......!" Ngọc Y Thần nghe nàng nói tâm một trận ấm áp.

Người này từ lúc gặp gỡ đến bây giờ đều luôn luôn hộ nàng, rõ ràng năng lực so với nàng chỉ là nhỏ bé Nguyên Anh kỳ nhưng vì sao nàng lại như vậy an tâm.

Ngọc Y Thần muốn biết vì cái gì Lâm Minh Nguyệt đối xử tốt với nàng như vậy.
" Vì cái gì? "
Lâm Minh Nguyệt nhìn trong ánh mắt Ngọc Y Thần mang theo tự hỏi, mang theo cô đơn tịch mịch, mang theo nàng chờ mong, tâm liền run rẩy.

Nàng cúi người hôn lên cánh môi đỏ thẫm, đem người trong lòng kinh ngạc đến mở to đôi mắt mà nhìn nàng.
Ngọc Y Thần bị Lâm Minh Nguyệt hôn như vậy liền rất kinh hãi, nàng theo bản năng muốn trốn thoát, nâng lên tay định đẩy ra nàng nhưng lại không làm được.

Ngọc Y Thần không những không chán ghét, lại phảng phất cảm thấy thoải mái cùng an tâm.
Nàng nhắm lại đôi mắt cùng Lâm Minh Nguyệt triền miên lên.

Đến khi Ngọc Y Thần phổi đã không chịu nổi Lâm Minh Nguyệt mới từ từ buông ra nàng.
Lâm Minh Nguyệt vừa trải qua triền miên hôn, âm thanh mang theo khàn khàn lại ôn nhu cực hạn, ở bên Ngọc Y Thần tai nói
" Bởi vì ngươi đáng giá.

Bởi vì ta yêu ngươi "
Yêu nàng? Một người như nàng xứng đáng có được Lâm Minh Nguyệt ái sao?
Ngọc Y Thần trầm mặt không nói.

Nàng bây giờ không biết nên đáp lời Lâm Minh Nguyệt thế nào.

Lâm Minh Nguyệt tốt đến như vậy, có nhiều nữ nhân yêu thích nàng, nàng vì cái gì chọn nàng đâu?
Nghĩ đến nhìn Lâm Minh Nguyệt cùng nữ nhân khác bên nhau mà không phải nàng, Ngọc Y Thần tâm liền đau.
" Sư phụ người thích ta sao? "
"......!"
" Ta cùng người khác thân thiết ngươi ghen tị sao?"
"......!" Ngọc Y Thần vẫn im lặng không trả lời nàng.
Lâm Minh Nguyệt không có vì vậy mà nản lòng, nàng biết sư phụ là đang suy nghĩ.
" Ta một ngày đột nhiên không còn nữa ngươi đau lòng sao? "
" Ngươi muốn đi đâu " Ngọc Y Thần có phản ứng, nàng nắm chặt Lâm Minh Nguyệt tay, ánh mắt lo lắng.
" Ta không đi đâu cả, sẽ luôn bồi ở ngươi bên người.

Cho nên sư phụ ngươi thích ta sao? " nàng muốn biết Ngọc Y Thần trong lòng thật sự nghĩ gì.
" Thích " Ngọc Y Thần nhỏ giọng lẩm bẩm
Lâm Minh Nguyệt nghe đến cực rõ ràng.


Nàng hai mắt sáng lên, khóe môi cũng vung lên cái độ cung, nàng vòng tay ôm chặt Ngọc Y Thần hơn, đến gần nàng tay nói nhỏ.
" Như vậy từ hôm nay ngươi chính là ta lão bà nha "
" Nói năng xằng bậy ta liền phạt ngươi " Ngọc Y Thần ngại ngùng, trừng mắt nhìn nàng.
" Ta nào nói xằng bậy, ngươi không phải ta lão bà còn có thể là ai "
Thấy Ngọc Y Thần im lặng không có để ý tới nàng, Lâm Minh Nguyệt liền gọi nàng, âm thanh khàn khàn dán bên nàng nhĩ tiêm.
" Lão bà "
Nàng kêu Ngọc Y Thần vẫn là chưa quen, nàng trong lòng run rẩy, gương mặt phút chốc là hồng thấu.

Nàng cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn Lâm Minh Nguyệt mặt.
" Lão bà ~ "
" Được rồi.

Không được ở trước mặt người khác như vậy kêu ta " nàng đẩy đẩy Lâm Minh Nguyệt, ý đồ muốn thoát đi nàng ôm ấp nhưng Lâm Minh Nguyệt nào để nàng như ý nguyện, ôm đến càng khẩn.
Ngọc Y Thần lắc đầu thở dài, chỉ còn cách yên ổn oa ở nàng trong lòng.
" Tốt, lão bà nói gì ta đều nghe " Lâm Minh Nguyệt ngoan ngoãn bộ dạng làm Ngọc Y Thần cũng bất giác tươi cười.
............
Nửa canh giờ trôi qua đi, hai nàng vẫn cứ giữ nguyên như vậy ôm ấp.

Lâm Minh Nguyệt muốn nói gì đó lại nghe đến trong lòng người tiếng hít thở đều đều.

Nàng nhìn xuống khi Ngọc Y Thần đã ngủ say, ánh mắt ôn nhu hôn lấy nàng đỉnh đầu, đặt Ngọc Y Thần nằm ngay ngắn trên giường thay nàng đắp chăn.
" Ngủ ngon, Y Thần "
Lâm Minh Nguyệt không làm phiền nàng giấc ngủ.

Nàng dựa đến gần cửa sổ, từ tay áo lấy ra một bộ y sách, xem đến nhập tâm.
Ngọc Y Thần ngủ đến an tâm.

Nàng mở mắt khi ngoài trời đã tối đen như mực.

Ngọc Y Thần nhớ đến cái gì liền hoảng hốt ngồi dậy, đưa mắt tìm kiếm một người bóng dáng.
Lâm Minh Nguyệt vẫn dựa đến cửa sổ mà xem sách.

Ngọc Y Thần tâm nhẹ nhõm, nàng sợ rằng hết thảy khi nãy chỉ là một giấc mộng.
Nghe nàng động tĩnh, Lâm Minh Nguyệt buông xuống y thư, triều Ngọc Y Thần đi đến.
" Tỉnh? "
" Như thế nào không kêu ta " nàng ngủ đến trễ như vậy cũng không biết chuyện của Thẩm Đình xử lý đến ra sao.
" Thấy ngươi ngủ say ta cũng không nỡ kêu "
" Chuyện bên Tử Linh môn xử trí thế nào rồi? " Ngọc Y Thần nhường ra vị trí để Lâm Minh Nguyệt ngồi xuống cạnh nàng.
" Khi nãy Nhược Vũ báo tin, xác thật Thẩm Đình cùng Từ Vũ có liên quan đến ma tộc.

Bất quá Chu trưởng lão còn đang suy xét, hắn còn nói đợi ngươi tỉnh lại liền đi đến chính điện cùng các tông chủ bàn cách xử lí "
Đã như vậy liền nhanh chóng đến đó.

Nàng cũng muốn biết đứng sau chuyện này có hay không là Sở Du Minh nhúng tay, còn có cả Bạch Phong.
Lâm Minh Nguyệt cùng Ngọc Y Thần đến nơi mọi người cũng đã có mặt đầy đủ.

Lưu Nhã nhìn nàng tới, mang theo ân cần hỏi thăm
" Ngươi thân thể không ngại? "
" Ân, khá hơn nhiều.

Sư tỷ chớ lo lắng "
" Đã tới đông đủ liền vào thẳng vấn đề đi " Lã Tu Kiệt đợi đến mệt mỏi.

Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy hắn muốn nhanh chóng xem xem là chuyện gì.
" Nếu các vị đã tới đông đủ, ta liền không vòng vo nữa.

Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy ta đã cho người đi điều tra, phát hiện được phía Bắc xuất hiện một cái bí cảnh.


"
Nghe đến phía Bắc xuất hiện bí cảnh, Lâm Minh Nguyệt nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ.

Hình nhứ là cái bí cảnh khi trước nàng gặp qua, không nghĩ nó lại lần nữa xuất hiện.
Lần trước báu vật nàng cũng là đem thu hết vào nạp giới bây giờ họ tiến vào cũng chỉ là vài bộ trung giai kiếm pháp mà thôi, còn có một ít linh dược.
" Bí cảnh như vậy xuất hiện chắc chắn có nhiều bảo vật " Lệ Dao đang vô cùng hứng thú vơi này bí cảnh, hắn muốn nhìn nhìn xem là cái nào quý hiếm bảo vật đang chờ hắn đâu.
" Nói có bảo vật cũng không đến một mình Vạn Độc môn chiếm cứ đâu " Lý Minh Thành lên tiếng ngăn chặn hắn ý định.

Giọng điệu cũng là chế nhạo.
" Ta còn chưa nói đến này vấn đề Lý tông chủ đã lên tiếng, xem ra đây mới là ngươi ý nghĩ đi "
" Lệ Dao ngươi nên an phận một chút đi " Lý Minh Thành không bị hắn chế nhạo ảnh hưởng đến.

Muốn cùng Vô Hối môn đấu? Này Vạn Độc môn là không có khả năng.
" Ngươi " Lệ Dao tức giận quăng ngã chén trà trong tay.

Chu Hằng thấy tình hình lại náo loạn, đứng ra giúp bọn họ hòa giảng.

Liễu Như Tuyết càng không thèm để tâm đến bọn họ chuyện, nàng ở đây cũng chỉ là vì tò mò về bí cảnh này mà thôi.
Lâm Minh Nguyệt nhìn bọn họ môn phái tranh cãi cũng là mệt mỏi.

Điều là chính đạo tiên môn nhưng so với ma tộc còn muốn náo loạn hơn rất nhiều.
" Lâm Minh Nguyệt " Ngọc Y Thần gọi lại nàng.
" Ân, sư phụ gọi ta "
" Này bí cảnh cùng ngươi một tháng trước nói đến bí cảnh là giống nhau? "
" Là " Lâm Minh Nguyệt không nghĩ nàng lại nhớ rõ như vậy, nàng bỗng nhiên nở cái nụ cười, dựa đến gần Ngọc Y Thần, nói nhỏ.
" Xem ra sư phụ rất lâu liền để ý ta đâu " đều chuyện nhỏ như vậy mà nàng vẫn nhớ rõ.
" Ngươi chú ý điểm " Ngọc Y Thần ngượng ngùng đánh khẽ vào tay nàng.

Người này như thế nào không đứng đắn như vậy, rõ ràng lúc trước còn nghiêm túc đến thế.
" Hảo hảo hảo " Lâm Minh Nguyệt gật gật đầu, không có lại ghẹo nàng.

Nàng trở lại bộ dạng nghiêm túc, lại như cảm nhận được ai đó nhìn nàng liền đưa mắt nhìn lại.
Vừa vặn cùng Lưu Nhã chạm mắt.

Lưu Nhã không nói gì mà chỉ nhìn nàng cười, này làm cho Lâm Minh Nguyệt có chút chột dạ.
Không phải Lưu Nhã biết nàng cùng sư phụ chuyện đi.
Lại nhìn thấy nàng khẩu hình, Lâm Minh Nguyệt mặt liền hắc đến lợi hại.

Lưu Nhã sư thúc như thế nào như vậy hắc.
Nàng vừa rồi là nói Đối nàng nhẹ nhàng điểm.
Nàng còn chưa làm cái gì nha, nhẹ nhàng điểm là nhẹ nhàng thế nào? Nàng hoài nghi mà nhìn Lưu Nhã lại nhìn đến Cố Thanh Ngọc.
Cố sư thúc thật sự ở phía trên sao?
" Lưu Nhã ngươi nhìn cái gì đâu? " Cố Thanh Ngọc nhàm chán kêu nàng, nàng từ nãy đến giờ ngồi nghe bọn họ bàn chuyện đến thật nhàn.
" Không có gì.

Nhìn một chút sư muội cùng nàng đồ đệ mà thôi "
" Ân? Các nàng hai người làm sao? "
" Các nàng a là giống hai ta đi "
" Thật sự? " Cố Thanh Ngọc kinh ngạc nhìn nàng.

Lưu Nhã nhìn nàng bộ dạng liền buồn cười, gật gật đầu.
" Lâm Minh Nguyệt quá lợi hại đi " Cố Thanh Ngọc nhìn Lâm Minh Nguyệt với ánh mắt tán dương, lợi hại như vậy liền câu được nàng tiểu sư muội.
Thật sự quá lợi hại.
Nếu để Ngọc Y Thần biết được Cố Thanh Ngọc ý nghĩ, nàng chắc chắn sẽ đem Cố Thanh Ngọc đánh đến đẹp.
- -----------
Tác giả đôi lời: Chúc mừng Ngọc Y Thần rơi vào ái tình a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận