Ngọc Y Thần trầm mặc nhìn những sự việc diễn ra xung quanh, này đời trước liền không có như vậy những điều này.
Phải chăng này thật sự vì nàng trọng sinh mà thay đổi.
Phải chăng nàng sẽ không bị đời trước tâm loạn, phải chăng này sư môn...!
Không! Những chuyện đó sẽ không xảy ra.
Nàng cuối cùng cũng sẽ bị độc dược điều khiển, nàng cuối cùng cũng sẽ bị sư môn ép đến chết.
Này hết thảy người đều đối nàng giả tạo.
Lâm Minh Nguyệt từ xa nhìn đến vẻ mặt tuy điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại mang vẻ thống khổ liền đau lòng.
Nàng ấy vì sao phải thống khổ như vậy? Không phải lúc này là khoảng thời gian hạnh phúc của nàng ấy hay sao?
.......!
Giảng xong này bài, các đệ tử đều trở về chỗ của mình mà tiếp tục tu luyện.
Ngọc Y Thần cũng trở về điện Thanh Trì, theo sau còn có Lâm Minh Nguyệt đi phía sau.
Vừa về đến điện liền thấy được người mà Ngọc Y Thần hận nhất.
Thái tử Ma giới Sở Du Minh.
< Y Thần nàng về đến rồi >
Sở Du Minh nhìn nàng về đến liền mặt mày vui vẻ đi đến đón Ngọc Y Thần.
Mà này trong mắt Lâm Minh Nguyệt thật sự là gai mắt.
Ngọc Y Thần dâng lên sát khí, đem Băng Sương rút ra chĩa vào mặt hắn, gằn giọng
< Mau cút >
< Y Thần, nàng cũng không cần như vậy đối xử với ta chứ.
Nàng nhìn xem ta có mang ít quà cho nàng đây này > Sở Du Minh lấy ra vài món trang sức đưa đến cho Ngọc Y Thần, này trang sức không nữ nhân nào không thích.
Nào ngờ Ngọc Y Thần không những không thích còn ghét bỏ đem hết thảy chém đứt.
Giọng nói càng ngày càng thêm lạnh lẽo
< Ta bảo ngươi cút >
Sở Du Minh còn đang muốn tiếp tục đùa giỡn thì thuộc hạ bên cạnh chạy đến thì thầm gì đó vào tai hắn.
Hắn gật đầu sau đó bảo tên đó lui xuống, hướng Ngọc Y Thần cười cười
< Y Thần dịp rãnh ta lại đến thăm nàng.
Mong rằng lúc đó nàng đã nghĩ thông suốt >
Tiếng cười của hắn vang vọng khắp điện, đến lúc bóng dáng hắn biến mất hoàng toàn vẫn còn vang vọng lại.
Hắn đi rồi, Ngọc Y Thần cũng dần bình tĩnh lại.
Nàng không nói gì liền đi thẳng vào phòng để lại Lâm Minh Nguyệt đứng đó một mình.
Lâm Minh Nguyệt nghĩ cũng không hiểu, Ngọc Y Thần đời trước cũng không có như vậy sát ý, thế nhưng bây giờ lại nhiều hơn sát ý thế kia.
Lâm Minh Nguyệt bỗng nhớ đến lúc phụ thần còn tại có chỉ nàng pha một loại trà dùng để an thần cũng như bổ sung được linh khí, đem độc tố gây hại dần dần bài trừ.
Trà này được pha từ cánh hoa sen ở Thần giới, hoa sen được trồng riêng biệt ở một hồ nước, nơi đó từng là nơi thần đế đời trước đến tu luyện.
Tự khắc nơi đó trở thành nơi dồi dào linh khí nhất.
Hoa sen cứ thế hấp thụ linh khí dồi dào, cứ thế mấy ngàn năm.
Người tu tiên uống đến này hoa nhất định có thể điều hòa linh khí, đem việc tăng tu vi càng dễ dàng hơn, vả lại đem đi pha trà không những có thể an thần còn phần nào giúp thông thuận linh lực.
< Cũng may có đem theo, pha cho nàng ấy một tách mới được >
Lâm Minh Nguyệt xuống bếp rồi, Ngọc Y Thần liền ở bên trong mở cửa ra.
Nàng có ý định dạo quanh điện Thanh Trì để thoải mái chút ít.
Khung cảnh ở đây vẫn giống như trước đó chưa từng đổi thay.
Này hoa đào nang thích ngắm nhất vẫn như vậy nở rộ.
Chỉ là...!.
Xin ủng hộ chúng tôi tại -- ТRUМTRUYE N.
V Л --
Nàng tiểu cẩu liền không có ở.
Lúc trước nàng ở đây tình cờ gặp được một tiểu cẩu, có lẽ nó là từ ngoài đi lạc vào đây.
Nàng khi ấy cũng chỉ có một mình liền đem tiểu cẩu vào dưỡng ở điện Thanh Trì của mình.
Dần dần ở chung, nàng cảm thấy đỡ cô tịch hơn rất nhiều, tiểu cẩu luôn luôn biết cách đậu nàng vui vẻ.
Rồi đột nhiên tiểu cẩu trong đêm liền biến mất, nàng lúc đó đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy.
Sống lại sau nàng đã đến đây nhiều lần nhầm tìm xem tiểu cẩu có hay không ở đây nhưng đợi đã lâu cũng liền không có xuất hiện.
Rốt cuộc nàng trọng sinh sau thật có nhiều thay đổi, mà này thay đổi cũng chỉ là những biến số nhỏ trong đời nàng.
Không dạo ở đây nữa! Nàng còn phải về tu luyện, có như vậy mới có thể làm được nàng đại sự.
.........!
Lâm Minh Nguyệt pha xong trà, đem đến trước phòng nàng, đang tính gõ cửa thì Ngọc Y Thần liền từ phía sau lên tiếng.
< Ngươi làm gì >
Bị nang gọi bất ngờ Lâm Minh Nguyệt liền hoảng hốt, nhìn đến sau lưng là Ngọc Y Thần mới bình tĩnh lại.
< Sư phụ, ta pha cho người trà >
Nhìn tách trà trên tay Lâm Minh Nguyệt, Ngọc Y Thần nghĩ gì đó cũng liền tùy ý nàng tiến vào.
Lâm Minh Nguyệt được sự cho phép vui vẻ bung theo tách trà vào trong, đặt rồi trên bàn, nói
< Sư phụ trà này giúp an thần và thông thuận linh lực.
Người dùng thử xem >
Ngọc Y Thần nhìn đến lý trà suy tư một lát rồi vươn tay cầm lấy.
Nào ngờ chưa cầm lên ngực liền truyền đến một trận đau đớn.
Cơn đau làm Ngọc Y Thần tuông ra mồ hôi lạnh liên tục, nàng cố đem độc áp chế nhưng bất thành.
Nàng đau đớn mà ngã xuống đất.
< Sư phụ > Lâm Minh Nguyệt ở bên nhìn đến liền nhanh chóng chạy lại đỡ lấy nàng, mặt vô cùng lo lắng.
< Sư phụ người làm sao vậy? >
< Đỡ ta lên giường >
Lâm Minh Nguyệt dìu nàng lên giường, Ngọc Y Thần liền bắt đầu vận khí nhằm áp chế độc tính.
Có lẽ do lần này phát tát quá mạnh, nàng trong miệng liền phun ra búng máu, đem Lâm Minh Nguyệt dọa đến hoảng.
Lâm Minh Nguyệt đến gần nhanh chóng nắm lấy tay nàng rồi dùng linh lực dò đến bên trong người Ngọc Y Thần.
Cơ thể Ngọc Y Thần đang bị một loại chất độc nào đó xâm chiếm, Lâm Minh Nguyệt dùng linh lực của nàng nghĩ đem chất độc ép ra nhưng lại không thể.
Cảm giác được có gì đó xâm nhập vào cơ thể mình, Ngọc Y Thần liền trừng mắt đem Lâm Minh Nguyệt đẩy ra ngoài.
< Ngươi ra ngoài >
< Sư phụ người để ta xem một chút > Lâm Minh Nguyệt muốn dò xem lại chất độc đó rốt cuộc là gì cho nên lại lần nữa tiến lại chỗ Ngọc Y Thần.
< Ra ngoài > Ngọc Y Thần sao có thể để nàng đến gần, cầm lên Băng Sương mà chìa đến cổ của Lâm Minh Nguyệt, khí tức trên người tràn ra sự lạnh lẽo, mắt sắc lại nhìn nàng.
Lâm Minh Nguyệt nếu dám tiền gần nàng một bước nữa nàng liền giết chết đứa nhỏ này.
Nhìn Ngọc Y Thần cả người đều bày ra vẻ nếu đến gần liền chết như vậy làm cho Lâm Minh Nguyệt thở dài, nàng muốn giúp nàng ấy nhưng với tình hình bây giờ thật sự không được.
Bây giờ để nàng ấy bình tĩnh lại trước rồi hẳn tính.
< Được đệ tử liền ra ngoài, người đừng tức giận > nói rồi đẩy cửa lui ra ngoài.
Thân ảnh của Lâm Minh Nguyệt nhanh chóng biến mất, chất độc này tựa hồ rất lạ nàng chưa từng gặp qua, cho nên đến gặp Lâm Nhược Vũ hỏi xem thế nào.
.......!
Bên trong phòng Ngọc Y Thần run rẩy mà buông xuống Băng Sương, nàng tuy không muốn làm như vậy nhưng nếu không làm thì lỡ như nàng mất khống chế liền sẽ thật sự đem Lâm Minh Nguyệt giết đến.
Nàng không nghĩ sẽ giết người.
< Sở Du Minh...!> ánh mắt của Ngọc Y Thần khi nghĩ đến hắn lạnh đến thấu xương, đôi mắt đen huyền bỗng nhiên pha lên một chút đỏ máu.
Ngọc Y Thần nhìn đến nàng trong gương liền sợ hãi mà áp chế lại sát khí.
Nàng sợ hãi nhập ma.
Linh lực ở trong nàng lúc này vô cùng rối loạn, nàng có dùng cách nào cũng khó mà áp chế.
Có phải là do nàng lúc sáng gặp phải Sở Du Minh nên mới như vậy? Nàng bây giờ cần phải đến hồ Thanh Trì, vừa nghĩ liền làm, thân ảnh của Ngọc Y Thần liền biến mất.
Ngọc Y Thần lảo đảo trầm mình xuống dưới hồ, ngay cả y phục cũng còn nguyên trên người.
Những đau đớn nhờ vào Thanh Trì mà dần dần dịu xuống.
Hai trăm năm trước nàng phải gồng mình chịu đựng cơn đau mà nó đem lại, đến khi sống lại rồi, nàng lại một lần nữa thống khổ chịu đựng.
Cơn đau vừa mới dịu xuống lại một lần nữa bộc phát, lần này là đau đến muốn lấy mạng nàng, Ngọc Y Thần chịu không nổi liền ngất đi.
Vừa lúc Lâm Minh Nguyệt từ An Hòa điện về đến, nàng có đến phòng của Ngọc Y Thần nhưng gõ cửa mãi vẫn không thấy ai nên liền dạo hết Thanh Trì điện.
Tình cờ đi ngang hồ liền nhìn thấy Ngọc Y Thần ở đó ngất xỉu.
< Sư phụ >
Lâm Minh Nguyệt hoảng hốt chạy đến bên cạnh Ngọc Y Thần, nàng đem Ngọc Y Thần đưa lên bờ rồi cố lay nàng tỉnh dậy.
< Sư phụ ngươi mau tỉnh >
Lâm Minh Nguyệt vỗ vài cái vào mặt nàng nhầm đem nàng cấp tỉnh nhưng Ngọc Y Thần là hôn mê sâu rồi.
Không nghĩ nhiều liền bế lên Ngọc Y Thần đem đến nàng phòng.
Việc trước tiên là đem y phục nàng hong khô, Lâm Minh Nguyệt niệm cái chú liền y phục khô đến không còn một giọt nước.
Sau đó nàng cũng lên giường đối diện Ngọc Y Thần, hai tay chấp vào tay nàng bắt đầu truyền linh lực của nàng vào người Ngọc Y Thần.
Linh lực của Lâm Minh Nguyệt đi vào trong người Ngọc Y Thần đem chất độc trong người nàng khống chế xuống.
Dần dần Ngọc Y Thần linh lực không còn rối loạn nữa.
Thấy tình hình có vẻ tốt, Lâm Minh Nguyệt liền thu lại, đem Ngọc Y Thần đỡ nằm xuống giường.
Đắp chăn kĩ càng cho nàng ấy, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn Ngọc Y Thần.
< Rốt cuộc là ai đem độc này hạ đến nàng đây? >
Lâm Minh Nguyệt khi nãy có đến An Hòa điện gặp Nhược Vũ.
Nàng có hỏi Nhược Vũ một ít sách về độc dược để xem nhưng nhìn đến thế nào cũng không có giống Ngọc Y Thần bộ dáng.
Cái chết của nàng ấy có hay không cũng liên quan đến việc này.
- --------.